Chương 6
Nhưng nghe đến chuyện này, Minh Dương Liễu đã không thể giữ được bình tĩnh.
"Ngài nói cái gì?" Mày liễu dựng thật thẳng, thanh âm cất cao.
Ân Vũ Kiệt phối hợp nói lại một lần nữa, "Ta cũng ở gian phòng này."
"Ngài sao có thể ở cùng một gian phòng với ta?" Nàng tức giận đến giọng nói cũng run rẩy theo.
"Nàng vẫn mê man bất tỉnh, ta phải ở gần đây để chăm sóc nàng." Lý do vô cùng đường hoàng.
"Vì cái gì mà lại có lạc thú tới chăm sóc ta?" Nàng chất vấn
Vẻ mặt của hắn "Sự tình kỳ thật rất đơn giản" cùng biểu tình "Lúc nghe ta giới thiệu qua về phong thổ biên quan, Như Xuân rõ ràng quyết định cùng Tề bá trở lại kinh thành hầu hạ nhạc phụ đại nhân."
"Ngài rốt cuộc đã nói hưu nói vượn cái gì?" Về phương diện này nếu không có vấn đề, thì để nàng chặt đầu xuống cho hắn.
"Biên cương là nơi lạnh khủng khiếp."
Nàng hừ hừ, "Lạ nha, người thông minh cũng không tự tìm nơi khổ để ăn." Dừng một chút, nàng lại nói: "Ta đột nhiên cảm thấy trở lại kinh thành ở dưới gối phụ thân làm hiếu nữ cũng là chủ ý không tồi."
"Nhưng phải nói có tận mắt nhìn thấy cũng không nhất định là sự thật."
"Tận mắt thấy, có khi cũng không phải là sự thật." Tựa như nàng đã bị nam nhân hời hợt trước mắt này lừa không chỉ một lần.
Hắn khẽ cười nói " Nàng giống như chắc chắn trong lời nói có chuyện."
"Sự thật là tàn khốc, đạo lý này ta hiểu được."
Nhìn đôi mày nàng nhíu lại, vẻ mặt mang theo vài phần u oán, Ân Vũ Kiệt tràn đầy đau đớn trong lòng. Kì thực lần bệnh này làm cho phong thái của nàng càng thêm lung linh động lòng người, nhưng cũng giảm đi không ít nét linh hoạt hàng ngày
"Ta đi gọi người sắc thuốc cho nàng, ta thật sự không nàng sau khi uống thuốc lại mê man lâu như vậy, khí sắc của nàng thật sự rất kém."
Nàng nghe thấy vậy tức giận thản nhiên liếc hắn một cái, khí sắc nàng kém như vậy, tất cả đều do có người khởi xướng, là ai làm hại a!
"Ta biết, chuyện này là ta không đúng." Sớm biết thân thể của nàng không chịu nổi sức ép, thì ngày đó hắn sẽ không để cho nàng bị ngâm trong ao lâu như vậy
"Chỉ là, ngài vẫn muốn ta thân mang bệnh như này cùng ngài về biên quan." Nam nhân này rốt cuộc có tâm tư gì đây?
"Thời gian ta lưu lại kinh thành có hạn."
"Thì tính sao?"
"Lưu một mình nàng ở kinh, ta lo lắng." Nàng là nữ tử băng tuyết vừa thông minh lại vừa xinh đẹp động lòng người, giống như viên ngọc giấu trong cát, mặc dù hiện tại mang bệnh, nhưng một thân mỹ lệ động lòng người như thế, hắn không muốn ai thấy được mỹ mạo xinh đẹp này của nàng nha.
"Ta ở nhà sẽ được chăm sóc tốt, tướng quân lo lắng quá nhiều."
Thấy nàng hiểu lầm, hắn cũng không giải thích. Cứ để cho nàng hiểu như vậy cũng tốt.
"Ta đi gọi người sắc thuốc." Nói xong, hắn đi ra ngoài cừa
Nhìn bóng dáng hắn biến mất ở ngoài cửa, Minh Dương Liễu có chút đăm chiêu.
