Chương 100
Trên Lăng Tiêu sơn phong cảnh thanh tĩnh, theo lý thì đây chính xác là một nơi rất tốt để nghỉ ngơi an dưỡng, nhưng mà Tịch Nhan bị trận phong hàn sau đó lại bị đưa đến trên núi, thế nhưng kéo dài gần hai tháng mới miễn cưỡng khoẻ hơn một chút.
Sau khi thân thể khoẻ lên một chút, mỗi sáng sớm nàng đều tới Phật đường nơi Thái Hậu ở, cùng người niệm kinh lễ Phật, ngẫu nhiên cũng tham gia sao chép kinh thư, quét tước phật đường. Mà phía sau phật đường đi là địa phương Tử Ngạn thường thường lui tới, vì vậy nàng liền giúp hắn để ý, chăm sóc một chút hoa cỏ trong lúc trời đông giá rét.
Một ngày kia, sau khi Tử Ngạn từ bên ngoài trở về, vừa mới đi vào vườn hoa, liền thấy thân ảnh của nàng, gầy nhỏ, đơn bạc, lúc này đang đứng trong vườn hoa cỏ, trên người váy sam buông xuống gót, để mặc gió lạnh thổi tung bay làn váy.
Tử ngạn không biết vì sao cảm thấy cả kinh, ba hai bước đi ra phía trước, cầm cổ tay nàng.
Lúc này Tịch nhan mới phát hiện thấy hắn, xoay người lại, trên khuôn mặt nho nhỏ tràn ra vẻ tươi cười:"Ngươi đã trở lại." Nói xong lại nhìn về phía hắn đang nắm chặt tay mình, nghi hoặc nói,"Làm cái gì vậy?"
"Nhan nhan......" Tử ngạn thống khổ nhìn nàng, lẩm bẩm nói," Không cần như vậy được không? Ngươi đừng như vậy nữa?"
"Ta làm sao?" Tịch Nhan trợn to mắt nhìn hắn, sau đó mỉm cười, tránh ra khỏi cánh tay hắn,"Không phải hiện tại ta đang tốt lắm sao?" Nói xong, nàng liền cúi thân mình xuống, dùng sức nhổ một cây cỏ dại trước mặt.
"Không tốt, một chút cũng không tốt." Tử Ngạn kéo nàng lại, làm cho nàng đối mặt chính mình, trong lúc đó ánh mắt không khỏi ánh lên thần sắc bi thương,"Nhan nhan, ngươi không biết được khi ta vừa mới nhìn đến ngươi...... Ta cuối cùng chỉ cảm thấy, ngươi giống như sẽ bị gió thổi đi mất...... Nhưng không nên cứ như thế này mãi, ngươi không nên như vậy...... Cho dù Lão Thất hắn lừa ngươi, ngươi cũng không nên như vậy."
Đã lâu như vậy tới nay, đây là lần đầu tiên bọn họ nhắc tới Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Một tháng trước đó, Hoàng Phủ Thanh Vũ sớm định ra ngày thành hôn cùng Tịch Nhan, nhưng tại thời điểm đó, Tịch Nan vẫn đang ốm đau nằm ở trên giường, ngày ngày cứ uống xong dược liền nôn ra, đến mức ngự y phụng dưỡng cũng thúc thủ vô sách, chỉ có thể hết ngày này qua ngày khác chịu đựng. Mà khi đó, ở Anh vương phủ, Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn mở tiệc vui vẻ như không có chuyện gì.
Theo như lờ đồn đại thì hôn lễ kia, long trọng tới mức, cơ hồ toàn kinh thành mọi người dốc toàn bộ lực lượng, đổ ra trên đường nhìn xem trước nay chưa hề rầm rộ như vậy. Người mà Hoàng Phủ Thanh Vũ thú làm thê, đó là nữ nhi của tả tướng đương chiều đã bị thất lạc nhiều năm, Lâm gia tiểu thư.
Nghe nói người kia tân lang thanh thoát như ngọc, tuấn mỹ tựa như tiên nhân hạ phàm.
Nghe nói cùng người kia là một tân nương dịu dàng tú lệ, yểu điệu dáng người khuynh đảo chúng sinh.
Còn nghe nói, sau khi hôn lễ hai người ân ái vô song.
Mà sau ngày đó, Tịch Nhan nguyên bản trước đó bệnh tình không hề khởi sắc, bỗng nhiên trong lúc đó giống như tao ngộ gặp được thần tiên cứu gúp, bỗng nhiên lại khoẻ mạnh biến chuyển hẳn lên, chỉ là tuy bệnh tình tốt hơn nhưng đồng thời thân thể nàng cũng vì thế mà hao gầy.
Tử Ngạn nguyên bản ánh mắt trong trẻo cũng vì nàng mà ngày càng trở nên ảm đạm.
Tử Ngạn nói xong, Tịch Nhan chỉ hơi hơi nhún vai, cũng không nói thêm cái gì, thuận tay nhấc lên một túi phân bón, thành thạo rải vào vườn hoa bên trong, hồi lâu sau mới nói:"Ta thật sự rất tốt, trước nay cũng chưa thấy tốt đến như bây giờ."
