Gửi bài:

Chương 81

Bên trong phòng, Tịch Nhan một mình ôm lấy chăn dựa vào góc tường, kiềm chế không được muốn khóc.

Nàng đúng là vẫn không thể hiểu rõ hắn, dù là một chút ít, nàng đều nắm không ra, hắn hiện tại đúng là quá xa lạ, có lẽ nào đó mới chính là mặt thât con người hắn, nhưng mà nàng quả thật không thể hiểu được bộ mặt chân thật của hắn.

Kỳ thật, là nàng sợ hãi! Nàng sợ hãi một Hoàng Phủ Thanh Vũ xa lạ như vậy.

Yên lặng suốt hai ngày cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Tịch Nhan kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ra, nhìn thấy đúng là hắn Hoàng Phủ Thanh Vũ một kẻ xa lạ kia với khuôn mặt không hề tươi cười.

Tịch Nhan nhấp mím môi, trong nội tâm cố nén trụ một mảng cảm giác cực kỳ bi ai:"Ngươi tới làm gì?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên quét mắt trên bàn nhìn lướt qua đám đồ ăn chưa từng động qua một cái, đi tới gắp mấy thứ đồ ăn đặt vào trong chén, sau đó đi đến bên giường ngồi xuống, đem chiếc đũa gắp đồ ăn lên đưa đến miệng nàng, thản nhiên nói:"Ăn phương tiểu thuyết tây."

Ngữ khí thật bình thản, Tịch Nhan chỉ cảm thấy chán ghét, một phen đẩy ra tay hắn:"Không cần ngươi giả mù sa mưa quan tâm ta"

Hoàng Phủ Thanh Vũ lạnh lùng nở nụ cười, một bên buông chén đang cầm trong tay ra, đứng dậy liền đi ra khỏi cửa.

Nhìn bóng dáng hắn rời đi, khóe miệng Tịch Nhan hơi hơi trừu *[rút lại, co lại] giật mình, cảm giác cô tịch tuyệt vọng sợ hãi lại một lần nữa mãnh liệt kéo tới — không, nàng không muốn lại bị nhốt tại nơi này, nàng sẽ điên mất!

"Không cần phải bỏ lại ta một mình ở nơi này......" Nàng cúi đầu nói, ngay sau đó, vội vã muốn xuống giường, nhưng lại ngã thật mạnh xuống.

Trong đầu bắt đầu như có tiếng ong ong liên hồi, khi Tịch Nhan có cảm giác thì , đã tựa vào trong lòng một người, cảm giác quen thuộc ấm áp, hơi thở quanh quẩn ập tới, chính là hơi thở trong trẻo của người nọ.

Hắn ôm nàng, tùy ý để nàng tựa vào trong lòng mình, trên mặt vẫn như trước không có ý cười.

Lúc này Tịch Nhan, cực kỳ yếu ớt, giống như chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ lập tức toái điệu [ngã xuống], rốt cuộc nước mắt cố gắng nhịn hai ngày không rơi lệ lúc này không thể tiếp tục nhịn nữa, vùi vào gáy hắn oa khóc lên:"Không cần, đừng để ta một người mình lại nơi này...... Ta rất sợ......"

"Vậy ở ta bên cạnh ta sẽ không sợ sao?" Hắn cười lạnh một tiếng nói.

Tịch nhan không biết nói gì để chống đỡ, tiếng khóc nhỏ lại, giống như do dự một hồi, chợt nhớ ra muốn thoát ra khỏi ôm ấp của hắn. Nhưng mà, dù cố gắng thử hồi lâu sau, trên người nàng rốt cục cũng không còn khí lực, thủ phục trong lòng hắn, thấp giọng khóc nói:"Không sợ ...... Ngươi không cần đem ta để tại nơi này, ta sẽ không sợ ......"

"Đây chính là ngươi nói ." Hắn thanh âm như trước đạm mạc.[hắc hắc Nhan Nhan tỷ tự đưa chân vào bẫy mà ko bit nha ]

Tịch nhan nghe được, trong lòng không khỏi khổ sở, đột nhiên kinh hãi thấy chính mình bị hắn bế lên:"Ngươi làm cái gì?"

Miệng hắn bất giác gợi lên ý cười nhẹ, trong đôi mắt lạnh băng kia dường như không thấy một tia cảm xúc:"Nhan nhan, ngươi chẳng lẽ không biết đã làm sai chuyện gì, thì phải bị trừng phạt sao?"

———————————————————-

Tịch nhan nằm mơ cũng không nghĩ đến, cái gọi là "Trừng phạt" của hắn, dĩ nhiên là......[hahaha thật là biến thái nha Thất ca]

"Nhan nhan, cầu ta" Thanh âm hắn bị nén chặt, bởi vì áp lực mà khàn khàn , nghe thấy thanh âm của hắn Tịch Nhan trong lòngkhông khỏi một trận run sợ.[tỷ sắp bị ăn oy' ko sợ mí lạ đóa...hoho]

Đầy đất quần áo thưa thớt vương vãi, buông xuống tiến vào bên trong màn, Tịch Nhan dồn dập thở dốc, cùng hắn ồ ồ hô hấp.

