Chương 7
Phóng mắt nhìn lại, là cả một vùng đất mênh mông vô bờ, một vòng mặt trời đỏ mềm rũ đang từ đường chân trời dâng lên.
Tia nắng ban mai dừng trên nam nhân một thân quân trang, thay đi trang phục thư sinh, cả người Ân Vũ Kiệt thiếu đi sự mềm mại nhưng lại nhiều hơn vẻ lạnh lùng, phát ra vẻ khí thế ngạo nghễ.
Đôi mắt nhìn ra xa xa hiện lên sự lo lắng cùng với nỗi nhớ ngày đêm.
Nàng đã mất tích nửa tháng, không có tin tức gì, không có manh mối gì.
Hay là nàng đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn cũng không quên thân mình nàng mang bệnh chưa lành, có quen với hoàn cảnh hiện tại? Ăn uống có quen không. . . . . . Hắn không dám nghĩ tiếp nữa, sợ mình chịu không được.
Tiếng bước chân dồn dập từ phía sau truyền đến ― "Tướng quân, có tin tức của phu nhân!"
Vốn như một pho tượng đứng ở đầu tường, hắn bỗng nhiên xoay người, "Người đang ở nơi nào?"
"Tướng quân xin nhìn."
Nhận lấy tờ giấy thủ hạ đưa tới, chữ viết trên thư đập ngay vào mắt hắn.
"Người bình an, chớ mong".
Năm chữ đơn giản, nhưng đã hồi phục lại nỗi nhớ mong kéo dài nửa tháng nay. Hắn tin tưởng Tề bá.
"Tướng quân, nếu phu nhân bình an, chúng ta liền an tâm chờ đối phương đưa ra điều kiện."
Hắn nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ mệt mỏi. Ở trên chiến trường tuy rằng không từ thủ đoạn, nhưng hành vi tiểu nhân như vậy hắn hết sức coi thường.
Ở một nơi nào đó, bóng cây xanh thấp thoáng, một đồng cỏ xanh mướt bằng phẳng
Một cô gái trong trang phục xinh đẹp đang múa, giống như hồ điệp đang bay lượn quang thảm cỏ xanh
Ánh mặt trời, mỹ nhân, hồ nước yên tĩnh, một bức tranh hình ảnh hoàn mỹ như thế khiến người xem vui vẻ thoải mái.
Cách thiếu nữ nhảy múa đó không xa hé, một nữ tử mặc tử y lười biếng mà chống cằm gục trên chiếc bàn đầy bánh và trái cây
Nếu nói thiếu nữ đang nhảy mua kia là hồ điệp, thì nàng chính là tiên nữ trong rừng, xinh đẹp diễm lệ, thoát tục xuất trần.
"Ngươi cảm thấy được nàng giống như một con tin sao?" Trong chỗ tối binh lính Giáp giám thị nghi hoặc hỏi đồng bọn bên cạnh.
"Không giống." Binh sĩ Ất không chút do dự trả lời.
Làm như một con tin, Minh Dương Liễu rõ ràng không xứng đáng.
Nàng không giống con tin, hoặc là nói, nàng căn bản không có một điểm tự giác của con tin, vênh mặt hất hàm sai khiến, khiến mình pha trà đưa tới tay, cơm đến há mồm, hưởng lạc giống như thiên kim tiểu thư.
Mà Vương gia kiêm tướng quân của bọn họ, cũng nói nàng ta cần gì cứ lấy, không một lời từ chối.
Nhưng nói trở về, đối mặt một nữ nhân xinh đẹp như hoa, động lòng người như vậy, nam nhân nào mà lại không mềm lòng, không thương tiếc làm thương tổn nàng? Đương nhiên là hết sức thỏa mãn nàng.
Minh Dương Liễu lông mi thật dài rủ xuống, che đi đôi mắt long lanh, nàng tựa hồ có chút mệt mỏi, tùy ý tựa vào chiếc ghế da lông dày.
Đây là một trận so sánh ý chí chiến đấu, xem ai bỏ xuống bình thản trước, mà nàng đã có chút thấp thỏm nóng nảy, lực bất tòng tâm.
Độc thân lưu lạc tha hương, cho dù hai bên người lúc nào cũng được phục vụ như khách, cực lực lấy lòng nàng, nhưng chung quy cũng là chiếc bóng cô đơn, trong lòng cô tịch.