Lòng của nàng có rất nhiều nghi vấn, nhưng mà biết rằng lúc này mở miệng hỏi hắn cũng sẽ không trả lời, chỉ là, cứ như vậy quên đi lại làm cho nàng không cam lòng.
Nàng biết tâm ý không thể thay đổi, không phải không tồn tại tâm tư khác, nhưng hắn lại không nói cho nàng biết chuyện gì, thậm chí đánh nàng một cái trở tay không kịp, làm cho nàng biết rõ có chuyện lừa gạt, nhưng vẫn phải nhẫn nại phỏng đoán ý tứ của hắn.
Đối một người chú ý quá mức thì sẽ không còn là tầm thường, mà nàng lại chú ý một người đến năm năm, ấn tượng mơ hồ như vậy vẫn dây dưa theo nàng.
Năm năm trước lần đầu tiên say rượu ở bên ngoài, đánh mất hết bình tĩnh.
Tuy nói, bình thường sau khi tỉnh rượu đối với hành động và lời nói của mình nàng không nhớ gì, nhưng theo miệng của hạ nhân, ít nhiều nàng cũng hiểu bản thân có nhiều thất thố, hành vi sẽ làm người khác tức giận.
Ngày đó bị hắn ném vào ao rượu, nghĩ rằng nhất định là do nàng sai trước, nhưng mặc kệ nói như thế nào, thì cũng vì thế mà nàng triền miên trên giường bệnh hơn nửa năm, nếu nói không oán không hận, không khỏi quá mức lừa mình dối người.
Không biết có phải vì nguyên nhân đó hay không, mà lần đầu tiên lại có ấn tượng mơ hồ duy nhất về một nam nhân trong trí nhớ, sau khi tỉnh rượu lại để cho nàng một chút trí nhớ, cũng chỉ có một lần kia mà thôi. . . . . .
Mùi thuốc đông y nồng đậm chui vào mũi, dẫn suy nghĩ của nàng trở về, quay đầu nhìn lại, đã thấy Ân Vũ Kiệt đang đến gần, trên tay bưng một chén thuốc nóng bừng bừng .
Chỉ ngửi thấy hương vị, mà miệng của nàng đã bắt đầu tràn ngập khổ sở.
"Thừa dịp còn nóng uống mới có hiệu quả."
Mày nhăn lại nàng nghĩ thầm, phải làm bạn với thuốc trong vòng bao lâu nữa? Hy vọng không cần lâu lắm, thuốc kia thực sự rất khó uống. . . . . .
Biên cương gió gào thét, lá cờ dầm mưa dãi nắng bay phấp phới.
Chạng vạng, ánh nắng chiều nhiễm đỏ phía chân trời, cũng làm cho nơi này – một vùng núi trống trải được bao phủ bởi một mảnh hồng
Một chiếc xe ngựa từ xa xa chạy tới, không bao lâu liền đi vào khách điếm phía trước, ghìm ngựa dừng lại.
"Khách quan, mời vào bên trong." tiểu nhị đánh giá đối phương vài lần, tuy là người đánh xe, nhưng hắn một thân công tử giả dạng, tướng mạo tuấn mỹ.
"Chuẩn bị chút thức ăn nhẹ." Dặn dò tiểu nhị, hắn chuyển hướng nói vào trong xe ngựa: "Liễu Nhi, đêm nay chúng ta tá túc tại nơi này."
Một đôi tay trắng trẻo ngọc ngà xốc màn xe lên, tiểu nhị ngây ngốc nhìn mắt sáng ngời, vùng núi hẻo lánh này cơ hội để có thể nhìn thấy nữ tử diễm lệ động lòng người như vậy thật là không nhiều lắm. Chỉ thấy nàng dáng người mềm mại, phong thái yểu điệu, trên mặt mặc dù mang theo vài phần sắc bệnh, nhưng lại tăng thêm một chút phong lưu.
