Chương 43
"Nhan Nhan, khi nào thì nàng mới bằng lòng nở nụ cười thoải mái thật tâm với ta?" Tịch Nhan thật lâu vẫn không mở miệng nói lời nào, hắn càng nhỏ nhẹ nỉ non, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tịch Nhan chỉ sợ hắn ngất xỉu, cúi đầu hỏi hắn chỉ nghe được giọng nói rất nhỏ "uhm" của hắn như trả lời nàng, nàng mới yên lòng đi tới gần bàn, nhìn tô cháo đã được nấu lúc trước vì nàng mà múc ra mang tới để đó.
Lò lửa trong phòng đã sớm gần tắt, cháo cũng đã nguội lạnh, Tịch Nhan bỏ thêm than đá vào trong lò, cơi thêm lửa sau đó đổ tô cháo vào nồi nhỏ để lên lò lửa chậm rãi hâm lại.
Nàng luôn nhắc nhở bản thân mình phải bình tĩnh suy nghĩ, Hoàng Phủ Thanh Vũ là một nam tử sâu không lường được, trên khuôn mặt tươi cười kia của hắn không hẳn là thật.
Nhưng nàng không thể nhìn thấu hắn là loại người nào, làm cho nàng muốn hiểu cũng không thể nào hiểu được.
Lúc này cháo đã được hâm nóng, nàng liền tự tay múc ra một tô cháo, đi tới bên giường, Tịch Nhan khẽ gọi Hoàng Phủ Thanh Vũ tỉnh dậy, giúp hắn ăn cháo.
Không nghĩ tới Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ mở to mắt ngây ngốc nhìn nàng, không hề chớp mắt, giống như hắn không quan tâm đến việc ăn uống, hồi lâu sau mới mở miệng nói: "Nhan Nhan, vì sao nàng không cười? Chẳng lẽ đối với ta ngay cả một nụ cười nàng cũng thấy khó khăn sao?"
Nghe vậy, khuôn mặt Tịch Nhan bất giác lạnh đi không ít: "Thất gia, ngài không tính ăn cháo sao?"
Mặt hắn lạnh lẽo như băng giống như tâm của hắn, hắn liếc mắt cười nhẹ một tiếng, sau đó xoay mặt đối diện với nàng nói: "Nhan Nhan, ta muốn ăn nàng.."
Nắng sớm mờ ảo chiếu vào trong phòng, giọng nói nam tử trầm thấp trong âm thanh đầy vẻ mờ ám, hơn nữa trong lời nói thật không trong sáng chút nào, Tịch Nhan nghe vậy khuôn mặt vốn đang lạnh lẽo bình tĩnh, không khỏi đỏ mặt.
Trên người hắn độ ấm thật thấp, trên môi toát ra hơi thở lạnh bạc, chậm rãi chạm lên môi Tịch Nhan, thấp giọng thì thầm nói: "Nàng là của ta..."
Trong phòng tràn ngập bầu không khí khiến người ta cảm thấy ám muội, khuôn mặt Tịch Nhan đỏ ửng, tim nàng đập mạnh, nhưng trong suy nghĩ lại rõ ràng.
Nhan Nhan, ngươi không thể để hắn thương thế.
Trong lúc này đột nhiên từ xa vọng lại âm thanh tiếng chuông chùa lao xao, tuy rất mơ hồ nhưng ngay lập tức phá vỡ không khí an bình trong phòng.
Tịch Nhan như túm được cơ hội, nhoẻn miệng cười: "Thất gia, trời đã sáng rồi."
Rốt cuộc hắn cũng chậm rãi nhìn lên, mơ hồ trả lời một tiếng "uhm" nói với nàng: "Nhan Nhan, giúp ta ăn điểm tâm sáng đi."
" Được." Tịch Nhan dịu dàng lên tiếng.
Trên bàn bày đầy đồ ăn nóng hổi, Nhưng Tịch hNhan cảm thấy miệng khó chịu không muốn ăn chút nào, chỉ chọn một phần cháo trắng chậm rãi ăn một miếng.
Nhưng không hiểu vì sao, muỗng cháo trắng nóng hổi được nấu từ gạo nếp kia khi đưa lên tới miệng thì Tịch Nhan cảm thấy trong miệng có vị chua kinh khủng, chiếc muỗng cầm trên tay thả xuống, chạy ra ngoài cửa kịch liệt nôn mửa.
Hoàng Phủ Thanh Vũ sắc mặt hơi đổi
Mãi lúc sao có một thị nữ giúp nàng đứng dậy thì sắc mặt Tịch Nhan đã trở nên trắng bạch, toàn thân mềm nhũn như không có chút sức lực nào.
Hoàng Phủ Thanh Vũ sai thị nữ đỡ nàng tới gần, đặt nàng ngồi dựa vào lòng mình, vươn tay bắt mạch cho nàng, thấp giọng nói: " Tối qua nàng đã ăn những gì?"
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126