Mấy ngày nay, nàng suy nghĩ lung tung, nghĩ tới nhiều nhất vẫn là Ân Vũ Kiệt.
Địch quân không chủ động đề cập đến hắn, nàng tất nhiên càng không thể nói, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi sinh ra oán niệm, thời gian đã qua lâu như vậy, hắn bên quan thủ kia đang làm cái gì? Cho dù bị bắt không phải vị hôn thê của mình, thì hắn cũng không nên không hề có động tĩnh gì mới đúng.
Đương nhiên, nàng cũng không dám hy vọng xa vời hắn sẽ tức sùi bọt mép vì hồng nhan, nếu thật sự là như vậy, nàng sẽ khinh thường hắn, một thống soái lỗ mãng như vậy làm sao có thể tin được.
Trong lúc suy nghĩ, đột nhiên nhận thấy được một cảm giác khác thường, nàng âm thầm đề phòng, trên mặt cũng bất động thanh sắc.
"Khí sắc thoạt nhìn vẫn không tốt lắm, có phải nên đổi lại thầy thuốc hay không?"
Là người bắt nàng Bình Nguyên Vương của Khánh Quốc – Khâu Phượng Thành. Nàng không mở mắt, bởi vì nàng cảm giác được hắn đang cúi người nhìn mình, khoảng cách càng ngày càng gần. . . . . .
"Bổn vương tin tưởng nàng không ngủ, vì cái gì không mở mắt?" Thanh âm mang theo ý cười.
Nàng vẫn nhắm hai mắt nói" Thỏa mãn lòng hư vinh biến thái của Vương gia sao?"
"Lòng hư vinh biến thái?" Âm điệu khẽ nhếch.
"Vương gia thích nắm giữ mọi chuyện." Nàng phát ra một tiếng than nhỏ, "Mà ta lại là người ghét nhất nghe theo lời người khác."
"Nhưng ta nghe nói nàng là phụng chỉ ném tú cầu, nàng cũng không phản kháng a."
"Nếu không có, thì ta tại sao phải nghe lời làm một con tin?"
"Chẳng lẽ đó là phản kháng của nàng?"
"Ta bất quá chỉ thuận thế làm thôi."
Khâu Phượng Thành trầm mặc một chút, rồi sau đó cười to, "Khá lắm, thuận thế làm theo." Nữ tử trí tuệ như vậy lại bị người khác nhanh chân tới trước, mà người kia hết lần này tới lần khác còn là địch nhân của hắn từ lúc còn trẻ.
"Vương gia khom lưng nói chuyện như vậy không thấy mệt mỏi sao?" Khoảng cách gần đến mức hắn nói chuyện hơi thở đều phun trên mặt nàng, thật sự là làm cho lòng người không vui.
"Vui vẻ chịu đựng."
"Ah, ta vốn tưởng rằng chiến tranh có thể không từ thủ đoạn nào, nhưng Thống soái tam quân không thể mất đi quy cách, không nghĩ tới hóa ra . . . . ." Lại thở dài, "Vương gia phẩm thất quy cách của ngài đến bay giờ, ta đây cũng không còn gì để nói, dù sao hiện giờ người là dao thớt, ta là thịt cá, mặc cho người chém. giết, tuy có lòng phản kháng, chỉ sợ có lòng mà không đủ lực."
Hắn bởi vì lời của nàng mà mắt ánh lên tia tán thưởng, sắc mặt không tốt đứng thẳng lại.
Ngay lúc hắn đứng thẳng Minh Dương Liễu liền mở mắt.
Nam tử trước mặt không mĩ mạo như Ân Vũ Kiệt, lại nhiều hơn mấy phần thô lỗ oai hùng, hai người bọn họ là hai loại người khác nhau, mà nàng hình như lại yêu "Mĩ" hơn một chút, vẫn là bộ dáng Ân Vũ Kiệt làm nàng hài lòng hơn.
Nằm trong ghế nói chuyện với nhau, cảm giác rất là ái muội, vì thế nàng đứng lên, nhưng ở khoảnh khắc đứng dậy thân mình lay động một chút.
Một đôi bàn tay to kịp thời đỡ nàng.
"Cám ơn."