Minh Dương Liễu nhìn khắp nơi, lại ngẩng đầu nhìn bảng hiệu kia ở trong gió phiêu động một cái, tự nói "Khách Đến Đầu, tên này thật sự là chuẩn xác."
"Bên ngoài gió lớn, nhanh tiến vào bên trong đi." Ân Vũ Kiệt đưa tay giúp nàng xuống xe.
Nàng gật gật đầu, không từ chối hắn giúp đỡ xuống xe vào điếm.
Hai người tiến vào trong điếm, lập tức thu hút không ít ánh mắt đánh giá
Nữ tử yếu đuối, mềm mại động lòng, nam tử tuấn mỹ bất phàm, bất luận nhìn thế nào cũng là một đôi bách nhân trời đất tự sinh, khiến kẻ khác nhịn không được ghen tị.
"Đồ ăn mang lên nhanh một chút, thu dọn một gian phòng hảo hạng." Ngồi xuống xong, Ân Vũ Kiệt dặn dò tiểu nhị.
"Vâng, tiểu nhân lập tức giúp hai vị chuẩn bị."
Một gian? Ánh mắt người bên ngoài càng thêm tò mò, nàng kia rõ ràng mặc trang phục nữ nhân, mà hai người là gì mà lại ở cùng một phòng?
Cảm nhận được ánh mắt khác thường của người khác huyệt thái dương của Minh Dương Liễu hơi hơi co rút đau đớn. Thói quen, là chuyện thật đáng sợ.
Lúc ban đầu chuyện nàng kháng nghị hai người ở khác phòng đã không có kết quả, sau này mỗi lần kháng nghị đều đạt được kết quả như thế, còn lại bị hắn mang rất nhiều lý do để nói, cuối cùng không giải quyết được gì, cho dù lúc ấy hắn rời khỏi phòng, nhưng mỗi khi nàng tỉnh ngủ trên giường luôn nhiều ra một người.
Dần dần, nàng thành thói quen.
Tuy nói, hắn chỉ cùng nàng cùng ngủ mà thôi, không có vượt quá phép tắc, mà ngay cả khi hắn tuân thủ khuôn phép, nhưng mà nam nữ chưa thành thân ở chung một phòng khó tránh khỏi khiến cho người ta ghé mắt, nàng lại không thể đứng trước đại biểu toàn dân ở bên ngoài hô nàng trong sạch, cho nên, mỗi khi ở trọ, nàng luôn cảm thấy vô cùng ảo não xấu hổ.
"Chạy một ngày đường, uống chén trà cho nhuận hầu đi." Hắn giúp nàng rót chén trà, đưa qua.
"Ừ." Làm động tác uống trà, nàng cúi đầu lảng tránh ánh mắt người bên ngoài, trong lòng lại vô cùng ảo não.
"Đường dài đã khiến nàng vất vả rồi." Đường đi ghập ghềnh xóc nảy đối với một thiên kim khuê các như nàng mà nói là thật vất vả, huống chi bệnh nàng còn chưa lành.
"Không sao."
"Ta đã viết thư về kinh, báo cho bọn họ biết chúng ta sẽ ở trong quân thành hôn."
"Phốc!" Một ngụm trà mới vừa vào miệng đã bị lời nói của hắn làm cho cả kinh.
"Làm sao lại không cẩn thận như vậy." Hắn cười vỗ nhẹ lưng của nàng, giúp nàng thuận khí.
"Ngài viết thư lúc nào?" Nàng hổn hển hỏi.
"Lúc nàng ngủ nha."
"Vì cái gì lại không thương lượng với ta một chút?"
Hắn vẻ mặt vô tội nhìn nàng cười, "Ta nghĩ rằng nàng cũng không muốn kéo dài như vậy, chẳng lẽ ta đoán sai rồi?"
Nàng là không muốn dây dưa với hắn không minh bạch như vậy, nhưng mà, nàng cũng không tưởng tượng được coi nàng giống như là hàng tồn khó đem ra ngoài bán nhanh chóng như vậy.
"Cho dù đã đoán sai, ngài có chịu sửa lại không?" Nàng không đáp mà hỏi lại.
