Chương 88
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng một cái thật sâu sau đó, ngược lại sủng nịnh nhìn nàng, thấp giọng cười nói:"Nhan Nhan, thế gian này cốt nhục tình thân không phải là đều đạm mạc, chỉ là có đôi khi, chúng ta không thể tìm được phương pháp chính xác để diễn đạt mà thôi."
Tịch nhan cười lạnh một tiếng:"Tất nhiên không phả tất cả đều đạm mạc, chỉ có thâm tình của ta mới là đạm mạc mà thôi."
Hoàng Phủ Thanh Vũ không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu, khẽ chạm nhẹ in lại trên môi nàng thổ lộ:"Duy nhất mình ngươi đạm mạc sao? Nhan nhan, không lẽ nàng là đang ghét bỏ ta không thể cho nàng một đứa nhỏ sao, ân?"
Nỗi lòng Tịch Nhan như hạ xuống, trong lời nói của hắn đột nhiên nghe xong nàng có điều gì đó vẫn còn không hiểu, liền có chút kinh ngạc, nhưng bản thân nàng còn đang ngây người, đột nhiên bị hắn đột nhiên cắn một ngụm trên môi nàng, nhất thời nhíu mi kêu đau, phục hồi tinh thần lại nhăn mày, cũng hung hăng cắn lên môi hắn đáp trả lại một ngụm.
"Ô chà, mưu sát chồng nha !" Hắn tránh đi cái hôn của nàng, thản nhiên nở nụ cười kêu một tiếng.
Nghe vậy, Tịch Nhan càng thêm giận, kiễng chân lên cắn vào hai vai hắn, nhưng đều không thể cắn trúng.
Nhưng mà lần này, lại bị hắn thản nhiên phản ứng lại, Tịch Nhan trong lòng một mực căm tức cùng phẫn nộ, đều bị hắn hóa thành triền miên.
A lại bị lừa. Tịch Nhan liền bừng tỉnh đại ngộ nghĩ, nhưng lại nhịn không được đem chính mình vùi vào trong cánh tay hắn, từng chút từng chút một vùi sâu vào vòng tay hắn.
Mãi đến khi đêm xuống, tịch nhan cũng vẫn quấn quít lấy hắn không rời, đại khái là vì e ngại thân thể của nàng còn yếu đuối, nên có chút vội vàng chiếu cố nàng hoan hảo xuống dưới, nàng cảm thấy thân thể mỹ mãn liền ngủ, nhưng hắn, lúc này vẫn chưa yên giấc, lẳng lặng nhìn nàng ngủ yên trong lòng mình suốt một đêm, ánh mắt thật sâu, dường như có chút đăm chiêu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tịch Nhan nằm trên giường lười biếng không muốn dậy, liền lôi kéo hắn, cũng không cho hắn dậy, tựa vào trong lòng hắn lại mơ màng ngủ thêm một hồi, mơ mơ màng màng mở to mắt câu đầu tiên nói đó là:"Ngươi tính khi nào hồi kinh?"
Hắn rõ ràng nghe thấy chữ "Ngươi", mà không phải là "Chúng ta", bởi vậy thản nhiên nhíu mi:"Gấp cái gì, nơi này khí hậu hợp lòng người, bốn mùa giống nhau đều như mùa xuân, rất thích hợp cho ngươi dưỡng thân mình, chúng ta cùng ở lại nơi này lâu một chút cũng không có vấn đề gì."
"Ta làm sao đến mức suy yếu." Tịch Nhan nhẹ giọng lầu bầu một câu.
"Chờ thêm hai ngày nữa, thân thể ngươi khoẻ thêm, chúng ta đi hoa đô thành dạo chơi một chút, khi đó có lễ hoa nở [nguyên văn là hoa khai chi quý], nơi đó chắc là náo nhiệt phi phàm ."
"Thật sao?" Ánh mắt Tịch Nhan bỗng dưng dạng khởi trong mắt toát lên ý kinh ngạc vui mừng, sau khi thấy hắn gật đầu, cười khanh khách nói,"Hảo."
Hoa đều chi du, thời gian trở nên ôn nhu bình lặng.
Cùng hắn ngày ngày lưu luyến chợ hoa, thưởng thức kỳ hoa dị thảo trong thiên hạ là một niềm hứng thú thật lớn, tịch nhan lại càng không ngờ, ở nơi này hắn cũng có một sơn trang riêng, tên gọi "Thanh Liễu", trong trang lại có đủ các loại hoa, nếu mang so sánh với lễ hội chợ hoa căn bản là không hề thua kém, thậm chí còn rất nhiều rất nhiều loài hoa mà nàng căn bản không nhận biết hết được, sum xuê dị thường.
Nàng cơ hồ giống như say đắm lạc vào giữa một rừng hoa, mỗi ngày cùng hắn ngắm hoa uống rượu, Nhược Nhiên dễ say hơn, tùy ý nằm một cái, nằm giữa nơi muôn hoa đua nở thơm ngát mềm dịu cảm giác vô cùng tốt từ từ chìm vào giấc ngủ.
Thường thường say mê không biết đường về.
Người say rượu, hương hoa say lòng người, cũng có thể nói, nàng và hắn trải qua năm tháng cùng nhau say lòng người.
