Chương 80
Lúc này đây, hắn hẳn là thật sự đang rất giận đi.
Tịch Nhan sau khi hồi phục lại tinh thần, lúc này đang ngồi trên giường trong khách điếm, nhìn về phía đối diện là Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Trên mặt nam tử bộ dáng tươi cười thường trực, sớm đã không thấy bóng dáng đâu cả, chỉ có hiện lên trên sắc mặt tản ra khí tức lạnh lẽo cùng đạm mạc, chỉ cần liếc mắt một cái, lập tức có thể làm cho lòng người lạnh thấu.
Hắn hơi hơi liếc mắt một cái, Tịch Nhan vẫn thản nhiên đón nhận, trong lòng dù là cảm giác không yên bất an, nhưng trên mặt vẫn trước luôn giữ bộ dáng trấn định thản nhiên.
Một tay tiến gần lại, chậm rãi nắm lấy cằm dưới của nàng, thanh âm hắn phát ra trong trẻo nhưng lạnh lùng:"Nhan nhan, ngươi đến tột cùng ta đều là không thể hiểu nổi, tại sao ngươi vẫn cứ như vậy hết lần này tới lần khác vẫn muốn chạy trốn khỏi ta?"
Nghe một câu này, thiếu chút nữa Tịch Nhan không kìm được nước mắt chảy xuống.
Hắn có bao nhiêu thứ không chịu nổi? Không, hắn quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức không thật. Mà nàng, vô lực chẳng có gì, lại hóa ra thật hoàn hảo.
Nàng cắn môi nhìn hắn, không nói được một lời.
Hắn khẽ cười lạnh một tiếng:"Nhan nhan, bộ dáng điềm đạm đáng yêu này, không có tác dụng , tốt hơn hết ngươi đừng nghĩ đến biện pháp khác, ví như, lại kiếm một đứa trẻ mới sinh khác đến, nói cho ta biết đó là hài tử của ta."
Trong lòng Tịch nhan không khỏi chấn động, đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của hắn.
Hắn cúi đầu hít một tiếng, nhưng không hẳn là thở dài:"Cũng chỉ có ngươi, mới có thể thêm một lần lừa gạt được ta ."
Không phải không có khả năng phái người đi thăm dò kiểm chứng đứa nhỏ kia đến tột cùng có phải là đứa nhỏ của hắn cùng nàng hay không, chỉ là hắn không muốn phái người đi thăm dò kiểm chứng, bởi vì khi nhìn thấy ánh mắt đứa nhỏ kia trong giây lát, hắn thật sự tin tưởng đó là đứa nhỏ của bọn họ, hơn nữa cũng vì vậy khiến hắn có cảm giác vui sương khi trở thành phụ thân, hoàn toàn thật tâm thật lòng sủng ái đứa nhỏ.
Thẳng đến khi tận tay bắt mạch cho nàng, mạch tượng của nàng mạnh mẽ, nhưng mà cũng chính vì mạch tượng mạnh mẽ của nàng hắn mới biết... Thực ra nàng chưa từng mang thai đứa nhỏ nào! Duệ nhi, căn bản không phải là đứa nhỏ của nàng!
"Thật nực cười." Tịch nhan ngẩng mặt, cùng hắn đối diện,"Ta lừa gạt ngươi khi nào? Ta đã sớm nói cho ngươi biết, Duệ nhi không liên quan đến chuyện của ngươi, nhưng không dưới một lần cố ý nhắc nhở ngươi, chính là ngươi tự mình nhận định , thì liên quan gì đến ta?"
"Nhưng Nhan Nhan, ngươi cam chịu" Trên mặt hắn ánh mắt lạnh lẽo đảo qua – "Ngươi cam chịu , Duệ nhi, là đứa nhỏ của chúng ta. Ngươi còn có ý đồ lợi dụng sự tin tưởng của ta, muốn một lần nữa đào tẩu, không phải sao?"
Tịch Nhan vẫn còn ý đồ chống lại hắn, nhưng mà khi nhìn tới đôi mắt sâu thăm thẳm của hắn, nhất thời lại ngây ngẩn cả người.
Nàng chưa bao giờ gặp qua bộ dáng này của Hoàng Phủ Thanh Vũ, người này là Hoàng Phủ Thanh Vũ mà nàng hàon tòan không quen biết, thật sự xa lạ, cũng...... có chút đáng sợ.
Nàng không nói ra lời.
Là do, Tuy nàng cố tình hết lần này tới lần khác hướng hắn nói Duệ nhi "Không liên quan chuyện của hắn", nhưng trên thực tế, là nàng cố ý hết lần này tới lần khác cam chịu, khiến cho hắn tin tưởng Duệ nhi là đứa nhỏ của bọn hắn, nàng vì hắn mà sinh hạ đứa nhỏ. Tất cả chuyện này chỉ là kiếm cớ để cho nàng có cơ hội một lần nữa thoát đi. .
Nhưng nếu không như vậy, hắn lại một lần nữa đem nàng giam cầm bên người hắn, thì phải làm thế nào đây?