"Vì cái gì phải sửa?" Hắn truy vấn.
". . . . . ." im lặng.
"Được rồi, đồ ăn đã đến, ăn cơm trước đi."
Quên đi, nói chuyện với người này, chỉ biết càng nói càng vô lực, vẫn là nhét đầy bụng quan trọng hơn. Về phần hôn sự, nàng nếu không gật đầu, đến lúc đó hắn cũng không thể bức nàng tiến vào hỉ đường.
Ôn nhu nhìn nàng vùi đầu ăn cơm, ánh mắt lơ đãng mà đảo chung quanh, trong đôi mắt chợt lóe lên.
"Tiểu nhị ca, phiền toái ngươi giúp ta sắc thuốc này lên, chốc lát đưa vào trong phòng."
"Được, khách quan, ngài yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ sắc cẩn thận."
"Vậy là tốt nhất." Ân Vũ Kiệt cười đến ôn hòa.
Minh Dương Liễu ngẩng đầu nhìn hắn, "Ngài nhất định trong lúc ta ăn cơm phải nhắc đến chuyện uống thuốc sao?" Miệng của nàng lại bắt đầu khổ sở, cơm này như thế nào cũng không thể ăn vào được nữa
"Giúp nàng cho thêm đường thật tốt." Hắn còn thật sự đề nghị.
Nàng oán hận trừng mắt nhìn hắn một cái, "Chính ngài uống đi." Coi nàng giống như đứa trẻ ba tuổi lừa gạt sao?
"Ta đút cho nàng cũng là phương pháp không tồi." Hắn nghiêm trang nói.
Khuôn mặt vốn đang tái nhợt lại nghe thấy hắn nói như thế liền đỏ ửng, "Ngài ―–" trước bao nhiêu người sao miệng hắn có thể không biết liêm sỉ như thế? Khóe mắt liếc qua sắc mặt quái dị của mấy người, có người thậm chí đã nghiêng cả cốc trà trong tay, hoặc bị sặc cơm.
Nhất thời, nghi ngờ trong lòng nàng tăng cao, trầm ngâm, nàng quyết định án binh bất động.
"Ta ăn no, về phòng nghỉ ngơi trước."
Ngay khi nàng đứng dậy đi theo tiểu nhị lên lầu, tay vừa mới đặt lên tay vịn cầu thang, giọng nói thình lình của Ân Vũ Kiệt từ phía sau truyền đến.
"Đợi chút ta bảo chủ quán chuẩn bị nước, rồi trở về giúp nàng tắm rửa."
Lời này vừa nói ra, chẳng những Minh Dương Liễu lảo đảo thân hình, mà bốn phía cũng có tiếng ho khan kịch liệt tương đối lớn.
Xem ra, bị dọa đến cũng không phải chỉ có mình nàng mà thôi, trong lòng Minh Dương Liễu hiểu rõ liền đứng thẳng người, thản nhiên đi vào trong phòng hảo hạng.
Thuốc vẫn như trước, mùi vị đắng làm cho người ta nhíu mi, hốc mắt của nàng thậm chí còn xuất hiện lệ quang
Người khác uống thuốc có thói quen một ngụm uống cạn, cay đắng cũng chỉ nhất thời, nhưng mà, Minh Dương Liễu rõ ràng sợ đắng, mà lại thích tinh tế thưởng thức tư vị kia, vì thế uống thuốc vừa chậm lại vừa nhăn mặt, làm cho một người thấy lại vừa đau lòng vừa buồn cười.
"Nếu nàng uống nhanh một chút, sẽ không thống khổ như vậy."
"Ta đây là lấy khổ làm cảnh báo, cố gắng nhắc nhở bản thân, sinh bệnh cũng không phải chơi đùa." Nàng cứ như vậy nói lý do.
"Sinh bệnh cũng không phải do mình muốn, không cần phải như vậy." Ân Vũ Kiệt khó hiểu.