"Quái, bệnh của nàng vì sao không hề khởi sắc?" Đại phu đã đổi nhiều lần, mà thân thể suy yếu của nàng hình như bình phục càng ngày càng xa, cho dù thần sắc có bệnh có thể dùng phấn mỏng che dấu, nhưng hai đầu lông mày mơ hồ mệt mỏi lại làm cho người ta tự nhiên cảm thấy thương tiếc.
Hắn cũng biết nàng từ lúc đến đây một mực chống đỡ, cho dù thân thể có khó chịu thế nào vẫn kiên cường lên tinh thần giằng co với hắn, càng thêm tiêu hao nguyên khí của nàng.
Nàng quả thật không thích bị người khác an bài, nàng sợ một khi mình ngã xuống thì chỉ có thể mặc cho ngừơi ta định đoạt, cho nên dù hết sức yếu, nàng cũng không nói lời mềm mỏng mà buông tha cho.
Cùng người đấu, thất bại, cho dù bại không oán.
Bởi vì không có sức tranh giành với người khác, tùy người bài bố, tuyệt không cam nguyện.
"Núi cao nước xa, rời xa nơi chôn rau cắt rốn, độc thân lưu lạc dị quốc, tình cảm nhớ nhà, tự nhiên tích tụ trong lòng. Câu cửa miệng nói: tâm bệnh còn cần tâm thuốc, chẳng lẽ Vương gia ngay cả đạo lý dễ hiểu như thế cũng không hiểu được?" Minh Dương Liễu nhẹ nhàng nói, dường như muốn nói người bên cạnh.
Khâu Phượng Thành sắc mặt khẽ biến, hắn nhìn thấy mồ hôi chảy ra trên trán nàng, hắn tự tay đi sờ trán này, biểu tình trên mặt hắn càng khó nhìn, "Nàng đến tột cùng thoa bao nhiêu phấn?"
"A, Vương gia thế nhưng lại có hứng thú chơi đùa với nữ nhân . . . . . ." Một câu còn chưa nói xong, nàng liền cảm thấy choáng váng, người liền từ từ ngã xuống.
"Minh Dương Liễu ―–" hắn sợ hãi hô, bởi vì nhiệt độ dưới tay quá nóng, ta đối với nàng tốt như vậy, vì cái gì còn muốn cậy mạnh như vậy?
Sắc mặt tái nhợt, đôi môi mất đi huyết sắc, không có lời vô nghĩa, không có thống khổ, Minh Dương Liễu nhanh nhíu mi lại, cho dù là hôn mê, thì nàng vẫn quật cường như trước.
"Liễu nhi ―–"
Một giấc mơ đột nhiên xuất hiện làm cho Ân Võ Kiệt tự trong mộng bừng tỉnh, tay phải níu lấy vạt áo ngực, một đầu mồ hôi lạnh, giống như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ: đau lòng sắp không thể hô hấp.
Làm sao lại mơ thấy nàng bệnh nặng như vậy, không phải nói người an toàn sao?
Đứng dậy đi tới bên cửa sổ, ngoài cửa sổ trăng treo cao, ánh trăng rơi xuống trên người có một cảm giác lạnh lẽo không nói nên lời, tâm tư của hắn vẫn như cũ đắm chìm ở trong mộng kia.
Là ngày suy nghĩ, đêm liền có mộng?
Hay là tâm linh cảm ứng, thân thể nàng lúc này thật sự không tốt?
Tâm không yên, thần khó an
"Người đâu."
"Tướng quân có chuyện gì phân phó?" Lập tức có thủ hạ thường trực đẩy cửa vào.
"Thay ta định ngày hẹn Bình Nguyên Vương của Khánh Quốc."
"Vâng." lĩnh mệnh lui khỏi phòng gian.
"Liễu nhi, nàng ngàn vạn lần không thể có việc. . . . . ." lẩm bẩm nói với ánh trăng, Ân Vũ Kiệt lặng yên nắm chặt nắm tay, thừa nhận tầm quan trọng của nàng không thể nghi ngờ sẽ làm đối phương càng thêm coi trọng lợi thế này, nhưng mà lo lắng cho tình hình của nàng, làm cho hắn không thể do dự nữa, chỉ sợ. . . . . . Chỉ sợ chẳng qua là sợ bóng sợ gió một hồi, hắn cũng muốn trước tiên xác định an toàn của nàng.
