Chương 40
Mãi cho đến tối mịt, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới rút toàn bộ ngân châm ra khỏi người Tịch Nhan, sau khi từ từ rút ra hết thì Tịch Nhan cũng khẽ mở mắt, đôi mắt ngơ ngác vẫn còn mơ màng.
"Có thoải mái hơn chút nào không?" Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng cười yếu ớt hỏi.
Ánh mắt hắn tràn ngập dịu dàng, nhưng lại khiến cho Tịch Nhan trở nên tỉnh táo bất giác trả lời: "Đa tạ thất gia đã đỡ hơn nhiều rồi."
Hắn lại mỉm cười như trước, xoa hai má Tịch Nhan: "Nàng đã ngủ nguyên cả ngày không hề ăn cơm, cũng không uống nước, trước hết ăn một chút cháo đi."
Tịch Nhan lúc này mới để ý trong phòng có một lò lửa nhỏ bên trên lộ ra một lỗ tròn để toả nhiệt, thật là ấm áp. Nàng nhíu mày lại ngồi dậy, trong đầu có một vài điều không muốn suy nghĩ thêm nữa, liền đi đến cạnh bàn ngồi xuống.
Không nghĩ tới Hoàng Phủ Thanh Vũ không những không muốn gọi người tới hầu hạ còn chính mình tự tay mang cháo vào cho nàng. Tịch Nhan không nói gì vẫn ngồi im nhìn hắn.
Trong nhất thời căn phòng trở nên im lặng cực kỳ, chỉ nghe tiếng muỗng khua trong tô cháo.
Tịch Nhan cảm thấy thật mệt mỏi, nhưng không hiểu sao trong lòng nàng lại thấy cực kỳ an tâm.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng động, sau đó có một tỳ nữ vội vàng đi tới, thấy Tịch Nhan đã tỉnh lại, nhất thời giật mình nhìn nàng sau đó lại băn khoăn không biết có nên nói hay không.
Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi hơi nhíu mày, nhưng thị nữ kia lại không hiểu ý tứ của hắn do dự một hồi cuối cùng vẫn nói ra: " Thất gia, Vương phi, thập lục vương gia nghe nói Vương phi trong người không được khoẻ, muốn tới thăm người."
Nghe vậy, Tịch Nhan trong lòng cảm thấy thật vui vẻ nói:
"Tử Ngạn đến đây?"
"Trong người nàng không khoẻ, trước tiên hãy ăn chén cháo trước đã" Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nói.
"Không cần, ta muốn gặp Tử Ngạn trước đã" – Tịch Nhan nhấc chân lên không nghĩ gì đi thẳng ra ngoài cửa, bỗng nhiên cảm giác được Hoàng Phủ Thanh Vũ giọng nói có chút bất thường vì thế xoay người nhìn hắn.
Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ, sắc mặt thật sự lạnh lùng khác thường: "Nàng quả thật muốn đi sao?"
Tịch Nhan nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này đột nhiên nở nụ cười: "Đúng vậy, thất gia ta rất muốn đi."
Tay hắn dừng lại động tác đang cầm chén cháo múc cho nàng từ từ buông xuống sau đó cầm lấy khăn che mặt đưa cho Tịch Nhan: "Nàng muốn đi, vậy thì cứ đi đi"
Tịch Nhan cầm lấy khăn che mặt cẩn thận che mặt lại, sau khi xong mới xoay người đi ra ngoài.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lẳng lặng ngồi bên cạnh bàn, nhìn nửa chén cháo kia, đôi mắt trở nên trầm tĩnh. Bỗng nhiên có một cơn gió thổi tới làm lay động ánh nến trên bàn, sáng tối lẫn lộn, bạc môi trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một nụ cười lạnh.
Tịch Nhan vội vàng đi vào trong hoa viên đã thấy Tử Ngan đang lo lắng đi đi lại lại, vừa nhìn thấy bóng dáng nàng đằng trước, bất chợt nụ cười nở rộ trên môi rạng rỡ như nắng xuân, chạy ra đón nàng nhân tiện hỏi: "Nhan Nhan, ta đợi nàng lâu rồi. Bọn họ nói, nàng không khoẻ có phải không?"
"Ngươi đợi bao lâu rồi?" Tịch Nhan không hiểu sao trong lòng thấy thật dễ chịu, cười nói.
Mười năm rồi, có được gọi là lâu không?
Tử Ngạn ánh mắt lóng lánh, vẻ mặt tuấn tú dần xuất hiện một tia ngại ngùng cười cười chậm rãi nói: "Chỉ vài canh giờ thôi."
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126