Chương 1
Đêm đã khua,không gian yên tĩnh không một tiếng động
Từ xa xa truyền đến tiếng chuông từ ngôi chùa cổ vẳng lại, hai nhanh một chậm, trong đêm yên tĩnh tiếng chuông truyền đi rất xa.
Đã là canh ba!
Cùng với tiếng chuông đang chẫm chạp ngâm nga kia, trong điện Thái Hòa, phó tổng quản Trương Viễn Đức nhìn từ xa đang gục đầu xuống lại ngẩng lên, ngán ngẩm nhìn về phía sau lưng của mình...nữ tử đang đứng trong điện một thân y phục trắng như tuyết điểm thêm những cánh hoa màu hồng phấn trên tà áo, mái tóc đen tuyền mềm mại buông xuống tựa như viên ngọc tuyệt đẹp mà thanh cao—mặc dù chỉ là hình dáng nhưng cũng đủ để làm rung động lòng người.
Nghe thấy tiếng chuông, rốt cuộc thiếu nữ chậm rãi chuyển động. Trương Viễn Đức cả kinh vội vàng cúi đầu thấp xuống không dám nhìn nữ tử kia, nhưng mà không kịp, liền thấy được mặt ngọc tuyệt sắc lướt qua trong mắt. Chỉ là một phút thóang qua liền cảm thấy mình như người mất hồn, miệng lưỡi khô khốc không thể nói được câu gì.
Đó chính là khuôn mặt xinh đẹp,không chút tỳ vết đã mê hoặc không biết bao nhiêu người trên thế gian này!
Căn bản là tại vì khuôn mặt của nàng quá thanh lệ, vốn như tiên giáng trần, làm cho người khác tưởng mình là người trần mắt thịt mà không dám đến gần. Hơn nữa khóe môi luôn hiện hữu ý cười nhu hòa, chỉ cần thoáng nhìn qua đều cảm thấy một khí chất thanh cao tao nhã, mắt phượng mày ngài tựa như xuân thủy, đơn thuần chỉ là một nụ cười hay một cái nhíu mày của nàng cũng đủ để làm cho chúng sinh điên đảo.
Trương Viễn Đức ủ rũ cúi đầu, trong lòng thầm kêu khổ.
Nàng muốn tìm Hòang Thượng, nhưng mà Hòang thượng lại cố ý né tránh nàng, sáng sớm liền ngủ lại chỗ Vinh tần nương nương, còn dặn dù là ai cũng không được quấy nhiễu. Chỉ để lại một lão nô tài như hắn, làm cách nào có thể ứng phó được vị quận chúa thiên hạ nổi tiếng này?
Ai ai cũng biết vị quận chúa thướt tha tuyệt mỹ này được thiên hạ phong làm đệ nhất mỹ nhân, nhưng nào có mấy người biết được, tính tình của quận chúa này cũng thật là khó có thể nắm bắt được?
Quả nhiên, Tịch Nhan không chút biểu hiện đi đến gần hắn, khóe miệng vẫn như trước mang theo ý cười miềm mại dịu dàng, đồng thời mở miệng thanh âm mềm mại uyển chuyển cất lên – " Nếu Trương công công tìm không thấy Hòang Thượng, vậy chi bằng để tự ta sẽ đi tìm ngài cũng được".
Trong phút chuốc Trương Viễn Đức chỉ cảm thấy da đầu run lên một trận, sau lưng bỗng truyền đến một trận cảm giác rùng mình, mồ hôi toát ra khắp người.
"Đi lấy nước...Mau...có ai không, lấy nước mang đến điện Thái Hòa..."
Cùng lắm là nửa nén nhang sau, Trương Viễn Đức trơ mắt nhìn điện Thái Hòa trước mắt phát hỏa, lửa bốc lên rất nhanh, rất mạnh tựa hồ như muốn thiêu rụi tất cả... thoáng chốc Thái Hòa điện nguy nga hùng vĩ trước kia giờ chỉ còn lại là tro tàn.
Đêm đã về khuya, trong khỏanh khắc lúc ngọn lửa đang tàn ác thiêu cháy hết Thái Hòa điện đó chúng nhân đều khiếp sợ
Lúc này có rất nhiều tiếng gọi ầm ĩ kinh hòang vang vọng trong tòan bộ cung địên, Tịch Nhan vẫn làm như không có việc gì, đưa lưng về phía cung điện đang bị cháy, ngồi trong ngự hoa viên nhàn nhã nhấm nháp trà bánh, lặng lặng chờ đợi.
Thẳng cho đến khi có tiếng người truyền đến " Hòang Thượng giá lâm" thì Trương Viễn Đức nhất thời không kìm nước mắt được mà khóc ầm lên,bộ dạng đáng thương khiến cho Tịch Nhan đứng bên cạnh không thể nhịn được bật cười khúc khích vô cùng động lòng người.
Hòang đế bộ dạng giống như vừa mới ngủ dậy , tức giận bốc đến tận trời, tóc mai có chút hỗn độn. Nhưng sau khi phân phó mọi người xong, hắn nhìn về phía Tịch Nhan ánh mắt phẫn nộ, có phần bất đắc dĩ: "Tịch Nhan, ngươi lại náo loạn cái gì vậy?"
" Hoa Quân Bảo, ngươi có thể hạ chỉ đưa ta đi hòa thân thì ta cũng chỉ thuận tay thiêu của ngươi một tòa cung điện thôi mà?" Tịch Nhan vẫn cười cười nói, thuận tay đưa cho hắn một miếng bánh Phù Dung"
"Ngươi..." Hòang đế trẻ tuổi nghe nàng không chút kiêng nể gọi thẳng tục danh trước lúc đăng cơ của mình liền không nhịn được xấu hổ cùng tức giận, rốt cục hắn vẫn tỏ ra lạnh lùng nói – "Đây vốn là ý của hoàng tổ mẫu hơn nữa ngươi đằng nào cũng đã đến tuổi phải gả chồng, cho dù ngươi không muốn lấy cũng phải gả đi"
Tịch Nhan nâng lên miếng điểm tâm chậm rãi đưa vào miệng mình, cười lạnh một tiếng : « Không phải quân vô hí ngôn sao ? thánh chỉ đã ban xuống ta sao có thể dám không lấy chồng ? Bất quá... »
Hòang đế trong lòng chợt dâng lên một dự cảm xấu, nhíu mày hỏi: " Bất quá cái gì?"
Tịch Nhan nhẹ nhẹ vỗ tay, đứng dậy mỉm cười nhìn hắn: " Không có gì, đầu bếp làm món bánh Phù Dung này không tệ, ta có thể mang đi không?"
"......"
Nửa canh giờ sau, phía cung của Vinh Tần phi nơi ở của vị phi tần đang được hòang đế sủng ái nhất, truyền đến tiếng la kinh hòang ...
<>
"Đi lấy nước, đi lấy nước......"
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126