Ánh trăng xuyên thấu qua màn sa chiếu vào trước giường, dừng ở dung nhan tái nhợt của Minh Dương Liễu, quần áo mồ hôi ra ướt sũng, thị nữ dùng khăn vải liên tiếp giúp nàng thấm mồ hôi trên thái dương.
Nhìn đến sắc mặt của nàng, tuy bệnh này khiến sắc mặt trắng bệch, nhưng tổng so với người phát sốt vẫn tốt hơn, tảng đá lớn trong lòng thị nữ lúc này mới buông, may mắn tiểu thư đã lui sốt, thật sự là vô cùng may mắn, nếu không sẽ không biết còn có bao nhiêu người sẽ bị Vương gia giận chó đánh mèo.
Vị tiểu thư con tin xinh đẹp này, lực ảnh hưởng đối với Vương gia không phải lớn bình thường, cho dù ai nhìn thấy bộ dạng Vương gia ôm nàng kinh hoàng thất thố đi tìm đại phu, cũng nhìn ra được chủ tử nhất định thích vị tiểu thư này.
Thị nữ đứng dậy bưng chậu nước ra bên ngoài thay nước.
Nàng rời đi không lâu, một bóng người từ cửa sổ nhảy vào.
Bóng đen lẳng lặng đứng ở trước giường, nhìn người đang mê man giường, không tiếng động thở dài.
Tiểu thư nhà ông, thực làm cho người ta không nói được lời nào, hoa đào không nở thì thôi, một khi nở thì lại nở hai đóa, còn là những đóa không hề nhỏ khiến cho người ta không dám xem thường.
Chẳng lẽ ông trời cho tiểu thư ngày thường cực kỳ thông minh như vậy là để ứng phó hai đóa hoa đào này sao? Nghĩ đến đây, Tề bá có chút buồn cười.
Đưa tay bắt mạch giúp nàng, chỉ thấy mạch tượng bình thản, làm cho ông rất an tâm, "Tiểu thư, hãy dưỡng bệnh thật tốt, ta sẽ ở bên cạnh coi chừng dùm tiểu thư."
Không hiểu được người mê man có phải nghe được Tề bá nhẹ giọng trấn an hay không, khóe miệng hơi hơi cong lên về phía trược, tựa hồ rất là vui mừng.
"Từ từ ngủ đi." Đang nhìn tiểu thư một cái, Tề bá giống như khi đến lặng yên không một tiếng động rời đi.
Đợi cho thị nữ bưng chậu nước một lần nữa bước vào phòng, thì vui mừng nhìn Minh Dương Liễu từ trên giường ngồi dậy, vội vàng chạy tới, "Tiểu thư, người vừa mới hạ sốt, ngàn vạn lần không cần đứng dậy, người muốn cái gì thì phân phó nô tỳ là được rồi."
"Ta khát nước. . . . . ."
"Nô tỳ lấy cho người."
Nhận lấy chén nước trong tay thị nữ, Minh Dương Liễu cúi đầu uống nước, bụng đầy nghi hoặc, vừa rồi trong lúc ngủ mơ hình như có nghe được thanh âm của Tề bá, là ảo giác của nàng sao?
"Tiểu thư, người tỉnh lại thật sự là quá tốt, nô tỳ đi nói cho Vương gia."
"Không cần." Nàng vội vàng giữ tay thị nữ. "Quá muộn, không cần quấy rầy Vương gia nghỉ ngơi." Khuya khoắt để hắn đến phòng xem mình, tình ngay lý gian luôn là không ổn.
"Vương gia sẽ không để ý."
"Nhưng mà, ta để ý." Nàng uống hết chén nước rồi trả lại cho thị nữ, "Ta không sao, ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi đi."
"Nô tỳ không nghỉ, nô tỳ muốn chăm sóc tiểu thư."
Minh Dương Liễu không nề hà nói: "Vậy ngươi cứ chăm sóc đi."
"Tiểu thư, người đừng hiểu lầm." Vừa thấy vẻ mặt nàng không vui, thị nữ vội vàng giải thích, "Nô tỳ không phải phụng mệnh giám thị tiểu thư, chỉ là Vương gia chúng ta lo lắng cho tiểu thư, mới để cho nô tỳ canh giữ ở một bên."
