Chương 13
Lòng bàn tay ấm áp như ngọc kia nhẹ nhàng xoa mu bàn tay của nàng, chậm rãi kéo tay nàng xuống dưới.
Chỉ nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của hắn mang theo ý cười: "Không cần. Chúng ta đã là phu thê, vi phu sao lại có thể khiến nàng khó xử?"
Bị hắn nắm chặt lấy bàn tay khiến cho Tịch Nhan vô cùng khó sử, nàng lặng lẽ muốn rút tay về nhưng lại cảm thấy làm như thế sẽ khiến cho mình trở nên khó xử... bởi vậy nàng thấp giọng nói: " Tuy thất gia nói vậy, nhưng đã là phu thê thì sao lại có thể che mặt để nói chuyện với nhau được chứ?"
Nói xong, Tịch Nhan dùng một tay còn lại nhanh chóng tháo chiếc khăn trên mặt, chiếc khăn nhẹ nhàng bay xuống.
Cùng lúc đó, nàng rõ ràng cảm giác được bàn tay đang bị hắn nắm hình như hơi siết lại, vì thế liền ngẩng đầu lên đánh giá vẻ mặt của hắn, không ngoài dự kiến nàng chỉ thấy ý cười trên miệng hắn sau một lát liền cứng lại.
Tất nhiên Tịch Nhan biết dung mạo của nàng giờ phút này có bao nhiêu vẻ đáng sợ — ánh mắt từng linh động trước kia đã bị huỷ, vẻ tuyệt sắc được che kín bởi những vết thương dữ tợn, chỉ chừa lại con mắt phảng phất có nét kì dị.
Nàng lẳng lặng nhìn hắn, không kiềm chế trong lòng cười lạnh chờ đợi phản ứng của hắn.
Ngày đó, vị Hoàng Phủ Thanh Hoành kia bị nàng làm cho sợ đến mực đạp cửa mà chạy, nay không biết được người trước mặt nàng sẽ có phản ứng thế nào nữa.
Tịch Nhan chưa kịp suy nghĩ xong, đột nhiên trên mặt hắn lại tràn ra nụ cười sáng lạn như trước, chậm rãi áp sát gần mình trán hắn chạm vào mặt nàng.
Rốt cuộc không kiềm chế được thân mình trở nên cứng ngắc, đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Trên miệng hắn hiện lên ý cười ngày càng thâm thuý, bạc môi khẽ mở: "Vương phi, quả nhiên tuyệt sắc."
"Ý của thất gia là...quá xấu xí ư?" Tịch Nhan nhướng một bên mắt lên nhìn, không hề tức giận chỉ giống như một kết cục đáng buồn, u ám không chịu nổi, liền nhìn thẳng vào đôi mắt sâu không lường được kia không có ý kiêng nể
"Không chỉ có tuyệt sắc, còn thực thông minh." Hắn phát ra một tiếng than nhẹ, chậm rãi rời mặt nàng nhìn đi khoé môi sâu thẳm tươi cười như trước, ngồi dựa trên xe lăn, không hề trốn tránh vẫn nhìn nàng.
"Đa tạ thất gia tán thưởng." Trong lòng Tịch Nhan dường như có một loại cảm giác khác thường tràn đến, nhưng vẫn nghiêng đầu cười.
Bộ dáng kia, đúng là quỷ dị không nói nên lời.
Hắn cười khẽ hai tiếng, ánh mắt chuyển hướng qua người chăm sóc tân nương bên cạnh. Người nọ ngầm hiểu, lập tức vui mừng hô lên: "Vợ chồng uống rượu giao bôi, từ nay về sau mọi chuyện tốt đẹp, thiên trường địa cửu vĩnh viễn bên nhau".
Nói xong, liền có hai thị nữ trình lên hai chén rượu, hắn cầm lên trước một chén, sau đó đem một chén khác đưa đến cho nàng.
Tịch Nhan cũng không có ý lảng tránh, trên mặt không hề có biểu hiện thẹn thùng nào lập tức nhận lấy chén rượu giơ lên: "Thất gia mời."
Ánh mắt hắn ẩn một tia giảo hoạt cười nói: "Vương Phi mời."
Hai chén rượu đồng thời giơ lên được uống một hơi cạn sạch, buông chén rượu xuống trong nháy mắt Tịch Nhan đột nhiên có một loại cảm giác không ổn, chỉ cảm thấy miệng chua sót, trong đầu choáng váng đứng lên, nhìn về phía hắn :"Thất gia?"
Hắn chẫm rãi lăn xe tiến đến, để sát vào bên giường ngón tay trắng noãn thon dài xoa hai má Tịch Nhan: "Rượu thật mạnh, mới uống không quen nên rất có thể say? Không vấn đề gì! Dù sao đêm nay cũng là đêm động phòng hoa chúc, thanh tỉnh quá nhiều khi lại không tốt...."
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126