Chương 41
Ánh trăng thật đẹp, Tịch Nhan có chút mệt mỏi tuỳ ý tìm một bậc thang ngồi xuống, Tử Ngạn cũng ngồi xuống cạnh nàng đưa cho nàng một chiếc túi gấm xinh đẹp.
Tịch Nhan cảm thấy có chút bất ngờ cầm lấy, vừa mở ra lập tức vui mừng tới mức cười ra tiếng: "Là sáp trứng gà."
"Tự tay ta hái từ trên núi xuống, nhớ rõ ngươi rất thích trái cây này, nên nhân lúc tiến cung thì mang đến cho ngươi một chút. Ngươi thích thì tốt rồi."
Tịch Nhan nhẹ nhàng cắn một miếng trái cây, vị ngọt thơm liền tràn vào miệng hương vị thật sự hấp dẫn, gật đầu nhìn hắn cười.
Tử Ngạn nhìn khăn che mặt, bỗng nhiên kề sát vào nàng một chút nói: "Nhan Nhan cho ta xem khuôn mặt nàng biến thành bộ dạng thế nào rồi."
« Ta sợ ngươi bị doạ chết. » Tịch Nhan phe phẩy tay trước mặt mình, giọng điệu có chút ta ác.
Tử Ngạn cười nhẹ, tay hắn nghiêm túc chậm rãi tháo khăn che mặt của Tịch Nhan xuống.
Sau khi thấy dung nhan thật khiến người ta sợ hãi của nàng, Tử Ngạn lúc đầu mỉm cười sau đó dần dần nghiêm mặt lại : « Nhan Nhan, hàng ngày ngươi đều trưng ra khuôn mặt này để đối diện vối lão thất sao ? »
« Là mọi người. » Tịch Nhan nhà hạ nói thêm vào.
Tử Ngạn thấp giọng thở dài : « Nhưng nếu vậy ngươi không cảm thấy thật phiền phức sao? Sao lại ép buộc bản thân mình trở thành như vậy ? »
Tịch Nhan đang vui vẻ vô tư ăn, nghe thấy hắn nói vậy dừng lại một chút quay đầu nhìn về phía hắn nói : « Ngươi muốn nói gì ? »
« Nhan Nhan, mấy năm nay ngươi gặp phải những chuyện gì, ta cũng chỉ nghe người ta nói qua một chút thôi, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì ? Vì sao những người đó nói phụ thân ngươi.. »
Hắn nói đến đây liền không nói gì nữa, khi nhìn thấy ánh mắt Tịch Nhan trầm xuống, nên lẳng lặng đợi nàng trả lời.
Thật lâu thật lâu sau mãi khi ánh trăng kia bị mây che khuất, sau đó trả lại ánh sáng cho vạn vật thì Tịch Nhan mới chậm rãi mở miệng : « Tử Ngạn, nhiều năm trôi qua rồi, chỉ có ngươi là người hỏi ta vấn đề này. »
Giọng nàng cất lên trong trẻo nhưng lạnh lùng, so với ánh trăng ngoài kia còn lạnh hơn. Tử Ngạn cảm thấy đau lòng, vươn tay kéo tay nàng lại thì cũng là lúc thấy nàng quay lại cười nói : « Thật là quá đúng lúc đi, hôm nay vừa đúng lúc ta nằm mơ thấy người kia. »
Rõ ràng là nàng đang cười, nhưng Tử Ngạn chỉ cảm thấy nụ cười của nàng thật khổ sở : « Nhan Nhan nếu ngươi cảm thấy mệt mỏi có thể nói cho ta nghe. »
« Không » Bạc môi nàng khẽ nhếch, tự nhiên nói ra sau đó cười, «bởi vì chuyện này thật không là gì cả, cho nên ta nghĩ không cần, không có gì đáng để nói cả. »
« Nhan Nhan... » Tử Ngạn nhìn nàng, trong lòng bất giác khẽ thở dài.
Tịch Nhan lập tức lấy một trái sáp trứng gà, đưa tới miệng hắn, không muốn hắn nói nữa. Tử Ngạn giật mình, cười nhẹ sau đó cắn một miếng trái cây ngọt ngào ăn, nhưng trong lòng lại chỉ cười khổ.
Hai người cứ thế ăn, mãi đến khi ăn hết trái cây, mới đứng dậy : « Được rồi, đã ăn xong. Tử Ngạn ngươi cố ý mang trái cây đến đây cho ta ăn sao ? »
TỬ Ngạn mở miệng, do dự một lát ánh mắt dần trở nên ưu thương, cuối cùng là gật đầu : « ừ »
Nam tử với vẻ ưu thương kia luôn khiến người khác có cảm giác đau lòng. Ttrong lòng Tịch Nhan khẽ thở dài : « Tử Ngạn, nếu có chút thời gian ta sẽ thường xuyên tới thăm ngươi. »
Nghe vậy, Trên khuôn mặt Tử Ngạn nở một nụ cười thật hạnh phúc, cộng thêm đôi mắt cô đơn ưu thương kia, khiến cho hắn thật động lòng người.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126