Nàng có chút không kiên nhẫn phất phất tay, "Đủ rồi, ta muốn nghỉ ngơi." Cả ngày cùng người nọ đôi co đã hao phí nhiều tinh lực của nàng, hiện giờ thân thể không khoẻ càng làm cho tính nhẫn nại của nàng xuống thấp, thần sắc không tự giác mà nghiêm nghị lên.
Thị nữ hoảng sợ. Trong ấn tượng nàng là người ôn ôn nhu nhu, thản nhiên cười, nói chuyện bình tĩnh, lần đầu thấy bộ dáng thần sắc nàng nghiêm khắc như vậy.
Nàng đành phải nói, "Nô tỳ ở ngay gian ngoài, tiểu thư có việc liền gọi nô tỳ."
Minh Dương Liễu một lần nữa nằm xuống, đột nhiên lại cảm thấy có cái gì đó không đúng, đưa tay ở trong chăn sờ soạn, bàn tay vừa đưa ra, sau đó một tiếng thét chói tai vang lên.
"Làm sao vậy? Tiểu thư." Thị nữ lập tức chạy vào.
"Con sâu ―–" Vốn nàng đang ốm yếu ngay cả giơ tay lên cũng mất sức mà lại bằng tốc độ nhanh nhất rời khỏi giường, chân trần đứng ở bên cạnh bàn, có chút phát run trừng mắt nhìn lên giường.
Tiếp theo, thị nữ cũng phát ra một tiếng thét chói tai.
Hai tiếng thét chói tai trước sau thành công dẫn chủ nhân trong phủ lại đây.
Lần đầu tiên nhìn thấy Minh Dương Liễu luôn bình tình xuất hiện vẻ mặt thất thố, Khâu Phượng Thành rất kinh ngạc, mà khi biết nguyên nhân hại nàng kinh hoảng như thế lại là mấy con sâu nho nhỏ phía sau, hắn nhịn không được bật cười. "Nàng thế nhưng lại sợ sâu? !"
"Có vấn đề gì sao?" Lòng còn sợ hãi nàng xoay người đi giầy, cũng may quần áo của nàng coi như chỉnh tề, chưa cho hắn chiếm chút tiện nghi đi.
"Không." Hắn sợ chọc giận giai nhân, vội vàng nhịn cười.
"Trễ như vậy quấy rầy mọi người trong phủ nghỉ ngơi, ta thật có lỗi."
"Không sao." Hắn phất tay một cái, ý bảo hạ nhân phía sau lui ra, "Nhìn thấy tiểu thư từ trong hôn mê tỉnh lại, bổn vương rất là vui mừng."
Quét mắt nhìn hắn một cái, Minh Dương Liễu hơi hơi hé miệng, biểu tình lãnh đạm nói: " Đa tạ Vương gia quan tâm."
Phòng này từ lúc nàng ở, chưa từng phát hiện qua cái gì không sạch sẽ. . . . . . Nàng nhớ tới vừa mới giống như có nghe được thanh âm của Tề bá, chẳng lẽ. . . . . .
Tốt lắm, Tề bá! Ông thật sự là quá tốt, đưa ta đại lễ như thế, rốt cuộc là có ý gì?
Lúc mới quen Tề bá, nàng nghĩ rằng ông ra rất nghiêm túc.
Nhưng mà từ lúc ở chung, nàng chậm rãi phát hiện Tề bá rất "Ác liệt" , từ lúc ông ta phát hiện nàng sợ nhất là sâu thì chỉ cần nàng không nghe lời, không ăn cơm, không học thuộc lòng. . . . . . thì sâu sẽ biến thành "bạn trên giường" của nàng mỗi buổi tối ngủ.
Không nghĩ tới nhiều năm như vậy, nàng sẽ ở dị quốc lần nữa bị "Trừng phạt" như vậy, lúc này nàng làm sai cái gì? Nằm trên giường quá lâu nên muốn cho nàng đứng lên hoạt động một chút ư?
"Tiểu thư thoạt nhìn tâm tình dường như không được tốt." Khâu Phượng Thành cảm nhận được nàng không vui.
"Ta chỉ là không nghĩ tới bên trong khách phòng của Vương phủ sẽ có sâu mà thôi." Rất lạnh nhạt, mà lại nặng nề mà kích thích tới mặt mũi của Bình Nguyên Vương.
Hắn lập tức gọi quản gia trong phủ tới, "Ngày mai làm cho người ta đem trong phủ từ trên xuống dưới quét tước sạch sẽ, nếu tái xuất hiện một con sâu, bổn vương sẽ lấy đầu của các ngươi!"
