Chương 83
Hoàng Phủ thanh vũ cũng thản nhiên liếc mắt nhìn qua nàng một cái, nhưng không có nói gì, phóng xướng giường [phi y hạ sàng], rời khỏi phòng.
Tịch nhan trong lòng phút chốc trờ nên đau xót.
Hắn, là vì nàng mà thẫn thờ sao?
Đợi cho Duệ nhi cảm thấy chơi đùa chán chê sau đó ngoan ngõan ngủ, lúc này Tịch Nhan mới chậm rãi đứng dậy, sai người chuẩn bị nước cho nàng tắm rửa.
Ngâm mình bên trong bồn tắm, tâm tư vẫn như cũ không thể yên ổn được, trong đầu chỉ tòan là nghĩ về hắn,chỉ toàn là hình ảnh của hắn.
Có chút nghi vấn trong lòng, nàng dường như vẫn muốn tìm hắn để chứng thực một lần. Tuy rằng trước kia nàng cũng đã từng hỏi qua hắn, vì sao lại đối xử với nàng tốt như vậy, nhưng mỗi lần hỏi xong đều bị hắn tựa tiếu phi tiếu dấu diếm làm ngơ hướng sang chuyện khác. Nhưng lúc này đây, nàng có muốn hỏi cho rõ ràng lại không thể. Cho dù là vì ngẫu nhiên biết thân phận nàng đi thì vẫn muốn tìm hiểu, cũng không thường không thể.
Tuy rằng, trước giờ nàng cũng không tin ai đó sẽ vẫn như vậy đối đãi với thật tốt với một người cả đời, nhưng là, bươm bướm sở dĩ cũng có thể thực tâm, chẳng lẽ là vì tìm kiếm cái gọi là thiên trường địa cửu sao?
Nghĩ đến đây, Bỗng nhiên lúc này trong lòng Tịch Nhan rốt cuộc cũng không thể khắc chế, phút chốc từ trong bồn tắm đứng dậy, sai người tới hầu hạ bản thân mình vận y phục.
Suốt mấy ngày trôi qua, đây là lần đầu tiên nàng đi ra khỏi gian phòng.
Nguyên lai đây không phải một gian phòng trong khách sạn như trước, mà là một sơn trang xa lạ, non xanh nước biếc, rường cột chạm trổ, hoàn toàn là kiểu kiến trúc theo phong cách của nước Đại Sở.
Tịch nhan lúc này đối với cảnh vật chung quanh hòan tòan mờ mịt, không biết nên đi nơi đâu để tìm hắn, liền ở viên trung tùy ý đi lại .
"Chính là vậy nha, ta dám cam đoan, thất ca nhất định sẽ thích !"
Đột nhiên trong lúc đó một thanh âm giọng nam quen thuộc truyền vào trong tai Tịch Nhan, "Thất ca" Hai chữ này khiến nàng tâm thần rung động, vội vàng nấp sau núi giả, lúc này nhìn thấy phía trước lương đình là hai thiếu niên hoa phục [y phục hoa lệ] đang ngồi, một bên là lão Thập Nhất, một bên là Thập nhị, mà người vừa mới lên tiếng nói chuyện, đó là Thập nhị. Lúc này phía ngòai lương đình, lại thấy các thiếu nữ, đồng lọat đang chờ được chọn lựa!
"Ngươi dựa vào cái gì mà biết?" Thập nhất thản nhiên giương mày, hỏi.
Lão Thập nhị lập tức chỉ vào vị nữ tử trước mặt, nói:"Ngươi nhìn kỹ một chút hình dáng của nàng xem, có phải hay không có vài phần giống với Mẫu Đơn? Thất ca không phải thích Mẫu Đơn như vậy sao? Ngươi nghĩ lại xem đã hơn một năm qua, thất tẩu không ở vương phủ, Mẫu Đơn kia tuy nói không có danh phận gì, nhưng hoàn toàn được đãi ngộ không khác gì vương phi nha!"
Thập Nhất vuốt vuốt cằm nghĩ ngợi:"Uhm nói vậy cũng." Nói xong, hắn hơi hơi ngẩng đầu, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một nữ tử đúng khuất sau núi giả dường như vẫn không nhúc nhích đó chẳng Tịch Nhan?, vội vàng nói với Thập Nhị:"Bên kia hình như có một nữ tử?"
Thập Nhị cũng nghi hoặc nhìn qua, chỉ một thoáng, cảm giác giống như hơn một năm qua chưa từng có lọai khí huyết dâng trào ập tới như vậy, khiến cho gương mặt tuấn tú của hắn đỏ ửng, giống như bị rút hết hồn phách, đứng im một chỗ không thể nhúc nhích.
Tịch Nhan mắt lạnh nhìn nhìn về phía bên kia, xoay người liền rời đi .
Lão Thập Nhất cũng nhịn không được cũng sửng sốt một hồi lâu, sau đó mới phục hồi lại tinh thần, nhìn bộ dáng si ngốc của lão thập nhị phía trước, dùng sức hung hăng vỗ vỗ trên mặt hắn:"Tỉnh lại!"
Thập Nhị "Phốc" phun ra một hơi từ trong lồng ngực, lúc này mới hồi phục tinh thần, quay đầu nhìn về phía hắn:"Thập nhất ca, ngươi cũng nhìn thấy sao?"
Thập Nhất nao nao, gật gật đầu, nói:"Kia...... Chính là thất tẩu?"
Lão Thập Nhị chỉ cảm thấy đầu một trận choáng váng hư ảo,lão Thập Nhất vịn bàn ngồi xuống, thất thần cằn nhằn lầu bầu:"chẳng phải là, chẳng phải là, tuy ta không nhớ rõ bộ dáng của nàng, nhưng khi đó, ta thấy nàng, chính là cảm giác lúc đó y như ngày hôm nay, không những vậy còn hôn mê bất tỉnh...... Nàng quả thật là không có bị hủy dung! Ông trời, ta xem như biết thất ca vì sao như vậy đối nàng nhớ mãi không quên ."
Hồi lâu sau không nghe thấy ai trả lời, hắn quay đầu lại nhìn thấy Thập Nhất đang ngồi trầm tư nói :"Thập nhất ca, ngươi đang nghĩ gì vậy?"
"Suy nghĩ, tiểu tử ngươi vừa mới dùng kế khích tướng, có thể hay không lại hoàn toàn ngược lại."
Lão Thập Nhị vẫn như trước tâm thần chưa hòan tòan quay lại, nghe hắn nói như vậy lại nở nụ cười:"Ngươi có thể yên tâm, tuy nói phương pháp của ta có chút vụng về một chút, nhưng tốt xấu gì, còn có thất ca đứng sau nha."
Tịch Nhan nhanh chóng đi tới phía trước, lại không biết bản thân mình muốn đi nơi nào, chỉ cảm thấy trong lòng thật khổ sở giống như lập tức sẽ phá thể mà ra, không ngừng bóp nát hai cánh hoa trong tay.
Nàng cơ hồ đã quên mất trong phủ hắn còn có Mẫu Đơn, hắn hóa ra cũng đồng dạng là thích nữ tử......
Bỗng dưng, Tịch Nhan dừng bước, kinh ngạc nhìn tới phía trước nơi xuất hiện bóng dáng kia .
Hắn đứng ở bên cạnh ao, đón gió mà đứng, tay áo tung bay, giống như đang trầm tư điều gì.
Trong lòng Tịch nhan như có một trận đau nhức, chỉ cảm thấy mình không nên gặp hắn, xoay người muốn một mách rời đi, nhưng đột nhiên lại cảm thấy, hình như hắn có điều gì đó bất đồng [không giống bình thường].
Lẳng lặng quay đầu lại, nhìn bóng dáng hắn vẫn đứng đó, cảm thấy trên người hắn có một cảm giác thật hưu quạnh cùng thất vọng là lọai cảm giác mà nàng chưa bao giờ gặp qua .
Hiu quạnh? Tịch nhan có chút hoài nghi hai mắt của mình, vô luận như thế nào nàng cũng nghĩ không đến lọai cảm xúc này, làm sao có thể xuất hiện trên người hắn.
Nàng vẫn còn đứng đó ngây người, đột nhiên, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn về phía nàng, trên khuôn mặt lúc này không dấu khỏi cảm giác trầm tĩnh cùng ưu thương.
Tịch nhan trong lòng không khỏi chấn động, nhịn không được lui lại phía sau hai bước.
"Nhan nhan." Hắn cúi đầu gọi nàng một tiếng, thanh âm trầm thấp ám ách,"Ngươi làm sao tới được đây?"
Tịch nhan không trả lời, giống nhau như đang đắm chìm nỗi ưu thương sâu bên trong đôi mắt hắn, vẫn chưa hồi phục thần thái. Ẩn ẩn đau lòng, lại tràn ra.
Hắn thấy nàng không trả lời, lại quay đầu đi, nhìn mặt nước phẳng lặng trước mặt, trầm thấp thanh âm nói:"Ngày đó ta ôm Duệ nhi đi qua nơi này, bỗng nhiên nhớ lại chuyện tình trước đây chính mình cũng rơi xuống nước, nhìn lại Duệ nhi, khi đó ta liền nghĩ, đây là đứa nhỏ của ta và Nhan Nhan, ta nhất định phải đem hết thảy những điều tốt nhất trên đời này đều cho hắn. Dù ta có chịu khổ cực, cũng sẽ không khiến cho hắn lại phải trải qua những chuyện không tốt, ta sẽ làm cho hắn, trở thành đứa nhỏ được thiên hạ tôn vinh."
"Nhưng cùng là ngày đó, ngươi đột nhiên liền biến mất, khi đó ta mới ý thức được, nguyên lai sau tất cả những chuyện mà ngươi làm, thì ra, Duệ nhi căn bản không phải đứa nhỏ của ngươi......" Hắn đột nhiên phát ra một tiếng cười khổ,"Nhưng Nhan Nhan, vì sao, ta lại không thể trách ngươi được? Ép chính mình giam giữ ngươi, bức chính mình tra tấn ngươi, nhưng ta cũng không vui mừng chút nhào a Nhan Nhan, bởi vì ta biết, trong lòng ngươi thủy chung không có ta, có phải hay không?"
Hắn nói xong trong nháy mắt, trong lòng Tịch Nhan, bức tường thật mạnh ngăn cách, đủ loại tâm kế phòng bị, binh biến tất cả đều thất bại rơi xuống như núi đổ.
Nước mắt không thể ức chế không ngừng chảy xuống, nàng nghe được sâu trong nội tâm mình có một thanh âm không ngừng la lên — Nhan Nhan, thương hắn đi, cho dù là chỉ một lần thôi cũng được, không sợ dù cuối cùng có thất bại hay không cũng tốt, ngươi chỉ cần thản nhiên, thương hắn, được không?
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126