Chương 52
Trong phòng ngập tràn hơi thở cùng mùi hương của hắn, Tịch Nhan thực sự cảm thấy nghi ngờ, hơi thở phảng phất trên người hắn rõ ràng là chỉ thoảng qua rất nhẹ, nhưng lần nào cũng tràn ngập trong phòng nàng.
Coi như mọi chuyện đã được giải quyết, nhưng Tịch Nhan không thể nào nhắm mắt ngủ được, quay lưng về phía hắn, mắt nàng mở to nhìn vào vách tường, ngón tay khẽ vẽ lên chiếc gối mềm hết vòng này sang vòng khác.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, người vừa tới cố gắng cẩn thận để không phát ra tiếng động, nhưng bước chân dường như rất vội, trong đêm yên tĩnh hai người trong phòng đều nghe được rõ ràng.
Theo trực giác Tịch Nhan cảm thấy có điều gì đó không ổn, khẽ cử động, đã thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ buông cuốn sách xuống nhìn nàng nói: "Hình như đã doạ nàng tỉnh rồi thì phải! Đừng động đậy, ta ra ngoài xem sao."
Tịch Nhan không lên tiếng, nhìn hắn từ từ lăn xe ra ngoài, ngoài hành lang thanh âm nói chuyện rất nhỏ, nàng dù nghiêng tai nghe cũng chỉ nghe được tiếng ong ong không rõ, không biết qua bao lâu, ngay cả tiếng thì thầm to nhỏ kia cũng đều biến mất.
Đợi thêm một lúc lâu nữa, cũng không nghe thấy một chút động tĩnh nào, Tịch Nhan rốt cuộc mất kiên nhẫn đi ra: "Bích Khê, người vừa tới là ai vậy? hắn tới đây báo lại chuyện gì?"
"Thưa Vương phi, là Thôi tổng quản nói là đã bắt được thích khách rồi."
Thích khách bị bắt rồi sao! Tịch Nhan nhất thời kinh ngạc, Nam Cung Ngự bản lĩnh đầy mình làm sao có thể dễ dàng bị bắt như vậy? Tuy đây là thất gia phủ nhưng thị vệ bản lĩnh cũng thật không tầm thường, hoàn toàn không phải những kẻ đơn thuần đầu đường xó chợ?.
Tịch Nhan không quan tâm vội vàng xuống giường mặc quần áo, mặc cho thị nữ khuyên can thế nào cũng đều không cản được nàng, rất nhanh đã mặc xong y phục, nàng vội vàng đi tới phòng khách (Thiên thính) nghe nói là bắt được thích khách.
Bên trong phòng khách, đèn đuốc sáng trưng, ngòai cửa còn có mấy thủ vệ đang đứng gác nhìn thấy nàng nhưng không dám ngăn lại, Tịch Nhan lập tức đi vào, không ngờ chỉ thấy một mình Hòang Phủ Thanh Vũ đang ngồi bên trong, vậy thích khách bị thấm vấn (tra hỏi) kia đi đâu rồi?
" Nhan Nhan?" Hòang Phủ Thanh Vũ đang ngồi quay lưng về phía cửa nhưng giống như là đằng sau lưng hắn có mắt, tuy không hề xoay người lại nhưng đã gọi chính xác tên nàng! Sau khi xoay lại nhìn kỹ là nàng thì khóe môi của hắn mới dịu dàng cười như trước, nhưng ánh mắt lại có chút sâu đến mức không lường được – "Sao lại tới nhanh như vậy? Tuy rằng tên thích khách kia có dọa nàng, cũng không cần phải quá mức quan tâm ta xử lý hắn như thế nào?"
" Thất gia.." Tịch Nhan cúi đầu gọi một tiếng, sau đó nhìn hắn, đi tới gần xe lăn ngồi xuống bên cạnh, yếu ớt cười nói: " Ta chỉ là muốn tới đây xem náo nhiệt, đâu bíêt chuyện vui như vậy lại kết thức nhanh như thế, vậy thích khách kia đâu rồi?"
"Thân phận của hắn không rõ ràng, cũng có thể là mật thám của địch quốc không chừng." Hắn nghiêng đầu nhìn nàng cười – "Cho nên ta sai người lôi hắn đi, chờ điều tra rõ thân phận sau đó mới căn cứ vào đó mà xử phạt"
Tuy trong lời nói của hắn rất rõ ràng, nhưng Tịch Nhan dù thế nào vẫn thấy đầy thâm ý trong đó, vì thế liền thử thăm dò nói: "Nhưng Thất gia, nếu hắn không phải mật thám thì nên xử lý hắn thế nào?"
Hòang Phủ Thanh Vũ nghe vậy nhíu mày, nhìn Tịch Nhan bằng ánh mắt thật trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Hắn dám khinh bạc nàng, cho dù không phải mật thám cũng khép vào tội chết."
"Hắn không có khinh bạc ta." Tịch Nhan nhíu mi lại, giống như là oan ức (ủy khuất) nói.
Hắn chậm rãi vuơn tay tới, xoa lên giữa trán nàng, bạc môi hơi hơi nhếch lên: "Nhan Nhan, ta rõ ràng chính mắt thấy hắn là đang khinh bạc nàng! Nếu như không phải hắn đang khi bạc nàng, chẳng lẽ...là nàng và hắn có tình ý với nhau? [Tư tưởng trao nhận]"
Trong lòng Tịch Nhan cảm thấy cứng lại, ngẩng đầu nhìn hắn một lát, sau đó chậm rãi nhìn qua chỗ khác.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126