Thời điểm nàng nói lời này, cũng đã rải xong phân bón, buông xuống, hướng tới Tử Ngạn mỉm cười:"Tốt lắm, ta cũng nên trở về, chuyện tưới nước liền giao cho ngươi ."
Tử Ngạn kinh ngạc nhìn nàng buông gói xuống, sau đó xoay người đi ra vườn hoa, môi giật giật, nhưng chung quy không nói gì thêm.
Hắn tin tưởng, nếu chính mình nói cho nàng, hôm nay Hoàng Phủ Thanh Vũ sẽ mang theo tân Vương phi lên núi để bái kiến Thái Hậu, nàng nhất định sẽ tìm cớ lưu lại, ở lại căn phòng trúc cùng hắn, mà không phải quay lại chỗ Thái Hậu nơi đó sẽ phải đối mặt với tình cảnh tàn nhẫn như vậy. Nhưng nay, thấy bộ dáng của nàng, hắn bỗng nhiên cảm thấy, chính mình không nên nói.
Thời điểm Tịch Nhan đi tới cửa của ngôi chùa miếu, liền nhận ra điều gì, bởi vì cửa miếu xưa nay vốn an bình, thế nhưng hôm nay lại ở đâu ra một đội thị vệ đứng gác chung quanh.
Trong lúc nhất thời, Tịch Nhan giật mình đứng tần ngần ở nơi đó, tiến thối lưỡng nan.
"Người nào?" Thủ vệ thị vệ nhìn thấy bỗng nhiên lại xuất hiện một nữ tử tuyệt sắc thân vận áo trắng, nhất thời đều có chút kinh ngạc, thấy nàng sáng ngời con ngươi liền cứ như vậy thanh nhuận mở to, chỉ cảm thấy trong chốn thâm sơn này, nữ tử như vậy, không biết là tiên hay là hồ.
Tịch nhan phục hồi tinh thần lại, liền xoay người muốn đi, những người đó thấy nàng thân phận không rõ, lại ngày thường tuyệt sắc như thế, làm sao có thể dễ dàng thả nàng đi, liền tiến lên đem nàng ngăn cản:"Ngươi rốt cuộc là loại người nào?"
Tịch nhan bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể thản nhiên trả lời một câu:"Tu tâm dưỡng tính người."
Lúc này, Thích Phùng trong miếu đi ra cùng một vị tiểu sa di tới, thấy tình hình lúc này, tiến lên giải thích nói:"Vị cô nương này nguyên là theo Thái Hậu cùng ăn chay niệm phật , còn thỉnh các vị chớ để khó xử cho nàng."
Những người đó vừa nghe tới Thái Hậu, làm sao còn dám nói thêm cái gì, liền thả đi.
Tịch Nhan đi ra hai bước, chợt nhớ tới cái gì liền quay, trở lại đi đến một tên thị vệ bên người:"Các ngươi là người trong phủ nào?"
"Anh vương phủ."
.
Anh vương phủ.
Tịch nhan hô hấp hơi hơi cứng lại, chưa kịp phục hồi tinh thần , liền tùy tiện nhìn về hướng Tiểu Sa đi đến. Khi vào đại điện, mới cả kinh nhận thấy cái gì, hoàn hồn, liền đứng ở tại chỗ, nếu không có thể đi phía trước đi từng bước.
" Thích Tuệ, ta bỗng nhiên nhớ tới còn quên vài thứ bên chỗ Tử Ngạn, ta qua đó lấy."
Tiểu Sa di cũng không quay đầu lại chỉ đáp ứng gật một tiếng, liền tiếp tục hướng nội đường đi đến. Tịch Nhan một người đứng ở chỗ cũ, dung nhan tuyệt mỹ gầy yếu đi qua một khúc đường lúc sáng lúc tối. Cứ thế bước đến phòng ngoài mà qua, nàng chỉ cảm thấy lạnh, rùng mình một cái, rốt cục mới có thể nhúc nhích, hơi hơi cử động thân mình cứng ngắc một chút, mới xoay người, đi ra ngoài.
Ánh sáng Trong đại điện, bỗng nhiên trong lúc đó liền dường như có điều gì đó biến hóa bất thường.
Tịch Nhan quay đầu lại chỉ trong nháy mắt, liền thấy bên cạnh cánh cửa nơi có phật tượng giữ cửa lại có bóng dáng một người đang đứng dựa vào đó.
Bất quá hình dáng lại rất quen thuộc, thanh tuyển, cao to, nhanh nhẹn
Hắn đứng ở nơi đó nhìn nàng, ánh mắt ám trầm, hồi lâu sau mới lộ ra một chút mỉm cười, Tịch Nhan không cảm thấy cảm giác ấm áp chút nào, chỉ cảm thấy nụ cười kia y như lúc ban đầu mang đầy vẻ thần bí khó lường, làm cho người ta không rét mà run.
Hắn cười, thấp giọng nói:"Nhan nhan, ngươi có từng nhớ ta không?"
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126