Chương 24
Tịch Nhan đi dọc theo con đường trên núi, dần dần đi càng ngày càng xa, chợt thấy một cái hồ nhỏ trong suốt nhìn thấy cả đáy, nước trong hồ này đúng là do tuyết trắng tan ra mà thành, thật trong trẻo động lòng người.
Tịch Nhan chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào dòng nước bên trong ao nhỏ, trong phút chốc chạm vào liền cảm thấy một cảm giác mát lạnh chảy vào trong người, tất cả mọi phiền muộn từ hôm qua đến giờ tích tụ trong lòng giờ đây cứ thế trôi đi.
Nàng chậm rãi tháo xuống chiếc khăn che mặt, nhìn hình ảnh phản chiếu xa lạ trên gương mặt mình dưới nước, cuối cùng vươn tay ra, vốc một ngụm nước lạnh dưới hồ lên rửa mặt.
Làm cho những vết sẹo xấu xí trên mặt dần dần rơi xuống, đôi mắt đẹp bị che bởi vết bỏng cũng hiện ra khiến cho ánh mắt trong trẻo tinh khiết như ngày xưa trở lại, trên mặt những vết sẹo gồ ghề biến mất không còn dấu vết gì, cuối cùng nàng soi khuôn mặt mình xuống nước một lần nữa.
Làn da trắng nõn trên khuôn mặt mềm mại lộ ra, nét đẹp khuynh thành khuynh quốc mang theo một đôi mắt phượng đủ để khiến người người hồn xiêu phách lạc, trong veo tĩnh lặng như nước, không cần trang điểm không tô thêm son nhưng lại mang toát ra nét thanh lệ động lòng người.
Tịnh Nhan nhìn mình trong nước bỗng nhiên bật cười, bàn tay nghịch nước như đánh tan hình bóng nữ tử tuyệt sắc kia: "Nhan Nhan, ngươi thật lạnh lùng, lạnh lùng quá sẽ không tốt..."
Bởi vì lạnh lùng quá mức, sẽ làm người khác tổn thương, nàng bất giác nhớ đến chuyện cũ
Nàng chậm rãi ngồi xuống, ôm lấy hai chân mình, khuôn mặt vùi giữa hai đầu gối giống như đang chìm vào giấc ngủ say.
Không biết trải qua bao lâu, đột nhiên có người chạm vào bả vai nàng.
Tịch Nhan đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn trước mặt nàng là một khuôn mặt xa lạ
Khuôn mặt người thiếu niên trước mắt có một vẻ tuấn tú khác thường, có thể so sánh với Ngọc Diện thư sinh cũng không ngoa, khí chất toả ra trên người không thể diễn tả thành lời, hơn nữa đôi mắt kia trong suốt giống như giọt nước mùa xuân tươi mát ngọt ngào.
Tịch Nhan có chút kinh ngạc, bởi khuôn mặt xuất trần sáng sủa ấy thật làm người ta cảm thấy, ấm áp.
Không nghĩ rằng một lát sau trong ánh mắt của hắn biết chuyển không ngừng ban đầu là nghi hoặc sau đó kinh ngạc cuối cùng nở ra một vẻ tươi cười sáng lạn kêu to: "Nhan Nhan."
Xưng hô thật thân thiết, cách xưng hô giông như là hắn và nàng đã từng quen biết, Tịch Nhan ngạc nhiên hỏi: " Ngươi...Ngươi biết ta sao?"
Nụ cười trên mặt hắn không hề thay đổi, tinh thần phấn chấn nói: "Nếu ta sớm biết có ngày này, biết được Nhan Nhan không nhận ra ta, trước đó ta sẽ ở lại Tây Càng giả ngốc thêm vài năm nữa."
« Nhan Nhan, ta là Tử Ngạn . »
Tử Ngạn ! cuối cùng Tịch Nhan cũng nhớ ra được điều gì đó, giống như không kiềm chế được muốn hô lên một tiếng.
Hoá ra hắn là Tử Ngạn ! trong trí nhớ ngày đó của nàng đó là một cậu bé (Nam hài) ốm yếu, là một tiểu tử đơn độc trong hoàng cung Tây Càng, hứng chịu sự trêu chọc bắt nạt của các tiểu hoàng tử khác thân mình nhỏ bé dù chịu đau đớn vẫn khăng khăng không cầu xin lấy nửa lời.
Tịch Nhan tinh tế nhìn hắn, cuôi cùng cũng khẳng định thật sự là hắn ! Vẫn vẻ tuấn tú như cũ, vẫn nét thuần lương như vậy, chỉ là một nam hài thân thể ốm yếu nay đã không còn thay vào đó là một thiếu niên khí chất nhanh nhẹn.
Hắn làm ra vẻ tươi cười nháy mắt với nàng : « Đã nhận ra ta rồi sao ? »
Trong lòng Tịch Nhan nhất thời rung động, vội vàng đứng dậy, nhưng đột nhiên trước mặt tối sầm lại, mất đi ý thức, bất giác nghĩ đến dung mạo của nàng trước kia rồi lại tự trách mình trong lúc tới nơi này chơi, lại soi mặt xuống hồ nước không kìm được lấy nước rửa mặt.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126