Tịch Nhan nằm bên cạnh một khóm hoa thược dược, hai gò má vì say rượu trở nên ửng hồng, mông mông lung lung nhìn người trước mặt tuấn mỹ vô lo, vươn tay ra ôm lấy cổ hắn, thấp giọng nói:"Hoàng Phủ thanh vũ, nơi này thật tốt."
Hắn nhẹ nhàng phủ lên trán nàng một nụ hôn mềm mại:"Ngươi thích là tốt rồi." Cuối cùng, vừa cười vừa hỏi nàng:"Thật nhiều loài hoa như vậy, dường như rất vừa lòng ngươi?"
Nghe vậy, Tịch Nhan bỗng dưng bật cười, trầm ngâm một lát sau nói:" Nếu như ngày trước nếu người khác hỏi ta yêu thích nhất loài hoa gì, ta sẽ nói ta thích nhất là hoa Mẫu Đơn. Nhưng hôm nay ta chỉ nói cho một mình ngươi, ta yêu nhất chính là Ngọc Phù Dung của nước Đại Mạc Tây Vực ."
Yêu nhất mẫu đơn, là vì nó quốc sắc thiên hương, nở rộ nơi phồn hoa, không thê lương, không tịch mịch; Nhưng trên thực tế trong lòng nàng yêu cũng là Ngọc phù dung, chỉ vì nó cũng giống như bản thân nàng, sinh ra trong hoàn cảnh cực kỳ khốc liệt , chỉ có thể tự mình bảo vệ chính mình.
Tịch nhan bỗng dưng cười ha hả, nhích gần vào trong lòng hắn:"Bí mật này, chỉ có ngươi và ta 2 người biết được."
àKhóe miệng Hoàng Phủ thanh vũ chậm rãi gợi lên một tia mỉm cười, có một thứ tình cảm thương tiếc, định mở miệng nói chuyện, lúc này đã thấy nàng chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, bộ dạng như đã ngủ, một chút bất đắc dĩ chợt hiện lên trên khóe miệng, đem nàng đang nằm nơi đó cúi người ôm nàng lên, hướng về phía phương tiểu thuyết phòng đi tới.
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động, Hoàng Phủ Thanh Vũ mi tâm hơi hơi nhíu lại, đang định nhanh chóng ôm chặt lấy Tịch Nhan vào trong lòng liền quay lại nhìn về phía người vừa tới.
"A, Dự thân vương đúng là ngươi vẫn còn muốn đến tận đây." Trên mặt hắn cũng không có biểu hiện gì tỏ ra kinh ngạc, tựa hồ sớm dự đoán được chuyện này, giống như Mộc Phi trước mắt hắn nhất định sẽ xuất hiện trong này.
Biểu tình của Mộc Phi cũng chỉ đạm mạc[lạnh nhạt], chỉ là đang nhìn về phía thân ảnh Tịch Nhan lúc này đang nằm gọn trong lòng hắn, hồi sau mới hơi toát ra một chút cảm xúc bất đồng, thì thào gọi lên một tiếng:"Nhan nhan......"
"Vốn Dự thân vương trước giờ vẫn muốn dấu diếm hình dáng của mình, nhưng lần này lại không ngại nguy hiểm một mình đi đến, cũng là vì quan tâm coi trộm thê tử của ta một chút, như vậy, thay mặt Nhan Nhan đa tạ Dự thân vương rồi." Khoé miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ gợi lên một tia mỏng ý cười,"Bất quá ba chữ 'Dự thân vương' này quả thật là khó đọc, Nhược Nhiên có thể, có thể giống lúc trước như vậy gọi ngươi là Nam Cung Ngự, cũng là không sai ."
Mộc Phi cũng đồng dạng cười lạnh nói:"Hoàng Phủ thanh vũ, ngày đó khiến cho Nhan Nhan trở thành người của ngươi, chỉ là hành động bất đắc dĩ mà thôi, nhưng là, ngươi chớ quên thân phận chính mình, Nếu như một ngày kia, nàng biết được , chỉ sợ đến lúc đó nàng sẽ không thể chấp nhận một kẻ như ngươi đi ?
"Thân phận của ta sao?" Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nói,"Thân phận của ta thật sự rất minh bạch, xác thực không giống thân phận phức tạp như Dự thân vương. Bất quá cũng may lúc này, Dự thân vương chung quy chính là một người mà có tới 2 thân phận, tốt xấu phân biệt ."
"Hoàng Phủ thanh vũ, ngươi thật sự là người có đầy một bụng mưu lược, ngươi cũng thừa biết hiện nay chưa phải là thời cơ thích hợp, ta tạm thời sẽ không đem sự tình của ngươi nói toàn bộ cho Nhan Nhan, cũng sẽ không cùng ngươi tranh đoạt nàng, nhưng nếu như có một ngày, sau khi Nhan Nhan nhìn rõ được thân phận thật của ngươi [ nguyên văn câu nì là chân diện mục], nàng nhất định sẽ thuộc về ta." Dừng một chút, hắn mới bắt đầu nói tiếp,"Về phần lúc trước trong lòng nàng quyết định tin tưởng bên cạnh ngươi, ta cũng sẽ không hối hận, chỉ cần nàng vẫn là nàng, ta liền trước sau đều không thay đổi."
Hoàng Phủ thanh vũ cười lạnh nhìn hắn rời đi, thản nhiên nói:" Giờ này mà ngươi vẫn còn vọng tưởng đấu với ta ư, thật sự là ý nghĩ kỳ lạ ."
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126