Chuyển chén thuốc còn một phần ba vào lòng tay, nàng tựa vào bàn nói."Ít nhất khi sinh bệnh một chút, thì có thể phòng bị trước rồi mới ngăn chặn."
Kiếp này sống đến bây giờ, hai lần nàng bệnh nặng đều có quan hệ mật thiết cùng với nam nhân trước mặt này, làm cho nàng nhịn không được hoài nghi kiếp trước mình rốt cuộc đã thiếu hắn bao nhiêu tiền, mới để cho hắn kiếp này lấy loại phương thức này mà đòi nợ.
Buồn bực vô hạn.
"Sinh bệnh cũng có thể phòng bị ngăn chặn?" Đây là cách nói gì?
Nuốt vào một ngụm thuốc, khiến cho vị cay vị đắng lan tràn ở đầu lưỡi, nàng lúc này mới trả lời: "Có đôi khi lập trường kiên định, kết cục sẽ hoàn toàn không giống như thế. Tỷ như nói, nếu ngày đó ta có thể cự tuyệt ngài, không đi uống rượu, cũng sẽ không có chuyện này phát sinh, trận bệnh này cũng không thể phát lại."
"Nói như thế hóa ra nguyên nhân nàng bệnh là do ta." Hắn cười nhẹ nói.
Nàng nhíu mi lại, "Ngài biết được." Nói xong chợt nhớ tới vấn đề, "Đêm đó ngài sao cũng đi ra ngoài giải sầu?"
"Ta là tản bộ." Hắn nói rõ.
Nàng khóe mắt hơi hơi run rẩy, cúi đầu uống thuốc.
Sau ngày đó, hắn bắt đầu tin tưởng vào duyên phận, vốn chỉ là nhất thời phấn khởi muốn đi xem nơi mà năm đó hai người gặp nhau, cũng không nghĩ nửa đường lại nhìn thấy nàng đang trầm ngâm ngắm trăng, thờ ơ lâu ngày cuối cùng nhịn không được mở miệng đến gần.
Thật vất vả mới uống xong thuốc, Minh Dương Liễu ngẩng đầu liền nhìn thấy trên mặt hắn lộ đầy ý cười cùng ôn nhu, ánh mắt giống như dừng ở nơi xa xăm. Hắn đang suy nghĩ cái gì? Vì sao lại lộ ra nụ cười hạnh phúc như vậy?
Hừ, chính là hạnh phúc, hắn cười làm cho trong lòng nàng lại có cảm giác chua xót. Hắn nghĩ đến ai?
"Hôm nay uống thuốc không phải quá đắng." Nàng mở miệng nói chuyện phiếm, kéo suy nghĩ xa xăm của hắn trở về.
"Phải không?" Hắn mỉm cười, "Không đắng không phải tốt hơn sao?"
Nàng dừng một chút, lại hỏi "Nơi này cách biên quan còn xa không?"
"Sao lại hỏi chuyện này?" Ân Vũ Kiệt từ bên cạnh bàn đi đến giường, ngồi ở mép giường.
"Không có gì, đột nhiên nghĩ đến liền hỏi."
Hắn không trả lời vấn đề của nàng, "Đã chạy một ngày đường, nàng nhất định đã mệt rồi, sớm nghỉ ngơi đi."
Nàng nhìn hắn một cái, không nói? Vậy nàng cũng không hỏi lại. "Ừ."
Hắn dường như rất kinh ngạc, "Nàng không hỏi lại, không để ý tới thái độ của ta, thật là làm cho ta thương tâm."
"Phải không?" Nàng như trước thản nhiên lại bày ra bộ dạng "Việc không liên quan mình".
"Ta không tin nàng không nhìn thấy cái gì không đúng."
"Cho nên ta mới nói nam nhân rất khó hầu hạ." Nàng thở dài." Rõ ràng không hy vọng người khác hỏi chuyện, nữ nhân nếu thức thời thì sẽ làm bộ như không biết, mà hắn trái lại muốn nói nữ nhân không thèm để ý đến hắn, không lo lắng cho hắn." Nói đến cuối cùng, mày liễu nhướng lên, mắt phượng hung hăng trừng.
