Chương 79
Trong lòng Tịch Nhan thực ra vẫn còn nuôi hi vọng tìm thời điểm để trốn thóat, mà cách tốt nhất lại chính là lợi dụng Duệ nhi.
Khi đó, Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng lão Cửu, Thập nhất, Thập nhị, mang theo nàng cùng Duệ nhi chuẩn bị khởi hành, khi tất cả mấy vị kia đã yên vị trên xe đột nhiên Duệ nhi trong lòng nàng bắt đầu sốt cao.
Hoàng Phủ Thanh Vũ sắc mặt hơi đổi, vươn tay đón lấy Duệ nhi, dò xét sờ lên cái trán nho nhỏ, lập tức xoay người phân phó Chiêu Số Hiên:"Tử Hiên, đi tìm một y quán nào đó gần đây."
"Đem Duệ nhi cho ta" – Tịch nhan sốt ruột muốn ôm lại Duệ nhi – " Gần trấn trên có một y quán, ta sẽ đưa Duệ nhi đi."
Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ thấy nàng gấp đến độ mồ hôi trên trán đều tuôn ra, liền nhẹ giọng trấn an nói:"Không cần hoảng, ta sẽ dẫn Duệ nhi đi xem bệnh, ngươi an tâm đợi ở nơi này."
"Không" Tịch nhan lập tức từ chối nói – "Ta muốn cùng đi. Duệ nhi thân thể trước giờ vẫn không tốt lắm, đại phu không rõ bệnh tình của Duệ nhi, vạn nhất có sai lầm gì thì làm sao bây giờ?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ nhàng nhìn lướt qua nàng:"Được rồi, được rồi, trẻ con [tiểu hài tử] phát sốt cũng không phải bệnh gì nặng, nhìn ngươi gấp đến độ muốn khóc rồi, chúng ta cùng đi tìm thầy thuốc là được."
Hừ "Ta thấy Duệ nhi cùng với ngươi không có quan hệ gì, ngươi đương nhiên không thèm để ý tới" – Tịch nhan lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, xoay người nắm váy lên xe ngựa – "Nhanh chút đi tới y quán trấn trên."
Trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ vốn cũng đang thập phần lo lắng, nhưng mà bên cạnh nghe nàng nói đứa nhỏ này cùng mình không quan hệ, khóe miệng nhịn không được gợi lên mỉm cười, ôm đứa nhỏ cùng leo lên xe ngựa.
Trong Y quán, Hoàng Phủ Thanh Vũ cự tuyệt đại phu bắt mạch cho đứa nhỏ, chỉ đích thân tự mình động thủ, sau đó ghi lại danh sách cùng phương thuốc ra phân phó đại phu đi tìm dược, mọi việc này nọ sau khi hoàn tất, mới ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Tịch Nhan vẫn đứng ở một bên, sắc mặt lúc này tái nhợt, đầu đầy mồ hôi.
"Lại đây" Hắn hướng nàng vẫy vẫy tay, Tịch Nhan cực kỳ không tình nguyện tiêu sái đi qua, bị hắn ôm vào trong lòng, sau đó tay hắn đặt lên tay nàng thử nghe mạch đập [ý là bắt mạch cho Nhan Nhan].
Sắc mặt Tịch Nhan hơi hơi đổi, thấy hắn có chút nhíu mày, nhân tiện hỏi:"Làm sao vậy?"
"Không phải ngươi nói bản thân mình sức khỏe tốt lắm sao, làm sao có thể để cho cơ thể mình nhiễm hàn suy yếu thành như vậy?" Thanh âm của hắn có chút trong trẻo nhưng bên trong thật lạnh lùng, dần dần nói năng có khí phách – "Cái người được mệnh danh 'Tiểu y tiên' sư huynh của ngươi đã chiếu cố ngươi như vậy sao?"
Hắn đang tức giận!
Tịch nhan có thể cảm giác được, tuy rằng mặt ngoài hắn vẫn làm bộ dáng thản nhiên như trước, nhưng mà hơi thở trên người hắn tóat ra lại hoàn toàn bất đồng, ẩn trong đó khí thế khiếp người.
"Ta làm sao mà biết......" Tịch Nhan nhỏ giọng lầu bầu, thái độ cùng bộ dáng khác thường, giống như là một đứa nhỏ bất lực.
Thật lâu sau, rốt cục hắn cũng thở dài một hơi, hỏi đại phu tìm một gian nội thất, bế nàng lên sau đó đi vào, đặt nàng nằm trên giường:"Ngươi trước tiên cứ ở nơi này nghỉ ngơi một lát đi đã"
"Ta muốn đi cùng Duệ Nhi." Tịch Nhan không thuận theo, kéo kéo cổ tay áo hắn không cho đi.
" Có ta chăm sóc Duệ nhi, ngươi còn không yên tâm sao?" Hắn mỉm cười đứng lên, kề sát khuôn mặt nàng – "Ngươi chỉ cần ở đây nghỉ ngơi là được."
Tịch Nhan nhìn hắn, lúc lâu sau mới hừ khẽ nói:"Ta nói rồi Duệ nhi và ngươi không có quan hệ gì, ngươi đừng tưởng rằng hắn là hài tử của ngươi."
Nói như vậy không những không làm hắn bực mình, ngược lại chỉ làm cho Hoàng Phủ thanh vũ nở nụ cười, sau đó không nói thêm gì, đứng dậy đi ra ngoài, còn thuận tay khép lại cửa phòng.
Hắn vừa mới đi ra được một lúc, Tịch Nhan đang nằm trên giường lập tức ngồi dậy, sắc mặt vẫn còn tái nhợt như trước, nhưng bất chấp tất cả, xốc đệm giường lên, sau khi tấm nệm giường được nâng lên, lúc này rõ ràng có thể thấy được một khối ván gỗ. Nàng xốc tấm ván gỗ lên, một lát sau bên trong lại chui ra một người, nhìn ra đó đúng là hộ vệ thủ lĩnh Triển Phong của Lạc Hà sơn trang.
"Quận chúa, mời." Triển Phong nhanh chóng tránh sang một bên, ý bảo Tịch Nhan tiến vào mật đạo.
Duệ nhi sinh bệnh là giả, thân thể nàng nhiễm lạnh suy yếu cũng là giả, bất quá chỉ cần dùng một chút dược để thay đổi thể trạng, như thế mới có thể đã lừa gạt được Hoàng Phủ Thanh Vũ. Mà y quán này, nguyên bản cũng là một trong những y quán thủ hạ của Nam Cung Ngự, tất nhiên là có người tiếp ứng nàng.
Tịch nhan đứng ở đó, kinh ngạc nhìn mật đạo tối đen, không biết là thời gian đã qua bao lâu, sau đó rốt cục cắn răng một cái hạ quyết tâm, khom người chui đi vào.
Trong mật đạo không thấy một tia ánh sáng nào, từng đọan mờ ảo âm u gấp khúc ngoằn nghèo không thấy lối ra [nguyên văn là vu hồi khúc chiết], Tịch Nhan có cảm giác không yên lòng, không ngừng bị đụng vào đầu, trải qua vô số lần đau đớn, rốt cục nàng cũng chật vật ra khỏi mật đạo.
Vị trí ngòai cửa mật đạo, là nơi thập phần hẻo lánh, nhưng cách đó không xa khõang chừng hai dặm chính là một bến đò, có thể nhanh chóng lên thuyền rời đi, là một đường tuyệt hảo để chạy trốn.
Nhưng Tịch Nhan vẫn không kiềm chế được mỗi bước chân đi vẫn tỏ ra rất lưu luyến, rõ ràng biết bản thân mình không nên luyến tiếc, lại vẫn không thể khắc chế được. Chỉ là một đoạn đường ngắn ngủn, thế nhưng lại đi mất gần một canh giờ
"Quận chúa, thời gian không còn kịp rồi." Mắt thấy vừa ra khỏi cửa mật đạo Tịch Nhan vẫn cứ như trước bước đi cực kỳ thong thả, Triển Phong rốt cục nhịn không được mở miệng thúc giục một câu.
Tịch nhan dừng lại cước bộ, có chút mê mang nhìn về phía hắn:"Không còn kịp thì sao?"
Triển phong ngẩn ra, rõ ràng nghe ra được ngữ khí bên trong lời nói của nàng có ý chần chờ, Nếu như thật sự không kịp, nói vậy nàng sẽ lập tức xoay người quay trở về phía Bắc Mạc thất hoàng tử, nằm gọn trong lòng hắn sao? Nghĩ đến đây, triển phong vội hỏi:"Tất nhiên chỉ cần Quận chúa đi nhanh thêm một chút, thì làm sao lại không kịp? Thiếu gia lúc này đang ở Hoài An thành, tuy không thể tự mình đến đón quận chúa rời đi, nhưng cũng đã ở nơi nào đó đợi quận chúa tới rồi ."
Hắn đột nhiên nhắc tới Nam Cung Ngự, Tịch Nhan bỗng dưng nhớ lại quãng thời gian đã hơn một năm qua, mỗi khi trong lòng nàng tràn ngập tương tư, không hiều sao ngay lúc đó Nam Cung ngự sẽ xuất hiện cười nhạo nàng, mà nàng cũng không yếu thế, trêu lại Nam Cung Ngự, nói hắn vì bất đắc dĩ mà phải buông tha cho nữ tử tới lấy cười cho hắn.
Đã qua hơn một năm, ngòai làm bạn cùng nỗi tương tư trong lòng nàng, thì chỉ có Nam Cung Ngự bên cạnh giúp đỡ đôi khi trêu trọc nàng. Hai người thậm chí còn cùng nhau hứa hẹn, Nam Cung Ngự nếu không hối hận quyết định lúc trước của hắn, thì nàng cũng sẽ không đổi ý.
Nghĩ đến đây, Tịch Nhan cúi đầu thở dài:"Đi thôi."
Hai người lúc này mới nhanh nhẹn đi tới, nhưng mà, vừa mới khom người bước qua khỏi cửa mật đạo, hai người đồng thời đều ngây ngẩn cả người –
Người đang ngồi yên bình tự tại trên đò, lúc này đang giương mắt nhìn bọn họ, đó chẳng phải là Hòang Phủ Thanh Vũ thì là ai ?
Trong lòng Tịch nhan đột nhiên nhảy dựng, kinh ngạc nhìn trên khuôn mặt hắn lúc này không hề có ý cười, trong lúc nhất thời, ngay cả hô hấp nàng cũng không dám.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126