"Vâng" Quản gia hoảng sợ lên tiếng trả lời lui về phía sau.
Vương gia giận dữ, toàn bộ phủ kinh hoảng.
Vị này tới làm con tin, thật sự là tai họa a!
Trời cao mây trắng, đất rộng sơn xa. Phóng mắt nhìn lại, một mảnh xanh tươi, cỏ cây tươi tốt, hai con ngựa cúi đầu ăn cỏ, lập tức người cách xa nhau vài bước nhìn nhau, không ai mở miệng nói chuyện.
Gió theo xe trên mặt đất thổi qua, mang theo một làn sóng xanh, thoạt nhìn sức sống dạt dào như thế.
"Ân huynh hẹn ta tới đây lại không nói gì sao?" Khâu Phượng Thành lên tiếng đánh vỡ yên lặng.
Ân Võ Kiệt cười cười, nhẹ vỗ về bờm ngựa, mí mắt vi thùy, không đầu không đuôi nói "Nàng có khỏe không?"
Khâu Phượng Thành đương nhiên nghe hiểu hắn hỏi "Nàng" là ai."Ta còn nghĩ rằng Ân huynh đã muốn quên tiểu thư."
"Tiểu thư? Vương gia không biết Liễu nhi là thê tử của ta sao?"
"A, nàng thật sự là thê tử của ngươi sao?" Hắn không có ý tốt nhướng mày.
Ân Vũ Kiệt cũng không nóng giận, mỉm cười như cũ, "Xin hỏi Vương gia, như thế nào thành vợ chồng đây?"
Hắn liền giật mình, sau đó cũng cười nói, "Tất nhiên là cùng với cha mẹ, cùng người mai mối, lễ nghi chu toàn, động phòng hoa chúc thì thành vợ chồng."
"Văn định đã thành, da thịt thân cận, dắt tay... song song, cùng vợ chồng có gì khác nhau đâu?" Nghe ra đối phương là ám chỉ bọn họ còn không tính như vợ chồng thực, ánh mắt Ân Vũ Kiệt lạnh xuống, chẳng lẽ Khâu Phượng Thành đối với nàng động tâm?
"Chỉ là, bổn vương nghe được lại không giống như Ân huynh nói."
"Phải không?" Hắn làm ra một bộ chăm chú lắng nghe, vẻ mặt lại mang theo nụ cười ấm áp, Liễu nhi cùng lắm phủi sạch quan hệ với hắn, hắn cũng không bất ngờ
"Nàng không thừa nhận là thê tử của ngươi, nói mình không có trượng phu."
Ân Vũ Kiệt cúi đầu nở nụ cười.
"Ngươi không tức giận sao?" Khâu Phượng Thành hoàn toàn không hiểu này có cái gì buồn cười.
Hắn lắc đầu, "Cho dù là trước mặt ta, nàng cũng nói như vậy, cho dù ở trong lòng của ta, ngủ rất yên, lúc sau tỉnh lại vẫn giống nhau, lên tiếng phủ nhận."
Khâu Phượng Thành sắc mặt khẽ biến, nghĩ đến nữ nhân mình yêu thích cùng nam nhân khác đông giường cộng chẩm, trong lòng hắn không hiểu có tư vị gì.
"Vương gia chưa trả lời vấn đề của ta, Liễu nhi có mạnh khỏe hay không?"
"Thân thể đang chậm rãi bình phục." Hắn không quá cam nguyện trả lời.
"Làm phiền Vương gia lo lắng."
Khâu Phượng Thành nhướng mày, "Ngươi hình như không có tính toán muốn đón nàng trở về".
"Chẳng lẽ Vương gia nguyện ý đem Liễu nhi trả lại cho ta ?" Hắn không đáp, hỏi lại.
Hắn lắc đầu, "Ngay cả tiểu vương có lòng, cũng là lực bất tòng tâm."
"Quốc chủ các ngươi nghĩ muốn cái gì?"
Khâu Phượng Thành ý vị sâu xa cười, "Ý nghĩ của Thương vị há lại để cho ta và ngươi có thể phỏng đoán, ăn lộc vua liền đón lấy ưu lo của vua đây là bổn phận của người lính giống như ta và ngươi".
