Chương 89
Thời khắc nắng sớm mờ mờ ảo ảo chiếu tới, Tịch Nhan từ trong giấc ngủ say liền từ từ tỉnh dậy, mở tròn hai mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ đang yên bình ngủ.
Đã qua không biết bao nhiêu lần nhìn hắn trong khoảng cách gần gũi như vậy, nhưng trong lòng vẫn giống như nai con loạn lạc, khắc chế không được cảm giác tim đập thình thịch trong ngực. Tịch nhan chậm rãi nâng ngón tay vươn tới, cách một khoảng miêu tả khuôn mặt, cánh mũi, đôi môi rồi đến chiếc cằm......
Khóe miệng chậm rãi gợi lên ý mỉm cười, nhưng cũng có một tia bất đắc dĩ chua xót.
Cho đến giờ khắc này, nàng vẫn như cũ không thể đoán được lòng hắn.
Cho đến nay nàng không che dấu cảm xúc cứ như vậy biểu hiện đủ loại tâm trạng, là thật tâm tín nhiệm hắn, hoàn toàn trước mặt hắn mở rộng nội tâm mình, ỷ lại hắn, quấn quít lấy hắn, yên tam thoải mái hưởng thụ sủng ái mà hắn dành cho nàng, bản thân chính mình trở nên nhát gan, trở nên si ngốc, chính là vì đối hắn không xác định.
Có lẽ ở đối mặt với hắn nàng xác thực có chút hồ đồ, nhưng không đến mức xuẩn độn — nếu muốn nàng tin tưởng hắn thật sự chính là buông tha không còn muốn hắn đối với bản thân chính mình hảo, nàng làm không được.
Dẫu biết tình cảm của hắn đối với nàng không đơn thuần chỉ là vậy, nhưng vẫn nhịn không được ngày càng hãm sâu.
Trong mắt bỗng nhiên nhiễm một tầng hơi nước ẩm ướt, Tịch Nhan chậm rãi ngồi dậy, vốn định nhẹ nhàng rời khỏi hắn, nhưng rốt cuộc vẫn kinh động tới hắn.
Mặc dù là vừa mới từ trong giấc ngủ tỉnh lại, ánh mắt hắn vẫn trong veo tinh sáng như trước, giống như vĩnh viễn không có mê ly cùng mông lung. Hắn cũng ngồi dậy, ôm lấy eo nhỏ của nàng:"Sớm như vậy đã dậy làm chi? Hôm qua ẩm rượu, không cảm thấy đau đầu sao?"
Tịch nhan cười lắc đầu lắc đầu:"Rượu của ngươi trong sơn trang này cũng vô cùng tốt, tuy say rượu nhưng cũng không có cảm giác đau đầu. Ta chỉ muốn đi ra ngoài đi một chút."
Hoàng Phủ Thanh Vũ liền gọi người tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu. Sau khi giúp Tịch Nhan búi tóc được một nửa, hắn mới hảo hầu hạ hết sức, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm của tổng quản sơn trang:"Thất gia, cửu gia phái người đưa văn kiệt khẩn tới."
Được Hoàng Phủ Thanh Vũ cho phép, lập tức liền có người mang theo bức thư tiến vào, hắn mang thư tới đặt lên trên bàn, chính mình vẫn như trước bình tĩnh nhàn nhã rửa mặt.
Trong lòng Tịch nhan không khỏi sinh ra tò mò, đứng lên đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy phong thư kia hướng hắn giơ giơ lên:"Đây là văn kiện khẩn cấp nha, ngươi không muốn nhanh tới mở ra xem sao?"
Hoàng Phủ thanh vũ chỉ thản nhiên cười một tiếng:"Không nhất thiết phải khẩn trương như vậy."
"Ngươi chẳng lẽ không muốn biết trong đó viết những gì?" Trong đôi mắt ngọc của Tịch Nhan không khỏi nhộn nhạo mang theo một chút giảo hoạt,"Vậy Ta thay ngươi mở ra được không?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng như thể có ý bảo tùy ý nàng, Tịch Nhan cũng không chút do dự liền nhanh nhẹn mở phong thư ra, nhưng sau khi nhìn lướt qua một lát sau, nhịn không được sắc mặt của nàng có chút thay đổi.
"Xem bộ dáng nàng nhăn thành như vậy, xem ra không phải tin tức gì tốt."
Nhưng hắn chỉ cười nhẹ, cẩm khăn đang cầm trong tay đưa cho thị nữ, liền đi tới bên cạnh bàn chuẩn bị dùng đồ ăn sáng.
Tịch nhan nghiêng đầu nhìn hắn một cái:"Vậy ngươi đoán xem đó là tin tức gì ?."
Hoàng Phủ thanh vũ tự tay múc một chén cháo gạo nếp đưa cho nàng, trầm ngâm một lát sau, mới mỉm cười nói:"Chắc là lão ngũ cũng muốn tranh giành ngôi vị thái tử?"
Tịch nhan nhịn không được không khỏi hít một ngụm khí lạnh, cầm trong tay mật chiết phản không khỏi nhìn đi nhìn lại mấy lần, xác nhận phía dấu niêm phong trên phong bì dường như trước đó chưa có người bóc ra, mới kinh ngạc nói:"Đừng nói là Ngươi đã biết trước điều đó đi?"
Hắn vươn tay kéo nàng qua để nàng ngồi trong lòng mình:"Nhan nhan, ta cả ngày này đều ở chung một chỗ với ngươi, làm thế nào biết được chuyện gì cách đây ở xa ngàn dặm?"
