Chương 66
Tịch Nhan không khỏi khiếp sợ mãi sau mới phục hồi lại tinh thần, kinh ngạc nhìn hắn, mãi đến khi thân hình hắn đứng trước mặt nàng đập một cái vào vai nàng thì nàng mới hoàn toàn hoàn hồn, nhất thời trong lòng không biết nói gì, chỉ cắn răng nhìn hắn: "Nam Cung Ngự, bọn họ không có giam giữ ngươi nghiêm ngặt ư? Vì sao ngươi không tìm cách trốn đi?"
Khuôn mặt Nam Cung Ngự gầy đi không ít, hiện lên vẻ bất đắc dĩ nói: "Nếu có thể trốn, sao ta còn phải ở chỗ này chờ ngươi tới tìm?"
Tịch Nhan nhịn không nổi nuốt một ngụm khí lạnh: "Bọn họ, khống chế huyệt đạo trên người ngươi sao?"
Nam Cung Ngự gật gật đầu, nhíu mày nói: "Trốn cũng chết, mà không trốn cũng chết, chi bằng ở trong này được ăn lại được ngủ thỏai mái có phải hay hơn không?"
"Ngươi còn cười sao?"
Hắn miễn cưỡng liếc mắt nhìn Tịch Nhan một cái: "Ta còn nghĩ, ngươi động tâm với Hoàng Phủ Thanh Vũ nên sẽ không thèm quan tâm đến sống chết của ta."
"Ngươi..." Tịch Nhan bị hắn nói thế khiến nàng nhất thời không thể nói được lời nào.
Sở dĩ nàng làm tất cả mọi chuyện bất quá cũng vì cứu hắn, chỉ là trong lúc đó phát sinh tình cảm khiến cho nàng không thể khống chế được, thành ra chính nàng đã đi một bước sai lầm? Tịch Nhan trong lòng cảm thấy thật khó nghĩ, cứ như vậy mà khó có thể thừa nhận.
Nam Cung Ngự thấy nàng khó xử cắn môi giống như sắp khóc, nhất thời ngẩn ra kéo nàng qua: "Làm sao vậy? Hoàng Phủ Thanh Vũ khi dễ ngươi sao?"
Một mặt vừa hỏi nàng mặt khác bất động thanh sắc nhìn lại phía sau gáy nàng—quả nhiên, lộ ra chiếc gáy trắng noãn không còn dấu vết, chứng minh rằng dấu thủ cung sa đã mất tấm thân xử nữ của nàng cũng không còn.
Trong lòng Nam Cung Ngự đột nhiên cảm thấy mất mát, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, thật lâu sau hít mạnh một hơi không nói gì.
Tịch Nhan không để ý tới hành động nhỏ nhặt đó của hắn, chỉ mải suy nghĩ, mãi một lúc mới ngẩng đầu lên: "Vào đêm rằm trung thu, ta sẽ lấy lệnh bài của hắn tới thả ngươi ra, vì vậy ngươi cứ chuẩn bị cho tốt."
Nam Cung Ngự miễn cưỡng cười lên một tiếng: "Ngươi cùng ta trốn đi được không?"
Tịch nhan ngẩn ra:"Không......"
"Vì sao lại không? Ngươi lấy lệnh bài của hắn thả ta đi, chẳng phải hành động này ngươi đang đánh cược được ăn cả ngã về không sao? Vậy ngươi sẽ nói sao với hắn? Nhan Nhan vẫn là ngươi lưu luyến hắn không muốn rời hắn mà đi đúng không?"
"Không phải!" Tịch Nhan lập tức ngẩng đầu lên phản bác, "Ta không luyến tiếc, chỉ là...Chỉ là hoàng tổ mẫu không muốn ta tới nơi này, ta không thể đi."
"Nực cười." Nam Cung Ngự cười lạnh một tiếng – "Chẳng lẽ hoàng thái hậu muốn ngươi có thể rời đi, ngươi liền đi sao?"
Tịch Nhan khuôn mặt rầu rĩ có điều khó nghĩ, cắn răng nói: "Đúng vậy, nếu có thể đi thì ta nhất định sẽ rời đi!"
Im lặng một lát, Nam Cung Ngự bỗng dưng nở nụ cười, cúi lưng xuống giả bộ sửa sang lại quần áo, không biết từ đâu lấy ra một phong thư ra nhét vào trong tay nàng, giọng nói trầm thấp tà mị: " Vậy thì Nhan Nhan, nàng hãy theo ta rời đi đi. Thái Hậu người đồng ý cho ngươi rời đi rồi."
Tịch Nhan nắm chặt phong thư trong tay, một lúc sau toàn thân cứng ngắc, trốn sau hắn tránh khỏi tầm mắt mấy tên thủ vệ, ngón tay run run mở bao thư ra đọc, quả thật nét chữ hiện trên phong thư là bút tích của ngoại tổ mẫu, hơn nữa còn được đóng ngọc tỷ ấn — hoá ra ngoại tổ mẫu thật sự đồng ý cho nàng rời đi.
Trên khuôn mặt kiều diễm của Tịch Nhan không khỏi trầm lặng, cảm thấy khí tức toàn thân như bị ai rút cạn, rốt cuộc vô lực nói ra một chữ.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126