Chương 98
Hoàng Phủ Thanh Vũ đã không thể nhớ nổi đã bao lâu bản thân mình không nhìn thấy Tịch Nhan nở nụ cười. Nàng trước đây, thực thích cười, cười giảo hoạt, cười mị hoặc, vui vẻ cười, cường trang cười...... bất luận có phải là xuất phát từ thiệt tình hay không, nàng chung quy là cười rất thoải mái. Nhưng nay, nàng ngay cả một cái cười lạnh cũng đều không cho hắn, giờ này khắc này, đối mặt Tử Ngạn, nàng lại cười thoải mái đến như thế.
Hắn xa xa ngồi nhìn về phía mái đình giữa hồ,hai người kia nói chuyện cười oanh oanh, yến yến, khóe miệng hắn gợi lên một tia ý cười lạnh lùng, tay nâng chén rượu uống xuống.
Tịch Nhan vươn tay ra, nhẹ nhàng chà lau nơi mép tóc của Tử Ngạn, chỗ kia không biết từ khi nào còn lưu lại vệt sáng:" có phải ngươi vẽ mặt không, vì sao nơi này như thế nào lại có vệt sáng đó?"
Tử ngạn hơi hơi cúi thấp đầu, để cho tay nàng với tới chính mình, mới mỉm cười nói:"Ta vốn nghĩ sẽ vẽ mặt giống như trước đây, đến đây chỉ muốn nhìn thấy ngươi vui vẻ, không nghĩ tới lại vẽ không tốt, sợ đến lúc đó trên mặt của ta lại toàn là mực in sẽ khiến ngươi không nhận ra, mới vừa rồi sửa lại thành đeo mặt nạ."
Tịch Nhan khẽ cười lên, ánh mắt trong suốt:"Sự tình đã lâu như vậy rồi mà ngươi cũng còn nhớ rõ sao?"
"Bởi vì có rất nhiều việc, cho tới bây giờ vốn không thể quên" Tử Ngạn cúi đầu trả lời một câu.
Chuyện cách đây hơn mười năm
Khi đó là tân niên (năm mới), trong hoàng cung Tây Càng náo nhiệt phi phàm, ngập tràn cảnh tượng tiếng nhạc hoà thuận vui vẻ. Mỗi khi có ngày gặp gỡ trùng phùng như vậy, thân ảnh cô độc dị quốc bị bắt làm con tin là Tử Ngạn nhất định là đang trốn ở một góc sáng nào đó, không cho người khác nhìn đến.
Nhưng có một ngày, Tịch Nhan tìm lần toàn bộ hoàng cung, rốt cục tại hậu trường gánh hát tiến cung nàng tìm được hắn, lúc đó, hắn đang ngồi ở trong góc sáng sủa, kinh ngạc nhìn hắn trước mắt nàng hóa thân thành một người hát rong nhỏ, nàng khẽ cười một tiếng.
Tịch nhan tới bên cạnh hắn ngồi xuống, sau một lát lôi kéo hắn đứng lên, ghé vào bên bên tai hắn nói câu gì đó, hai người liền cùng nhau lưu vào hậu trường, nàng vì hắn mà muốn giả dạngthành bộ dáng lam thải, còn hắn thì do dự một lát vì hắn muốn hóa trang cho nàng thành tiên cô.
"Không cần." Tịch Nhan tránh đi mấy bông hoa hắn muốn đưa lên đầu nàng, ha ha cười không ngừng"Ta muốn phẫn Lữ Đồng Tân, không cần tiên cô."
Nhưng sau khi hai người giả dạng xong xuôi, vừa mới lưu lên đài, liền bị bầu gánh hát lôi xuống dưới. sau khi biết thân phận Tịch Nhan, kia bầu gánh hát không khỏi hoảng sợ, vô luận như thế nào cũng không dám cấp hai người hóa trang thành bát tiên lên đài hồ nháo, cuối cùng miễn cưỡng ưng thuận cho bọn họ một kẻ hóa trang thành ngọc đế, một kẻ hóa trang thành vương mẫu.
Chỉ là một ngày đó, Tử Ngạn ở Tây Càng trải qua một tối tất niên vui vẻ, trong trí nhớ vĩnh viễn sẽ không phai màu ngày tân niên hôm ấy.
Tử Ngạn nhìn Tịch Nhan thật sâu liếc mắt một cái, phát hiện nàng sau khi cười xong, thế nhưng trong mắt chỉ còn lại một nỗi trống rỗng khôn cùng.
"Nhan Nhan?" hắn nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng, thân thủ cầm tay nàng.
"Thập Lục thúc." Đột nhiên trong lúc đó vang lên thanh âm Hoàng Phủ Thanh Vũ từ bên ngoài đình vang lên, Tử Ngạn ngẩng đầu nhìn tới, mới phát hiện không biết từ khi nào hắn đã có mặt ở nơi này, mâu sắc lạnh lùng nhìn tới chính mình.
Tử Ngạn do dự một lát, rốt cục chậm rãi buông lỏng tay Tịch Nhan ra
Nhưng mà, ngay khi hắn rút về, chỉ trong chớp mắt, Tịch Nhan lại đột nhiên dùng sức, ngược lại nàng giữ tay hắn, ngẩng đầu, tràn ra một nụ cười tựa nắng:"Tử Ngạn, hôm nay ngươi lưu lại cùng ta dùng bữa tối, được không?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ lạnh lùng nhìn hai người liếc mắt một cái, bỗng nhiên trong lúc đó mỉm cười, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.
