Chương 37
"Thất gia..."
Bỗng dưng, có thanh âm sợ hãi của một nha hoàn từ ngoài cửa truyền đến. Giọng nói tuy nhỏ nhẹ nhưng khi nghe xong lại khiến toàn bộ suy nghĩ của nàng bừng tỉnh, mở mắt vừa đúng lúc trông thấy hắn cũng từ từ nhìn lên.
Môi hắn chậm rãi lưu luyến rời khỏi môi nàng, nhưng bàn tay vẫn còn dừng lại trên mặt nàng. Cười nhẹ rồi nhìn ra cửa hỏi: "Chuyện gì?"
"Thôi quản gia đến bẫm báo, nói cửu gia vừa tới."
"Ta Biết rồi" Hắn thản nhiên lên tiếng, nhưng không vội đi ra ngoài, ngược lại cúi đầu nhìn lại Tịch Nhan giống như muốn hỏi nàng.
Tịch Nhan đang trầm lặng bỗng dưng hoảng hốt. Nhưng trong giây lát liền bình tĩnh lại như cũ, khi nghe đến người vừa mới đến là ai thì trong lòng không khỏi nghi ngờ muốn biết nói: "Thất gia, ngài nên đi gặp cửu gia."
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng, khoé miệng nở ra nụ cười nhẹ động lòng người :" Được".
Hắn vừa ra khỏi cửa phòng Tịch Nhan ngồi dậy bước xuống giường, trên môi còn lưu lại hơi ấm của hắn. Trong lòng nàng xao động, tự kiềm chế không cho phép mình ảo tưởng suy nghĩ lung tung, quyết định ra khỏi phòng, muốn biết vì sao Hoàng Phủ Thanh Thần lại đến – Nếu đến là vì Đằng Tuyết thì quả là thú vị.
Tịch Nhan đi nhanh như bay tới đại sảnh vừa lúc nghe thấy bên trong sảnh truyền ra tiếng đánh nhau.
Nàng đứng lại nhìn kỹ đó đúng là Hoàng Phủ Thanh Thần với bộ dạng giống như say rượu, đôi mắt hằn lên tơ máu đỏ.
Mà Hoàng Phủ Thanh Vũ đang ngồi trong đại sảnh quay lưng về phía nàng nhìn Hoàng Phủ Thanh Thần đang phẫn nộ không ngừng đập bể đồ sứ, Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc cũng thản nhiên mở miệng nói: "Lão cửu".
Nghe thấy thanh âm của hắn Hoàng Phủ Thanh Thần thân hình đột nhiên cứng đờ chậm rãi xoay người lại, ánh mắt nhìn trừng trừng một hồi lâu bỗng nhiên ngã xuống đất nói: "Thất ca, ta không cần nàng...Ta không muốn nàng..."
Hoàng Phủ Thanh Vũ bất đắc dĩ cười khổ lên tiếng sau đó kéo hắn dậy: "Việc gì phải như vậy?"
"Tội gì?" Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng nhiên phá lên cười, ánh mắt lạnh nhìn hắn,"Thất ca, vậy ngươi có thể nói cho ta biết lúc trước ngươi hao tổn công sức cưới nữ nhân kia cho bằng được là có ý gì?"
Tịch Nhan đứng ngoài cửa phút chốc ngẩn người. Hắn hao tổn tâm cơ muốn lấy nữ nhân? Vậy nữ nhân đó là ai?
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn hắn:" Lão Cửu"
"Thất ca, ta trả nàng lại cho ngươi được không? Lúc trước là ngươi đưa nàng đến cho ta, nhưng nay ta không cần nàng... Chỉ cần đừng làm cho ta nhìn thấy nàng, suốt cuộc đời này đừng để cho ta nhìn thấy nàng nữa!"
Hoàng Phủ Thanh Vũ thở dài một hơi, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Thôi Thiện Duyên phân phó: "Cửu gia uống rượu say rồi, ngươi đưa hắn vào phòng khách nghỉ tạm đi."
Thôi Thiện Duyên nghe xong đáp trả một tiếng, bước về phía trước đỡ Hoàng Phủ Thanh Thần đứng dậy.
Tịch Nhan vội vàng quay trở lại phòng, không hiểu sao tâm trí có chút rối loạn, ngồi lặng yên một lát sau đó sai nha hoàn đến thay y phục cho nàng rồi sắp xếp lại giường chiếu.
Nha hoàn tên Bích Khê tới hầu hạ nàng thu xếp giường chiếu đi tới thấy Tịch Nhan đang ngồi ngây ngốc ở đó liên tục gọi nàng : " Vương phi?"
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126