"Vậy hiện tại nàng rất để ý ta, rất lo lắng cho ta sao?" Hắn cười giống như con mèo trộm thịt thành công
Dát. . . . . . Bị hắn tính kế, nàng hết sức xấu hổ chỉ có thể oán hận mà quay mặt đi chỗ khác
"Được rồi, ngủ đi."
"Ngài . . . . ." Chần chờ một chút, nàng cắn cắn môi, "Cũng cẩn thận." Nói xong liền xoay mặt vào trong giường.
Ân Vũ Kệt sợ run một chút, ý cười chậm rãi lan tỏa trong mắt.
"Ta sẽ cẩn thận, nàng cứ an tâm nghỉ ngơi."
"Không cần lén lút để gì vào thuốc của ta, ta không thích."
Vốn chạy tới cạnh cửa lại nghe thấy vậy liền dừng bước một chút, hắn xoay người lại, nhìn thấy thân ảnh đang nằm.
Nàng thế nhưng lại biết?
"Ta rốt cục cũng hiểu được vì sao mỗi lần uống thuốc nàng đều uống chậm như vây."
"Ta chỉ là đối với thuốc an thần tương đối mẫn cảm thôi."
Vì thế, Ân Vũ Kiệt chỉ có thể tự nói với mình, thế giới này chuyện cổ quái vốn nhiều, mà hắn lại có vị hôn thê tính tình cổ quái.
Hắn xoay người rời khỏi phòng, cẩn thận cài then cửa phòng. Đứng ở hành lang tả nhìn chung quanh một chút, hắn vẻ mặt thoải mái, cất bước đi đến gian phòng ở cuối hành lang.
Mấy hán tử mặc trang phục thương lữ xếp thành một hàng quỳ trên mặt đất.
"Tham kiến tướng quân."
"Đều đứng lên đi."
"Tạ ơn tướng quân."
"Các ngươi sao lại đến đây?"
"Trong quân nhận được mật báo, quân địch biết được Tướng quân đang trên đường về doanh trại, phái sát thủ âm thầm tìm kiếm cơ hội ám sát, Triệu phó tướng lo lắng Tướng quân gặp nguy hiểm, phái thuộc hạ đến tiếp ứng."
"Đây là địa bàn của chúng ta bọn chúng sẽ không dám manh động, hơn nữa ta cũng không phải đi một mình quay về doanh trại, các ngươi đã quá buồn lo vô cớ rồi."
"Phu nhân đi cùng ngài chẳng qua chỉ là nữ tử yếu đuối, có chuyện xảy ra cũng không thể giúp đỡ được gì cho tướng quân."
"Ta nói không phải là nàng."
Mấy người mặt ngây ra, không phải phu nhân, vậy tướng quân chỉ ai?
Phất tay một cái, Ân Vũ Kiệt cắt đứt suy nghĩ của bọn họ, "Chuyện này các ngươi không cần biết, hiện tại các ngươi đến nhiều người thế này cũng tốt, nếu mật báo không lầm, thì chỉ sợ càng đến gần biên quan, thì đối phương cũng sẽ càng ngày càng không từ thủ đoạn nào, mọi người vẫn cẩn thận là hơn."
"Bọn thuộc hạ hiểu được."
Nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn nhìn, miệng hắn khẽ nhếch lên, có điều chỉ nói: "Đêm nay sợ là không yên bình a."
"Thuộc hạ sẽ không làm cho tướng quân thất vọng."
"Ta rất tin tưởng các ngươi."
Mọi người liếc nhau, sau đó trăm miệng một lời nói: "Thuộc hạ chờ chúc mừng lễ thành hôn của tướng quân."
Hắn phất phất tay, "Được rồi, thu hồi những nghi thức xã giao này lại, ta đi xuống uống rượu."
"Tướng quân không ở lại cùng phu nhân sao?"
Ân Vũ Kiệt ha ha cười, dùng sức vỗ lên vai người đó, "Tiểu tử, đừng nhìn nàng kiều nhược mảnh mai, người thường cũng không có biện pháp gây khó dễ với nàng."