Trên mặt Tịch Nhan phảng phất nét thất thần dường như vẫn chưa hồi phục, chung quy vẫn cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, sau một lát mới bừng tỉnh đại ngộ:"Hoàng Phủ Thanh Vũ, ngươi hẳn là đã sớm biết ý muốn của phụ hoàng chính là thời điểm này sẽ lập thái tử?"
Hắn hơi hơi nhíu mi một chút, từ chối cho ý kiến.
"Vậy vì sao ngươi....." Tịch Nhan nhìn hắn, những câu còn lại trong lời nói định nói nhưng giữ lại trên môi nằm trong miệng không nói tiếp.
Vốn muốn hỏi hắn vì sao biết rõ chính mình cực kỳ vọng trở thành thái tử, vì sao vẫn chậm trễ trở lại kinh thành không nhân lúc này tranh thủ cơ hội. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc kia, trong đầu Tịch Nhan đã có đáp án rõ ràng– hắn sẽ nói chắc chắn sẽ nói với nàng rằng...là vì nàng, vì cùng ở lại với nàng mà hắn không rời đi.
Hắn như thế nhưng lại vì nàng mà buông tha cho ngôi vị thái tử kia sao? Tịch Nhan quả thực không thể tin được chuyện như vậy.
Trên thực tế, trong nhiều năm hắn vẫn làm bộ như thân có tàn chướng như vậy, tuy rằng mặt ngoài làm như rời xa triều chính, nhưng bên trong lại ngầm cùng lão Cửu và lão thập nhất luôn chặt chẽ liên lạc cùng nhau, nay ngay cả lão thập nhị cũng tham gia vào.
Hắn giấu tài ẩn mình nhiều như vậy năm, chẳng phải tất cả đều là vì ngôi vị cao cao tại thượng, quân chủ thiên hạ kia sao ?
Vì sao hôm nay, trải qua thời gian giống như sau khi phượng hoàng bàn niết bàn[ câu này ta nghĩ giống như Thất gia hiều năm làm thân phượng hoàng ẩn mình ngủ yên], rồi đến việc những năm gần đây hắn ở trong triều bắt đầu bộc lộ tài năng, rốt cục cho đến tận bây giờ thế nhân ai cũng khẳng định rằng hắn nhất định chiếm được ngôi vị kia thì hắn cam nguyện vì nàng...vì nàng mà buông tha cho cơ hội mà hơn hai mươi năm mới có này?
Tim Tịch Nhan có chút tim đập mạnh, hoảng hốt nhìn hắn, trong lòng không thể ngăn chặn được ý nghĩ không khỏi tính toán tự hỏi, hắn có không phải hay không đang âm mưu, toan tính chuyện gì ?.
Nhưng là, buông tha cho ngôi vị thái tử kia thì thật là một chuyện khiến người ta khiếp sợ, nhưng thật sự đằng sau chuyện này còn có âm mưu gì nữa không? Một lần nữa Tịch Nhan lại đoán không ra, không nghĩ ra, tinh thần một mảnh hỗn loạn.
"Đang nghĩ cái gì vậy?" Hắn nhẹ vươn tay nhận lại phong thư từ trong tay nàng, thản nhiên mở ra nhìn lướt qua liền lờ đi ,"Không cần phải nghĩ lung tung? Trước tiên uống hết chén cháo này đi."
Tịch Nhan thực sự không có cảm giác muốn ăn uống gì cả, tâm thần không yên ổn không thể nuốt trôi đồ ăn sáng, rốt cục ngẩng đầu nhìn hắn:"Trở lại kinh thành đi thôi."
"Hoa vẫn còn nở, chúng ta vẫn còn chưa đi ngắm hết, trở về làm chi?" Hắn giả bộ kinh ngạc, ngẩng đầu lên quét nàng liếc mắt một cái.
Tịch Nhan tránh đi ánh mắt hắn:"Không biết. Chung quy ta chỉ cảm thấy thời điểm này ngươi nên trở về."
"Nhan nhan, từ đầu đến cuối ngươi đều nói nói chuyện này giống như là chuyện của một mình ta, nhưng chuyện hồi kinh này, bản thân ngươi nghĩ thế nào về chuyện này?" Hắn nhìn nàng, mỉm cười nói.
Trong lòng Tịch Nhan nhịn không được nhảy dựng lên, nàng và hắn ngưng mắt nhìn nhau hồi lâu, rốt cục mềm mại dựa gần vào trong lòng hắn:"Ta không có ý kiến gì cả, tất nhiên là muốn đi theo bên cạnh ngươi , nhưng là khuôn mặt ta lúc này...... Chân của ngươi bị tật là thần y chữa khỏi, cũng không thể lấy lý do là khuôn mặt của ta cũng như vậy được thần y chữa khỏi đi? Nếu tiếp tục dùng cái khăn che mặt, cũng quá buồn khổ đôi chút. »
"Vậy thì có quan hệ gì?" Hắn đơn thuần buông muỗng cháo đang cầm ở tay xuống, nhẹ xoa xoa hai má trắng mịn của nàng, một tay đổi tư thế ngồi của nàng, hôn nhẹ lên vành tai nàng nói,"Thất vương phi Hoa Tịch Nhan, bệnh nặng đã hơn một năm, là sinh, hay tử, đều theo ý kiến của nàng nói đi."
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126