"Đúng, là ta dùng Duệ nhi để lừa gạt ngươi. Hắn là đứa nhỏ do sư tỷ sinh ra, chỉ vì sư tỷ có việc gấp ra ngoài, mới nhờ ta thay nàng chiếu cố thôi." Trong lòng Tịch Nhan một mảnh lạnh lẽo, thản nhiên dùng ánh mắt nhìn thẳng vào hắn nói tiếp,"Nhưng là lại có có ý tứ gì đâu? Từ khi ngươi bắt đầu thú [lấy] ta, ta cũng không biết rốt cuộc ngươi muốn làm gì, ngươi rất tốt với ta lại càng vì thế mà ta không hiểu. Ngay đến quận chúa biểu muội của ngươi nguyên bản mới là người mà ngươi muốn thú, người khiến tâm can ngươi đau đớn, nhưng vì nàng không có ngươi vì cớ gì lại muốn thú ta? Ngươi thật sự đối đãi tốt với ta, nhưng ta vốn không cần! Cho nên ta mới phải rời khỏi, ta không muốn ở lại bên cạnh ngươi, ta không nghĩ lại khiến cho ngươi đối tốt với ta như vậy, ngươi có biết hay không?"
Nàng nói năng có chút lộn xộn, không biết chính mình đang nói cái gì, nói xong một hồi sau lại cảm thấy khổ sở, trong ngực không khỏi phập phồng, cắn răng nhìn hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng dùng cảm xúc chân thật đối mặt với hắn, nhưng là, vì sao khi nói thật lòng cảm xúc của mình ra rồi so với bộ dáng giả vờ trước kia dường như còn thống khổ hơn?
Mâu quang của hắn vẫn như trước, tràn ngập một mảng lạnh lẽo, nhìn dung nhan tuyệt mỹ không khỏi băn khoăn lo lắng của nàng, rốt cục cười lạnh một tiếng:"Ta đã biết. Bất quá điều mà ngươi không nghĩ đến, lại hoàn toàn là điều mà ta tưởng[tưởng ở đây mà muốn/nghĩ]. Nhan nhan, ngươi nói thử xem, ta làm sao có thể thả một người mà hết lần này đến lần khác muốn lừa gạt ta để rời đi?"
Nói xong, hắn rốt cục buông tay ra, lạnh lùng vung tay áo, rời khỏi gian phòng.
Tịch nhan kinh ngạc ngồi ngây ngốc ở đó, chậm rãi nâng tay lên, xoa cằm mình nơi vừa bị hắn cầm trở nên đau nhức, rốt cục nhịn không được nước mắt rơi xuống.
Nàng bị Hoàng Phủ thanh vũ giam lỏng . Ngày ngày bị nhốt ở trong phòng, nàng ra không được mà người khác tiến vào cũng không thể, mỗi khi mang cơm hay đồ ăn đến sẽ có người theo cửa sổ đưa vào, nhưng không ai nói chuyện với nàng dù chỉ một câu nói.
Từ trước tới giờ nàng rất sợ sự cô tịch [cô đơn, tĩnh lặng], khi gặp phải hòan cảnh này, sẽ làm nàng nhớ lại những ký ức trước đây, nó giống như gánh nặng, nặng tựa ngàn cân mà đôi bả vai đơn bạc của nàng không thể gánh vác nổi.
Cắn răng cố nén chịu đựng được hai ngày sau, nàng rốt cục nhịn không được vùi mình vào ổ chăn, lui vào trong góc phòng, sợ hãi đến lạnh run.
Cùng lúc đó, ở hậu viện phía sau khách điếm, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại lẳng lặng ngồi một mình trước vườn hoa, trong tay là tách trà xanh sớm đã lạnh thấu, không còn nhìn thấy hơi nóng trong chén trà bốc lên, nhưng hắn vẫn không hề phát hiện vẫn cứ ngồi im như trước.
Thẳng đến khi có người đem một ly trà mới đưa tới để trên mặt bàn đá, hắn mới quay người lại, giương mắt nhìn về phía người tới, ra là Đằng Tuyết.
"Thất gia thật nhàn hạ thoải mái." Đạp Tuyết ngồi xuống đối diện hắn, thản nhiên nói.
Hoàng Phủ thanh vũ lạnh lùng cười, nhấp một ngụm trà xong, nhìn vườn hoa trước mặt không nói lời nào.
Đằng Tuyết ngồi một bên chán nản bẻ một cành hoa đùa nghịch, vẽ lung tung trên bàn đá, làm như vô ý nói:"Đã qua hai ngày rồi, như vậy coi như cũng đủ đi? Thất gia chẳng qua là muốn nhẹ nhàng trừng phạt nàng một chút, làm sao bỏ được việc thật sự không cần nàng, muốn tổn thương nàng? Nếu là thật sự cảm thấy không đành lòng, vậy thì nên sớm thả nàng ra, tội gì phải làm cho chính mình ngồi nơi này thống khổ?"
Lặng im một lát, Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cục cười khẽ một tiếng:"Nàng cổ quái giảo hoạt , thế nhân nói nàng trí tuệ, kỳ thật ta thấy nàng chính là một tiểu quỷ, làm sao so được một nửa của ngươi?"
"Nếu thất gia đã thấy vậy, chẳng lẽ có chút hối hận vì lúc trước không nghĩ muốn thú Đằng Tuyết làm thê?" Nàng vẫn như trước không cười, thản nhiên nhìn hắn một cái.[gru gru đồ hồ ly tinh, thua xa Nhan Nhan nhà ta, ngồi đó mà tự cho mình thanh cao..ta bực.. >'<]]
"A." Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi đứng dậy,"Ngươi mặc dù trí tuệ, nhưng cũng chưa đến mức thông thấu, nếu lúc đó không cùng lão Cửu, làm sao lại có tình huống ngày hôm nay?"
Đằng Tuyết sắc mặt cực kỳ không rõ trở nên cứng đờ, rốt cục gợi lên mỉm cười, không nữa nói chuyện.
Hoàng Phủ Thanh Vũ phất phất tay áo, hướng phòng Tịch Nhan mà đi.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126