Nghe tướng quân nói như vậy, tất cả mọi người không khỏi lộ ra biểu tình tò mò.
"Về sau các ngươi sẽ hiểu được. Đi thôi, xuống lầu uống rượu."
"Phu nhân một mình ở trên lầu không có việc gì chứ?" Có người vẫn là không yên tâm.
"Có người chiếu cố nàng, tin tưởng ta người nọ tuyệt không làm nàng có chút xây xước."
Nghe tướng quân nói như vậy, bọn họ cũng không nói cái gì nữa, đều theo hắn xuống lầu uống rượu.
Một chút sau liền phát hiện thấy khách nhân so với bữa tối tăng lên nhiều hơn, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Hai nhóm người đều vì minh chủ, không sao cả thị phi ân oán,vốn là đang uống rượu, nhưng từ lúc một cái ly rơi xuống đất, trong phút chốc giương cung bạt kiếm, đao quang kiếm ảnh. . . . . .
Có người thất thủ, còn ngựa thì bị cướp mất, nhìn cái chăn còn lưu lại hơi ấm, mà giai nhân thì đã mất tích, Ân Vũ Kiệt nổi giận.
"Tướng quân, ngài không phải nói có người che chở phu nhân sao?" Nhìn đến tuấn nhan xanh mét, hai mắt phun hỏa của hắn, một gã thuộc hạ che cánh tay bị thương lên tiếng nhắc nhở.
"Cho dù như vậy, nàng bị người bắt đi cũng không hẳn là thiếu sót thật sự."
"Người kia đâu?"
"Hẳn là đuổi theo đi." Nhắm mắt lại, áp chế ngọn lửa đang thiêu đốt trong người, "Ta nghĩ một khi đã biết được tung tích của đối phương, hắn sẽ đưa tin trở về."
"Người nọ có thể tin được không?"
"Không ai so với hắn có thể tin cậy hơn." Năm đó danh chấn giang hồ thiên hạ đệ nhất thần bộ, đột nhiên mai danh ẩn tích, nguyên lai là bởi vì cảm tạ Minh Học Hải cứu mạng, lại thêm sự thất vọng đối với quan trường hắc ám, vì thế cam nguyện ủy thân làm quản gia Minh phủ.
"Vậy tướng quân cũng không cần quá mức lo lắng."
"Ừ, ta không nên lo lắng." Chỉ là, thân bất do kỷ, trái tim đều bởi vì Minh Dương Liễu mất tích mà lo lắng không yên, lại hối hận không thôi, nếu không phải trong lòng hắn muốn ở một chỗ với nàng bồi dưỡng cảm tình, thì nàng sẽ không gặp phải biến cố này.
"Phu nhân một thân nữ nhân, chắc bọn họ cũng sẽ không làm khó nàng quá."
Nghe nói thế, sắc mặt âm trầm của Ân Vũ Kiệt mới dịu đi đôi chút, "Nàng không khó xử người thì tốt rồi."
Mấy tên thủ hạ hai mặt nhìn nhau, bọn họ càng ngày càng tò mò đối với phu nhân tướng quân.
Bị người kèm ở hai bên chạy như điên trong gió đêm, Minh Dương Liễu lắc lắc đầu buồn nôn, khó có thể kiềm chế, không cẩn thận mà phun ra trên thân người bắt mình
Nhưng, hắc y nhân kiềm chế bất mãn xuống, vội vã thừa dịp ban đêm chạy đi, cho đến khi phương Đông dần dần trắng bệch, hắn mới dần dần dừng bước chân lại.
Minh Dương Liễu nghe được tiếng nước chảy, ngay sau đó mình liền bị bỏ xuống một cách thô lỗ, rồi thấy hắn đi tới dòng suối nhỏ.
Nàng đập đầu vào đống đất đá phía dưới nhịn không được kêu lên hai tiếng, người này đối đãi với mỹ nữ như vậy sao?
Thời điểm nàng đang ai oán,thì người nọ đã trở về.
Hắc y nhân nhìn thấy nàng nhíu mày trừng hắn, kinh ngạc phát hiện nàng một lại không sợ hãi, hai không có bi thương, ba không có tò mò, trong đôi mắt to đen chỉ có tức giận, ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, phảng phất như xuyên qua người hắn.
"Ta không phải hàng hóa, mà ngươi muốn ném liền ném, ta là người, có đau." Bất hạnh bị bắt, nàng phải tranh thủ đòi hỏi đãi ngộ, nếu không lấy thân thể mang bệnh tật này của nàng, làm không tốt không cẩn thận ở nơi này hương tiêu ngọc vẫn.
Lấy một người bị kèm hai bên mà nói, nàng cũng không khỏi quá mức lớn mật, không sợ hãi cũng không hoảng hốt, còn có rảnh rỗi cùng hắn tham thảo vấn đề đãi ngộ con tin.
Nàng là có chỗ dựa vào nên mới bình tĩnh như thế? Hắc y nhân nhịn không được lạnh lùng nhắc nhở, "Nơi này cách khách điếm rất xa, mà người truy đuổi ta cũng đã bị ta cắt đuôi."
"Cám ơn đã cho biết." Tảng đá phía dưới làm cho nàng khó chịu, nhưng nàng bị điểm huyệt, không thể động đậy.
"Ngươi khi tỉnh lại cũng không thấy nên thất vọng?"
"Sai lầm rồi." Nàng đối với hắn quát lên, "Ta thất vọng nhưng không có biểu lộ ra mà thôi mà thôi."
"Xem ra ngươi thật sự thất vọng rồi." ánh mắt Hắc y nhân lộ ra ý cười, suy nghĩ rồi quyết định giải huyệt đạo cho nàng.
Đợi cho tay chân đều cử động được, Minh Dương Liễu đứng dậy, phủi bụi trên người cho hả giận
Nàng không có tính sạch sẽ, nhưng mà nàng khó chịu, nàng mặc dù còn không rõ lai lịch của hắc y nhân, nhưng nàng dám khẳng định, mình không rõ tại sao lại bị người mang đi.
"Ngươi không lo lắng cho trượng phu của mình sao?"
"Sao?" Nàng tức giận liếc nhìn hắn một cái, "Đầu tiên, ta không có trượng phu, tiếp theo, nếu các ngươi có thể dễ dàng giải quyết Ân Vũ Kiệt, thì cũng sẽ không chú ý tới ta."
Hắc y nhân sửng sốt, hắn thật sự có vài phần kính trọng đối với nàng.
"Chuyện rõ ràng như vậy, ngu ngốc mới không nhìn ra."
Đang tính nói ra lời khen ngợi nàng thì giọng nói của hắc y nhân lập tức biến mất, nếu nói, chẳng phải là thừa nhận mình ngu ngốc?
"Ta mặc kệ tiếp theo ngươi muốn dẫn ta đi đến ơi nào, tóm lại ta muốn ngồi xe."
Hắc y nhân dở khóc dở cười, "Ngươi cho rằng mình có tư cách nói điều kiện sao?"
"Nếu ngươi cho rằng ta không có giá trị này, cần gì phải bắt ta đến?"
"Xe ngựa quá mức lộ liễu." Sửng sốt một lát sau, hắn tìm được lý do phản bác.
"Bởi vì cái gọi là xuất kỳ bất ý (*), đánh úp, người bình thường không có khả năng nghĩ rằng các ngươi bắt người còn dám nghênh ngang tiêu sái quan đạo, ngồi xe ngựa, như vậy ngược lại càng an toàn không phải sao?"
(*) Xuất kỳ bất ý: hành động lúc người ta không đề phòng
Hắc y nhân há hốc mồm nhìn nàng, nàng rốt cuộc là cái dạng nữ nhân gì nha? Lại còn cung cấp mưu kế cho người bắt cóc nàng.
Không nói gì phản đối, không thể làm gì khác hơn là làm theo.