"Không tồi." Ân Vũ Kiệt nghiêm mặt, gật đầu xưng phải.
"Nhưng, Minh tiểu thư lúc đó cũng từng nói cách nhìn của nàng."
Hắn cười khổ một cái, "Miệng của nàng vẫn rất trào phúng sao?"
Hắn đối với nàng đặt ở trong lòng như thế, dùng tình sâu vừa xem đã hiểu ngay. Thần sắc Khâu PhượngThành ảm đạm một chút, "Nàng nói từ xưa sự thống trị của đế vương đó là từ vô số xương trắng chồng chất mà thành, kết quả tệ nhất nàng cũng trở thành một trong những đống xương trắng đó mà thôi."
"Nàng không oán sao?"
Hắn suy nghĩ một hồi mới đáp, "Ta nghĩ rằng nàng chẳng qua là không oán ngươi, chứ không phải không oán."
"Ta khẳng định nàng oán chính là ta." Ân Vũ Kiệt không ủng hộ.
"Sao?" Hắn tò mò.
"Vương gia nếu không tin, có thể đi hỏi nàng."
"Bổn vương nhất định hỏi."
"Ta đương nhiên oán hắn!" Vốn đang lạnh nhạt uống trà, nghe thấy vấn đề này, nàng nhịn không được cất cao âm lượng.
"Hóa ra nàng thật sự oán hắn. . . . ." Khâu Phượng Thành thì thào tự nói.
"Vô nghĩa, lúc trước ta ném tú cầu, rồi bảo hắn đem tú cầu đưa cho ta, kết quả là lại như này, chuyện không tiếp tục xoau quanh đường sống."
"Nếu không phải bởi vì một bước đầu sai lầm này, sẽ không sẽ có cục diện như bây giờ, ta vốn là có cuộc sống thoải mái, mà bởi vì hắn tham gia nên không còn nữa." Nàng ánh mắt sâu kín, "Ta vì cái gì không oán hắn? Nếu không bởi vì hắn, ta hôm nay làm sao lại ngồi ở chỗ này cùng Vương gia uống trà nói chuyện phiếm đây?"
Nàng ngay cả nam nhân trước mắt cũng âm thầm trào phúng, chiến tranh cùng chính trị đều là chuyện của nam nhân, nàng một tiểu nữ tử vô tội liền bị kéo vào luồng gió mạnh này. Hoàng đế Khánh quốc thật mất tư cách, không hề có một phong phạm của người đứng đầu một nước.
Vừa nghĩ như vậy, hoàng đế bọn họ cũng không cao thượng đi, mình muốn giúp nữ nhi bảo bối mà mượn nữ nhi của đại thần khai đao.
Ừm, quả nhiên thế lực ngang nhau, chớ trách hai quốc gia nhiều năm giằng co, lẫn nhau có thắng bại, lại thủy chung không có tính áp đảo thắng lợi.
"Có đạo lý." Cúi đầu uống trà, hắn đem xấu hổ cẩn thận che dấu đi
"Vương gia hôm nay tới đây, chỉ là cần hỏi ta vấn đề này sao?"
"Bổn vương còn có một chuyện rất tò mò, tại sao nàng biết ta cùng hắn gặp mặt, nhưng cái gì cũng không hỏi."
"Bởi vì Vương gia đang hỏi vấn đề của ta nha."
"Vậy hiện tại nàng có thể hỏi."
"Không biết muốn hỏi cái gì." Nàng nhún vai.
"Nàng không muốn biết hắn có sao không?"
"Ta làm con tin cũng có thể sống rất tốt, hắn thân là Thống soái biên quan nếu là không tốt, chẳng phải là chê cười!"
"Nàng không muốn biết hắn có phải vì nàng mà hẹn ta ra sao?"
Nàng cười như không cười mà nhìn hắn, "Vương gia, nếu hắn không phải vì ta, chẳng lẽ là bởi vì tưởng niệm Vương gia ngài sao?"
Sao? Cằm Khâu Phượng Thành thiếu chút nữa rớt xuống.
Cũng không biết là hôm nay bọn họ nói chuyện lại bị người nghe được thêm mắm thêm muối lan truyền đi ra ngoài, tóm lại, sau này, trấn thủ có liên quan đến biên quan hai nước liền vướng vào gút mắc lờ mờ chẳng biết, ồn ào huyên náo một trận. . . . . .