Chương 84
Hoàng Phủ thanh vũ rốt cục quay đầu, ưu thương trong đôi mắt dừng lại trên khuôn mặt đang tràn đầy nước mắt của nàng, giống như so với nàng còn thống khổ hơn.
"Hoàng Phủ Thanh Vũ......" Tịch nhan thì thào gọi hắn một tiếng, bỗng nhiên trong lúc đó lại không thể khắc chế cảm xúc của chính mình, đột nhiên nhào vào trong lòng hắn, khóc lớn lên,"Không phải, không phải như thế......"
Hoàng Phủ thanh vũ nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ưu thương trong mắt dần dần tản đi, khóe miệng chậm rãi gợi lên một tia ý cười không rõ, nhưng mà âm thanh khi nghe lại vẫn ủ dột như trước:"Không phải như vậy sao? Vậy thì là gì hả, Nhan Nhan?"
Tịch nhan chôn chặt thân mình trong lòng hắn khóc, lại chỉ nói ra được một câu "Ta" rồi, liền nghẹn ngào .
"Hư......" Hắn vươn tay đến đè lại cánh môi run run của nàng nói,"Nếu nói không nên lời, vậy thì không cần nói . Nhan nhan, thật không muốn làm ngươi khó xử?"
Nghe vậy, Tịch Nhan khóc càng lớn tiếng, tòa thành kiên cố nơi đáy lòng bỗng chốc sụp đổ, ngay cả phế tích đều bị bão cát thổi đi, không còn nữa nửa phần nghi ngờ:"Hoàng Phủ thanh vũ......"
"Thất ca!"
Một màn tình chàng ý thiếp bên trong, chưa hết cực hạn, đột nhiên truyền đến âm thanh kích động lão Thập Nhị.
Tịch nhan đột nhiên phục hồi lại tinh thần, lau nước mắt mình, thóat ra từ trong lòng Hoàng Phủ thanh vũ, khóc thút thít nhìn hắn.
Hoàng Phủ thanh vũ hơi hơi nhíu mi, nhìn bộ dáng đang hoang mang rối loạn của lão Thập Nhị liếc mắt một cái, không hờn giận, đem Tịch Nhan chậm rãi ủng trụ, mới nói:"Làm gì lại kích động như vậy?"
Thập Nhị nhìn tịch nhan liếc mắt một cái, do dự một lát mới nói:"Sơn trang bị bao quanh ."
"Phải không?" Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi hơi nheo mắt, trầm giọng nói, giống như hết thảy mọi việc đều như trong lòng bàn tay,"Nơi này dù sao cũng là đại sở, là địa giới của bọn hắn, không cần phải hành động thiếu suy nghĩ."
"Thất ca, làm sao mà ngươi biết......" Thập nhị khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc, bất quá một lát sau lại nghiêm mặt nói,"là dự thân vương muốn gặp ngươi, thất ca."
Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ khẽ cười lạnh một tiếng, Trong lòng Tịch Nhan nổi lên một tia nghi hoặc:"Dự thân vương? Bào đệ của đại Sở hoàng đế, bách chiến bách thắng được xưng là'Chiến thần' Dự thân vương?"
Thập nhị gật gật đầu.
Trong lòng Tịch Nhan nghi ngờ bùng phát. Vị Dự thân vương này, chẳng qua nàng cũng chỉ nghe nói qua mà thôi. Chỉ nghe người này cực kỳ thần bí, tuy là người lập nhiều chiến công hiển hách cho Đại Sở, nhưng mà trong thiên hạ không một ai đã từng nhìn thấy chân diện mục của vị vương gia này. Truyền thuyết nói dù là ra trận giết địch nhưng trên mặt hắn lúc nào cũng mang theo mặt nạ, mà người nào đã từng nhìn qua hắn, hơn phân nửa đều đã bị đao hạ vong hồn.
Nhưng là, một người như vậy, vì sao lại cử một đội quân bao vây sơn trang này lại?
"Ngươi?" Tịch Nhan quay đầu nhìn Hoàng Phủ thanh vũ.
"Cũng có thể." Hoàng Phủ thanh vũ hơi hơi nhíu mi,"Nhan nhan, ngươi cứ về nghỉ ngơi trước, không cần phải ra mặt."
"Không." Tịch nhan quả quyết cự tuyệt, bỗng nhiên lại trở nên dịu dàng, kéo kéo cổ tay áo hắn,"Ngươi cho ta đi, nhìn thử xem vị này theo như lời đồn là lọai vương gia như thế nào , không được sao?"
"Ngươi thật sự muốn nhìn sao, ta sẽ phân phó lão Thập nhị đi cùng ngươi lên lầu phượng các, đứng từ xa nhìn xuống, không nên đi theo ta?"
Tịch nhan nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin của hắn, thế này mới hơi hơi yên lòng, có chút không cam lòng gật gật đầu, xoay người đi theo lão thập nhị lên lầu các.