Nàng có chút bất đắc dĩ, bất quá tam hai hạ [quá tam hai bận] liền bị hắn trêu đùa đến mức động tình, trong đầu bỗng hiện lên , đủ lọai hình ảnh nóng bỏng triền miên của trước đây nhưng mà hắn là cố ý khiêu khích lửa nóng trong nàng, sau đó cố tình không chịu tiến vào, cố ý lặp lại kia hai chữ:"Cầu ta"[oa oa che mặt ~~~]

Tịch Nhan khổ sở cúi đầu không ngừng nức nở, nhưng mà trong đầu vẫn có còn sót lại lý trí của trước đây, chỉ biết là chính mình ở một năm trước, đã muốn mơ hồ theo hắn một lần lại một lần triền miên, nay là ngàn vạn vạn lần không thể như vậy nữa . Bởi vậy dù lúc này cực kỳ khó kiềm chế, nhưng nàng vẫn hết sức muốn thoát khỏi hắn.

Nhưng mà, thân thể mới chỉ hơi hơi vặn vẹo một cái, lại khiến cho hai người trên người đều dâng lên động tĩnh không nhỏ.

Rốt cuộc lại khiến cho Hoàng Phủ Thanh Vũ khó khăn khắc chế, một tay bắt được tay nàng, cố định ở đầu giường, đồng thời trầm hạ thân tử, cực kỳ thong thả , từng chút một giữ chặt lấy nàng.

"A –" Tịch nhan chỉ kịp phát ra một tiếng ngắn ngủi la lên, thanh âm còn lại liền bị hắn dội trở về.

Đã cách xa một năm trời, nàng giống như dũ phát nhanh trất[giống như nàng đã thóat ra hắn rất lâu rồi], hắn hít sâu một hơi, hàm trụ cánh môi của nàng, thật mạnh thẳng tiến vào.

Nếu là một năm trước đây mỗi lần hoan ái, hắn đều là ôn nhu săn sóc nàng , nhưng hôm nay, đó là chân chính đoạt lấy, từng chút từng chút một, rõ ràng là có chút ác ý.

Tịch Nhan vừa vui thích, lại vừa thống khổ, hai hướng mâu thuẫn nhưng bên trong lại không che dấu dược ý loạn tình mê, thầm nghĩ làm cho hắn nhẹ một chút, ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng nói: "Nhẹ một chút...... Được không......"

Ngữ điệu thực dịu dàng, nhưng thật ra khẩu khí rất là bất đồng với tính cách ngày thường của nàng, hắn trong lòng có chút rung động, ngay sau đó, khóe miệng lại dấy lên ý cười tà tứ, thật mạnh mẽ hướng lên trên đỉnh.

"A –" Cảm giác vui thích phô thiên cái địa bất ngờ đột kích, thân mình Tịch Nhan không ngăn được khẽ run run lên, nằm trong lòng hắn đạt tới cực hạn. [hờ hờ ...no comment]

Khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt trong sáng hé mở, nàng thở hào hển nhìn hắn:"Ngươi...... Tốt lắm sao?"

Vừa hỏi xong những lời này, Tịch Nhan liền hối hận , bởi vì nàng đã muốn thập phần mẫn cảm nhận thấy được, hắn...... Đang không tốt chút nào.

"Đừng, không cần nữa được không?" Tịch Nhan cơ hồ sắp khóc đến nơi, vừa mới đạt tới cực hạn, thân mình dị thường mẫn cảm, chỉ cần hắn cử động dù là rất nhỏ, nàng đều không kiềm chế được run lên.

"Ngươi là đang cầu ta sao, Nhan Nhan?" Hắn nâng người nhìn nàng, mồ hôi trên ngực không ngừng tuôn ra từ trên thân thể của hắn chảy xuống.

Tịch Nhan lúc này sớm đã không còn kiên trì được nữa, e ngại hắn sẽ lại động nữa, chỉ có thể liên tục gật đầu:"Ta cầu ngươi......"

"Chậm rồi, Nhan Nhan." Hắn tà mị cười, ngón tay chậm rãi xoa lên cánh môi đỏ bừng của nàng – "Ngươi lúc này cầu ta thì đã quá muộn ......"[Thất ca gian xảo cực kỳ gian xảo há há]

Vừa dứt lời, hắn liền trên người Tịch Nhan thét lên một tiếng, đem nàng áp xuống nằm lên trên đệm ngàng càng tiến vào sâu hơn.

Cứ như vậy trừng phạt, liên tục đến tận sáng sớm ngày hôm sau. Khi hắn rốt cục cũng phóng thích chính mình cũng là lúc, Tịch Nhan khắc chế không được mê man ngất đi.

Mục lục
Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục