Gửi bài:

Chương 76

Hoàng Phủ thanh vũ khóe miệng chuyển sang ý cười thâm thúy động lòng người:"Nhan nhan, cứ như vậy mà đi dường như không tốt lắm."

"Nhan nhan?" Thiếu niên bỗng dưng mở to hai mắt nhìn, ánh mắt trong suốt vô tội phảng phất như giọt xuân thủy, lập tức cũng cười nói "Hóa ra công tử nhận sai người, ta không phải người kia mà ngươi muốn tìm."

"ồ?" Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nhíu mi, sau đó quay đầu nhìn thức ăn đang bày trên bàn, lập tức cầm lấy đôi đũa trúc trước mặt thiếu niên, gắp lấy một miếng nhỏ thúy yêm tiểu dưa chuột bỏ vào trong miệng, nhấm nuốt một lát, cười khẽ,"Hương vị không sai. Thì ra Nhan Nhan còn nhớ rõ ta thích nhất món ăn này."

"A, thật sự đồ ăn cũng là sở thích của ta, hóa ra cũng là món mà ngươi thích?" Giọng nói thiếu niên lạnh lùng, giống như đã không còn kiên nhẫn nữa vội vàng đứng lên, muốn đứng dậy rời đi.

Hoàng Phủ Thanh Vũ giữ chặt nàng, lấy đĩa bánh trung thu đặt trước mặt nàng bắt đầu nói:"Còn nhớ rõ chuyện trung thu năm ngóai chính mình chạy trốn? Thì ra trong lòng ngươi, vẫn không quên được truyện đó có phải hay không?"

Nói xong, không đợi nàng trả lời, Hoàng Phủ Thanh Vũ nâng cằm nàng lên in lên cánh môi nàng một nụ hôn, đồng thời tay kia chạm lên đỉnh đầu nàng, hơi hơi rút ra, ngay sau đó dây cột tóc trên đầu lập tức theo đó rơi xuống, một làn tóc đen phân tán buông xuống dưới, phủ kín lưng áo nàng.

Hơi thở quen thuộc phô thiên cái địa [câu này giống như vạch trời che đất] đột ngột truyền tới, thân mình nàng rốt cục đang cứng ngắc một lát sau, bỗng mềm nhẹ buông xuống.

Cảm giác mạnh mẽ ôn nhu quen thuộc như trước, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi miêu tả liếm qua môi nàng, sau đó mới chậm rãi thử đi vào, cuốn lấy cái lưỡi đinh hương của nàng, dùng phương thức hai người đã từng quen thuộc, thân mật tương giao.

Từ khi hắn xuất hiện, cho đến giờ phút này, tất cả cứ diễn ra như vậy không kịp làm gì, bất ngờ đến mức không kịp phòng bị.

Nàng dường như vô lực nằm xụi lơ ở trong lòng hắn mềm yếu như không còn sức, lúc này hắn mới chậm rãi buông lỏng nàng ra, nhẹ nhàng xoa lên cánh môi nàng lúc này đã hơi sưng đỏ:"Hôm nay, ta còn muốn ***"

Nàng bỗng dưng ngẩn người ra, lập tức cười quyến rũ, giống như không hề để ý chút nào thản nhiên sửa sang lại mái tóc đen phân tán, nâng tay đặt lên hắn cổ:"Cho dù ngươi có biết ta là nữ nhi thì như thế nào? Ta vẫn như cũ không phải là người kia mà ngươi tìm, cáo từ , công tử."

Ngón tay nàng hơi lạnh, đầu ngón tay từ từ lướt qua chạm vào mặt hắn, sau đó nhìn trên người hắn, nhặt lên dây cột tóc, cười yếu ớt một tiếng sau đó, nhanh nhẹn rời đi.

Mà Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này, vẫn lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, nhìn nàng rời đi, khóe môi khẽ nhếch lên.

Nàng vừa muốn xuống lầu vội vàng lướt qua nhìn, lại thấy ở ngay góc cầu thang lên lầu gặp được tiểu nhịn đang trợn mắt há hốc nhìn mình, trên mặt nở ra nụ cười quyến rũ lúc này liền biến mất, trong giọng nói rõ ràng mang theo một tia kích động:"Cửa sau ở nơi nào?"

Nhưng mà, vừa mới bứơc ra từ cửa sau, Tịch Nhan liền hối hận .

Quả thật hắn có năng lực coi như lớn đi, nàng ở nơi này tránh né đã hơn một năm, rốt cục vẫn bị hắn tìm được. Lúc trước là cách xa nhau ngàn dặm, nay gần ngay trước mắt, nàng còn có cách nào có thể trốn chứ?

Nghĩ đến đây, nhịn không được nàng giương mắt về phía lầu hai của tòa nhã lâu nhìn lại, không nghĩ lại thấy hắn đang đứng ở kia sau cửa sổ, khuôn mặt mỉm cười nhìn nàng.

Trong lòng Tịch Nhan đột nhiên nhảy dựng, trong đầu có một mảnh hỗn loạn, đứng im tại chỗ, rốt cuộc cố gắng hết sức nghĩ không được.

Rốt cuộc lại gặp gỡ hắn một lần nữa, nàng trốn tránh đã hơn một năm trời, nhưng đồng thời trong lòng cũng không khỏi tâm tâm niệm niệm tới một người suốt một năm đó.

Nàng cứ tưởng rằng, thời gian nhất định có thể hòa tan hết thảy, chỉ cần có thật nhiều thơi gian thì hắn trong đáy lòng nàng, bóng dáng đó nhất định theo thời gian sẽ tan thành mây khói — thế gian này nam tử đều có thể thay đổi thất thường, dễ dàng thay lòng đổi dạ, nói vậy đối với nàng mà nghĩ, quên một người cũng không phải là việc gì quá khó khăn đi?

Nhưng cho tới bây giờ, đã một năm trôi qua rồi chuyện cũ này cũng không hề giảm xuống, ngược lại càng ngày càng dâng lên — cho đến hôm nay khi thấy hắn, nội tâm của nàng, không khỏi nổi lên sóng gió mây mưa, rốt cuộc cũng khiến nàng không thể bình tĩnh.

Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không ép nàng, vẫn đứng xa xa lẳng lặng nhìn nàng, giống như khi nàng rời đi, cũng không hề tức giận với nàng chỉ như một đôi vợ chồng nhỏ có chút khúc mắc tự nhiên nên cãi nhau sau khi mọi việc qua đi thì tới đón nàng về.

Nàng không biết mình quay về Lạc Hà sơn trang bằng cách nào, chỉ thấy lúc này đang ngây ngốc nằm trên giường, theo thói quen liền lấy ra khỏi gối đầu một khối ngọc bội trên mặt có khắc một chữ "Anh" — nguyên lai là ngọc bội thuộc về hắn.

Trên thân ngọc bội so với một năm trước có vài phần trong sáng nhẵn mịn hơn hẳn, đủ để thấy được đã trải qua vô số lần thưởng thức. Nhưng là chỉ có chính nàng biết, vì sao lại trải qua vô số lần thưởng thức [ngắm nhìn].

Nhiều lần cầm trong tay khối mai ngọc bội [chữ "mai" ở đây ta tra ra là ẩn, che lấp, chôn vùi câu này cũng có nghĩa là Tịch Nhan không đủ can đảm để nhìn quá sâu miếng ngọc bội này nên nàng muốn ẩn nó đi], tâm đều đau đến không thể tả được, một năm qua ngay cả bản thân nàng cũng không biết, đến tột cùng đã rớt bao nhiêu nước mắt thấm lên miếng mai ngọc bội này.

Cũng vô số lần tự mắng bản thân mình quá yếu đuối, nỗi đau này tự mình làm thì tự chịu, nhưng lại thủy chung không có dũng khí, cho dù là quay đầu liếc mắt một cái. Chính là cho tới tận bây giờ, nàng cũng không có dũng khí đối mặt với tình cảm trong lòng mình, nếu còn có thể lựa chọn một lần nữa, nàng sẽ vẫn như trước lại lựa chọn rời đi.

Sau một đêm gần như thức trắng chìm trong hỗn lọan, sáng sớm hôm sau nàng không khỏi mơ mơ màmg màng.

Khi nàng từ trên giường ngồi dậy cũng đồng thời có chút hòai nghi có phải hôm qua đã gặp lại Hòang Phủ Thanh Vũ? Hay đơn giản đó chỉ là một giấc mộng?.

Mãi đến lúc chuẩn bị chải đầu, nguyên bản như mọi ngày vẫn là do hai tay thị nữ linh hoạt giúp nàng chải tóc, lại đột nhiên biến thành một đôi bàn tay quen thuộc ấm áp, Tịch Nhan lúc này mới giật mình từ trong suy nghĩ hổn độn lúc thóat ra trở nên tỉnh táo lại. Soi gương nhìn lại phía sau mình chính là người kia, sau một hồi kinh ngạc, cũng khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, nở nụ cười gượng gạo:"Công tử, là ngươi nha?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn không hề tức giận, hòan tòan thuần thục giúp nàng vấn lên búi tóc:"Không phải ta thì ai, Nhan Nhan, đổi qua kiểu búi tóc này có vừa lòng không?"

"Nhìn không ra đến, công tử đây lại có một đôi tay khéo léo đến vậy." Nàng nghĩ một đằng nói một nẻo tán một câu, chậm rãi đứng dậy,"Chắc hẳn là thường xuyên giúp chính hiền thê của mình mà giúp nàng chải tóc ?"

"Ngô." Hoàng Phủ Thanh Vũ lên tiếng, xoa lên mái tóc của nàng "Cho đến giờ cất công chải đầu cho hiền thê thì thực ra đây là lần đầu tiên."

Nàng giả bộ làm như không nghe hắn trả lời, lại thản nhiên vòng vo nói chuyện:"Thật không biết công tử, vì sao lại xuất hiện tại khuê phòng của tiểu nữ? Hay là ngươi...là ngươi lãng tử chuyên đi khinh bạc nữ tử, chọn khuê phòng của cô nương để...hãm hại?"

"Cô nương? Khuê phòng?" Hai từ này nói ra giống như đúng ý hắn, khiến hắn không chút e ngại không muốn che dấu ý cười ở trên mặt ngày càng rõ "Ta đây không ngại tiến vào, muốn kiểm tra xem ngươi...vị cô nương này rốt cục có bao nhiêu phần hương vị a."

Nghe vậy, nàng rốt cục hơi hơi thay đổi sắc mặt, giống như có chút buồn bực:"Ngươi nghĩ sẽ làm gì?"

Hắn cười nhẹ, đi đến bên cạnh ôm cổ nàng: "Làm chuyện khiến cho nàng vui, không tốt sao?"

————

Mục lục
Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục