Chương 5
Đêm đó, Tịch Nhan được an bài nghỉ lại dịch quán của kinh thành.
Theo lý thì ngày thứ hai nàng phải vào triều để ra mắt Bắc Mạc hoàng đế, nhưng chạng vàng tối có người trong cung phái đến, chuyển lời của hoàng thượng nói quận chúa cao quý đi đường xe cộ mệt mỏi, ngày mai không cần phải vào cung yết kiến, mời nàng cứ nghỉ ngơi trước.
Tịch Nhan trong lòng có điển hoài nghi, nhưng cũng chưa hiểu được cái gì nên không nói lời nào liền tiếp chỉ sau đó hướng tới nơi ở của mình đi tới.
" Như vậy thật không giống như với quy củ cho lắm. Đến Bắc Mạc quốc mà không phải yết kiến thánh nhan, ngược lại còn muốn nàng tạm nghỉ ngơi....ta thật có điểm không hiểu.
"Ngươi không biết sao? Ta nghe nói trong hậu cung các vị nương nương sinh lòng ghen tuông, không dám cho Hoàng Thượng gặp vị quận chúa thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này, bởi vậy mới miễn cho nàng ngày mai không cần vào cung yết kiến."
Tịch Nhan trên đường trở về phòng, lơ đãng nghe được một đoạn đối thoại như vậy, khoé miệng hơi hơi cong lên lả lướt đi thẳng về phòng.
Bên trong phòng trang trí thập phần tráng lệ, ngay cả vải vóc cũng dùng vải được tiến cống từ Giang Nam được chế tác công phu hơn nữa còn là loại tơ lụa bậc nhất, xoa hoa vô cùng.
Tịch Nhan thầm than nhỏ một tiếng, ngồi xuống, chỉ thấy toàn thân gân cốt mệt mỏi, vừa định gọi người tiến vào hầu hạ thì chợt thấy án thượng bên cạnh trên mặt để một phong thư, mặt trên phong thư ghi rõ ràng là bút tích của Nam Cung Ngự.
Trong thư chỉ nói: hiện tại Tịch Nhan đang ở tại dịch quán của hoàng gia, thủ vệ nghiêm ngặt, hắn ra vào không tiện, bởi vậy nếu có việc gì Tịch Nhan tự mình đi tìm hắn. Hắn hiện tại đang ở Bách Diễm cư.
Bách Diễm cư? Tịch Nhan vừa nhìn thấy cái tên liền khẽ nhíu mày, trong đầu thầm nghĩ chắc hắn lại bắt đầu mấy chuyện xấu rồi. Bằng bản lĩnh của hắn thì dù là hoàng cung đại nội, muốn ra vào thật chẳng khó khăn gì. Lại cứ muốn nàng phải phiêu lưu mà chạy đi chạy lại để tìm hắn, còn hắn thì vẫn rảnh rỗi vui vẻ ở cái nơi kia trêu hoa ghẹo nguyệt.
********************************
Hôm sau, trong triều đình Bắc Mạc quốc chấn động!
Mà nguyên nhân mọi chuyện, đều vì Tịch Nhan!
Sáng sớm, trong triều đình đầu tiên là lục hoàng tử bẩm tấu mong muốn được cưới hoà thân quận chúa Tịch Nhan làm chính phi! Hoàng đế xưa nay vốn không vui vì đứa con này nghe nói còn nháo loạn bày ra đủ loại hành vi yêu thích nam sủng, lúc này nghe nói hắn nguyện ý lấy phi trong lòng không khỏi vui mừng.
Nhưng mà kế đến, một loạt sự tình phát triển khiến cho hoàng đế cùng quần thần trong triều nhất loạt chuẩn bị không kịp.
Tứ, Ngũ, Bát, Thập, Thập nhất, Thập nhị hoàng tử đồng thời cũng động thân phi ra, đồng loạt dâng tấu muốn lập quận chúa Tịch Nhan làm chính phi.
Bảy vị hoàng tử đều chung một bộ dáng không ai muốn nhường ai, hoàng đế Bắc Mạc quốc trước giờ chưa từng tức giận ,không bao giờ chấp nhận những hoàng tử của mình không có chí tiến thủ, trầm mê tửu sắ, bây giờ lại hảo khí bốc cao, cuối cùng rút kiếm, thieesuchuts nữa đã chém rơi đầu vị Bát hoàng tử vì cố chấp không chịu thoái nhượng,tại triều đình chỉ có thể dùng một chử hình dung l à "loạn".
Khi Tịch Nhan nghe nói đến chuyện này là lúc nàng cải nam trang, trên mặt dùng bột nhọ nồi bôi đen khuôn mặt,, ngồi trong trà lâu, nghe mọi người trong quán trà bàn tán truyền tai nhau kể rõ.
"Cũng may là sau một hồi thì các vị hoàng tử đều thức thời, cuống quýt nhận sai mới không gây ra đại hoạ" – Người kia cứ tự cho mình là đúng, nhấp một ngụm trà rồi từ từ rút ra kết luận – "Bất quá theo ta thấy thì sự tình sẽ không chấm dứt một cách đơn giản như vậy"
Mọi người xung quanh nghe xong hồi lâu sau đó mới phục hồi tinh thần, nhưng cũng ran ran bàn tán mãi không thôi.
" Vị quận chúa cao quý này cũng coi như là thật mị hoặc, nghe nói ngoại trừ thất hoàng tử cùng cửu hoàng tử ra thì bảy vị hoàng tử kia đều tranh nhau muốn có được nàng,
"Thất gia thì khỏi cần phải nói, còn cửu gia nếu không phải mấy ngày trước vừa cầu thánh thượng ban hôn thì chỉ e cũng đã tham gia vào việc tranh đoạt vương phi này rồi!"
" Haiz, đã sớm nghe nói vị quận chúa này làm cho phụ thân mình cũng bị mê hoặc, bức tử cả mẫu thân. Xem ra cái tên "Hoạ Thuỷ" đối với nàng ta cũng không hẳn là danh hiệu a!"
Nghe đến đó, Tịch Nhan cười lạnh đứng dậy, bỏ lại một thỏi bạc vụn hướng Bách Diễm cư mà đi.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126