Đợi thân ảnh hắn biến mất trong hoa viên, nguyên bản Tịch Nhan đang ngồi ở trên ghế, trong lúc này lại đột nhiên vô lực ngã ngồi xuống dưới, may mắn Tử ngạn tay mắt lanh lẹ, khi nàng ngã xuống phía trước đã vội vươn tay ra, mới khiến cho nàng ngã vào trong lòng mình, vẫn chưa té bị thương.
"Tử Ngạn, Tử Ngạn..." Nàng gắt gao cầm cánh tay hắn, mờ mịt bất lực, " Vì sao trên đời này, tất cả mọi người lại muốn gạt ta, sở dĩ ta nghĩ muốn tín nhiệm người, nhưng tất cả bọn họ đều muốn gạt ta."
Tử Ngạn chưa bao giờ gặp qua bộ dáng nàng như vậy. Mặc dù nàng ngẫu nhiên yếu đuối, ngẫu nhiên thất thố, nhưng lại chưa bao giờ giống như vậy, yếu ớt đến không chịu nổi nhất kích, giống như một oa nhi đơn thuần, cả người đều là trong suốt trong sáng nước mắt, che dấu không được vết thương.
Hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới chính mình có thể như vậy ủng trụ (ôm ) nàng, có thể có được cảm giác thân mật tựa người yêu. Hắn biết rõ cảm giác đó hẳn không phải, lnhưng lại vẫn nhịn không được cứ như vậy không khỏi trầm luân:"Nhan nhan, ta sẽ không lừa ngươi, bất luận như thế nào thì...ta cũng sẽ không lừa gạt ngươi."
Thiếu niên với ánh mắt như trước trong suốt thuần lương, dung nhan vẫn như cũ trong sáng minh bạch, đã lâu rồi thâm tâm lạnh lẽo, tối đen như trong ngục thất của Tịch Nhan tới nay rốt cục cũng được một tia ấm áp, chân thành từ lòng của hắn làm có một chút ấm lại.
"Ta không nghĩ gả cho hắn, Tử Ngạn, ta tuyệt không nghĩ."
Ánh trăng như nước, Tịch Nhan cùng Tử Ngạn sóng vai ngồi trên phiến đá hoa tại nơi liên kết giữa hồ, cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình thông qua ánh trăng trong nước, hoặc ngẩng đầu nhìn thiên thượng Minh Nguyệt [ánh trăng trên trời cao], hai má oánh bạch như ngọc dưới ánh trăng thanh huy hạ, ẩn ẩn một nỗi mênh mông lạnh lẽo sáng bóng.
" Nhan Nhan, không nghĩ gả thì chắc sẽ không phải gả, Lão Thất hắn sẽ không ép ngươi." Tử Ngạn thấp giọng nói.
"Không, hắn có ." Tịch nhan khóe miệng hơi hơi hướng lên trên khẽ nhếch, giống như cười, lại giống nhau là ở tự giễu,"Ngay từ đầu hắn ngay tại bức ta, từng bước ép sát, đem ta bức đến lui không thể lui, đem ta bức đến mức trước mặt chỉ nhìn hắn, hắn lại đem mọi đường lui của ta đều phong kín . Nay ta không đường nào có thể đi, chỉ có thể ở cạnh hắn khiến ta bị phong bế bên trong không gian này, từ nay về sau, cả đời cũng không thoát."
Không....
Trong lòng Tử Ngạn đầu là điên cuồng gào thét, nhưng đến cổ họng, lại phát không ra tiếng, nghẹn lời thật lâu sau, mới rốt cục thấp giọng nói:"Nhan nhan, nếu...... Nếu......"
Nhưng là chung quy không giống như quả. Hắn lại một lần nữa tạp trụ, không thể nói thêm gì đi nữa.
Nhưng chung quy không giống như vậy. Hắn lại một lần nữa im lặng, không thể nói thêm gì nữa cả.
Nhưng Tịch Nhan lại thay hắn tiếp tục nói ra:"Nếu ta có thể đi theo ngươi, thật là tốt biết bao, ngươi nói có phải ko?"
Nàng đang cười, nhìn hắn, cười đến nước mắt đều rơi xuống:"Nếu ta có thể đi theo ngươi lên núi Lăng Tiêu, cùng ngươi nghiên cứu kinh Phật, cùng ngươi trồng hoa cỏ, ta liền cạo đầu làm ni cô đi, coi như là cùng ngươi có thêm bạn, giống như trước đây như vậy, thật tốt."
Tử Ngạn cũng cười lên, khóe miệng hơi hơi có chút trầm xuống cười:"Ngươi nếu phải cạo đầu làm ni cô, ta đây sẽ làm hòa thượng, đến lúc đó chúng ta cùng nhau tu hành, thành tiên thành Phật."
Dưới ánh trăng, tâm Tịch Nhan lại một lần nữa trầm tĩnh lạnh lẽo, mà Tử Ngạn dưới ánh trăng lúc này lại hoà thuận vui vẻ, mâu quang phút chốc trở nên kiên định.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126