Xa xa từ phía Trên lầu các, có thể thấy được cửa lớn của sơn trang bị mở ra , đi trước tiến vào là một đoàn thị vệ dũng mãnh, đứng ở phía trong cửa là Hoàng Phủ thanh vũ, Hoàng Phủ thanh thần cùng lão thập nhất đứng xung quanh là thủ vệ .
Trên lầu các, Thập nhị tức giận đến mức răng nghiếm chặt, hung hăng đập mạnh tay vào lan can.
Trong lòng Tịch nhan không biết vì sao nhảy dựng một cái, chính là mạc danh kỳ diệu, đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân truyền lên, quay người trở lại vừa thấy Đằng Tuyết.
Đằng Tuyết đối với nàng mà nói, kỳ thật cũng là một nữ tử thần bí, giống như một năm trước đây, nàng giúp nàng chạy trốn, mãi cho đến giờ Tịch Nhan cũng không hiểu được là vì sao. Mà lúc này Đằng Tuyết nhìn thấy nàng, bất quá chỉ cười nhẹ, đi đến bên người nàng, cùng nàng sóng vai nhìn tình hình phía dưới.
Vị Dự thân vương trong truyền thuyết kia mãi vẫn không thấy hiện thân, ánh mắt Tịch Nhan liền dừng lại trên người Hoàng Phủ Thanh Vũ. Chỉ thấy hắn định thần nhàn nhã đứng ở nơi đó, ngọc thụ lan chi, khí độ nhanh nhẹn. Nàng bỗng dưng nhớ lại câu nói chính mình lúc trước còn chưa kịp nói xong, đỏ mặt lên, dường như chợt nhớ tới điều gì, quay đầu lại nhìn Đằng Tuyết.
Đằng Tuyết giống như xuất thần, nhưng khi Tịch Nhan nhìn theo ánh mắt nàng xuống dưới, lại cảm thấy nàng ta không phải là đang quan sát Hoàng Phủ Thanh Thần.
Chẳng lẽ, nàng đang nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ? Tịch nhan trong lòng hơi cứng lại, thời điểm khi nàng quay đầu lại, bỗng nhiên thấy một thân ảnh cao lớn, từ hướng cửa chính sơn trang chậm rãi đi vào.
Hô hấp của Tịch nhan dừng lại .
Trên mặt người nọ đang đeo mặt nạ, che kím tòan bộ gương mặt, giống như bất cứ ai nhìn tới cũng ko khỏi cảm thấy cổ quái , phảng phất quỷ mị bên dưới tấm mặt nạ kia, đến tột cùng là khuôn mặt trông như thế nào?.
Nhưng tịch nhan lại thấy được.
Không phải nàng thấy được khuôn mặt hắn, mà là thấy được, thân hình người kia, thân hình kia cho tới bây giờ khiến nàng có cảm giác thập phần quen thuộc.
Sao có thể là hắn? Tịch nhan gắt gao nắm vạt áo chính mình, sắc mặt tái nhợt lui lại hai bước.
Nam Cung ngự...... Dự thân vương?
Tịch nhan không thể tin được những gì mình đang thấy , cũng không nghĩ ra được bất cứ một lý do gì đều không thông — Nam Cung ngự, từ nhỏ hắn và nàng cùng nhau lớn lên vị sư huynh Nam Cung ngự, thân là người Tây Càng đệ tử Nam Cung ngự, làm sao có thể là Vương gia Đại Sở? Một người bất cần đời Nam Cung Ngự, làm sao có thể là "Chiến thần" Dự thân vương?
Tịch Nhan toàn thân cứng ngắc, tim đập mạnh loạn nhịp trong ngực, một lát sau, đột nhiên tỉnh ngộ như bình thường, trong khi lão Thập nhị còn chưa phục hồi tinh thần, đã xoay người nghiêng ngả lảo đảo chạy xuống tầng lầu.
"Thất tẩu!" Nghe được âm thanh Thập nhị đột nhiên quay đầu lại, lúc này cũng đã không nhìn thấy thân ảnh Tịch Nhan đâu nữa. Trong lòng hắn quýnh lên, đuổi theo nàng xuống lầu, trên lầu chỉ còn lại Đằng tuyết một người đón gió đứng ở nơi đó, nhìn lướt qua thân ảnh phía dưới, cũng đồng lọat tim đập mạnh loạn nhịp.
Tịch Nhan rốt cục cũng đi xuống dưới chạy tới đám thị vệ đáng đứng kia, những người đó đột nhiên tự động xuất đạo [nhường đường] cho nàng chạy đến.
Dưới ánh mắt của mọi người, Tịch Nhan từng bước một tiến lên, hướng tới vị Dự thân vương kia đi đến.
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ trở nên thâm thúy, vẫn nhìn nàng, nhưng không nói lời nào.
Có một số việc, hắn tựa hồ xem nhẹ — đúng là, Tịch Nhan đối với Nam Cung Ngự quen thuộc.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126