Gửi bài:

Chương 120 - Huyền Thần Tuân cầu hòa 2

Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, không tới nửa tháng, Huyền Thần Tuân phái người đưa thư tới cho tôi, mong muốn có thể cầu hòa. Khi Hà Lẫm mang thư đến cho tôi, còn đem cả binh sĩ mang thư tới nữa.

Tôi xem thư xong, cười nhẹ nói, "Nguyên nhân lần này Tĩnh Đoan Vương cầu hòa là gì ?"

Người mang thư kia cung kính trả lời : "Hồi Mộ Giáo chủ, Vương gia nói, lần này quân ta lương thảo không đủ, hơn nữa phía triều đình cũng không có chỉ thị hay động tĩnh gì, cho nên lần này nếu Mộ Giáo chủ chịu nhượng bộ, Vương gia có thể không tiến đánh Giáo chủ. Chỉ cần Giáo chủ không tiếp tục làm khó những binh sĩ đó và bách tính giang hồ"

"Các ngươi còn lại bao nhiêu người ?" Tôi hỏi.

"Không tới ba vạn người"

Tôi quét mắt sang hộ pháp và Hà Lẫm kế bên, "Các ngươi thấy sao ?"

Hà Lẫm trầm mặc một lát, "Giáo chủ, chi bằng hứa với hắn đi. Người trong giáo ta cũng còn lại không bao nhiêu, mấy tháng liên tục đánh nhau, giáo ta cũng chịu nhiều tổn thất nặng nề"

"Giáo chủ nói thế nào, thuộc hạ làm thế đó, tuyệt không nhiều lời, cũng tuyệt không phản đối" Một vị hộ pháp nói.

"Vậy sao ?" Tôi lạnh nhạt nói, "Vậy đáp ứng lời cầu hòa của Tĩnh Đoan Vương cũng không quá đáng. Có điều, Tĩnh Đoan Vương nếu còn tiến đánh, bổn giáo chủ tuyệt đối theo đến cùng"

"Vương gia nói, Giáo chủ chỉ cần không làm nổi dậy phong ba trên giang hồ, uy hiếp đến xã tắc và hòa bình của triều ta, Vương gia lập tức khời hành trở về Hoàng thành"

"Nếu không ?" Tôi hỏi, đợi câu sau của hắn.

"Nếu không Vương gia nói người nhất định sẽ quyết đấu đến cùng với Mộ Giáo chủ"

Tôi cười khẽ, "Không hổ là Vương gia. Có điều, nếu hắn có thể lấy sức một người để đối phó với ta, mà không cần sự ủng hộ từ phía sau của triều đình, vậy sẽ càng khiến ta bội phục" Nói xong, tôi thu lại nụ cười, nghiêm giọng nói, "Lời cầu hòa của Tĩnh Đoan Vương, bổn giáo chủ sẽ không cự tuyệt"

Tôi nhìn ngươi đưa thư lộ ra vẻ ngoài ý muốn, lại nói tiếp, "Có điều, ta cũng sẽ không chấp nhận lời cầu hòa của hắn. Bởi vì Giáo ta không có ý sẽ tiếp tục cùng hắn dây dưa. Hắn cũng không cần phải cầu hòa. Để lại mặt mũi cho hắn, để khi về Hoàng thành có thể ăn nói"

"Lời này của Giáo chủ có ý gì ?" Hà Lẫm nghi ngời hỏi.

"Các ngươi sẽ sớm biết thôi" Tôi nói, phân phó đệ tử đưa người đưa thư ra ngoài.

Hà Lẫm và các hộ pháp ngơ ngác nhìn nhau, còn đồng loạt lên tiếng, "Nếu Giáo chủ không còn việc gì, vậy thuộc hạ cáo lui trước"

"Được" Tôi nói, lại gọi Hà Lẫm, "Hà Trưởng lão, ngươi lưu lại"

Hà Lẫm lưu lại, hỏi, "Xin hỏi Giáo chủ còn có việc gì cần thuộc hạ giúp đỡ ?"

Tôi phất tay, "Không có chuyện gì phải giúp cả"

"Thuộc hạ không rõ" Hà Lẫm trả lời.

Tôi không nói gì nữa, chỉ là đan ngón tay lại nhìn về phía trước. Hà Lẫm cũng không truy vấn nữa, chỉ yên lặng đứng một bên, đợi tôi mở miệng. Cũng ngầm suy đoán trong lòng.

Hồi lâu sau, tôi mới nói, "Hà Trưởng lão, ngươi có biết tại sao hôm nay ta lại cự tuyệt lời cầu hòa của Huyền Thần Tuân không ? Tuy rằng rất nhiều người không hiểu, đây rõ ràng là một cơ hội rất tốt, thể hiện thực lực của giáo ta, thể hiện sự lụn bại của triều đình"

"Thuộc hạ ngu muội, không hiểu ý của giáo chủ. Có điều thuộc hạ cũng cảm thấy nên tiếp nhận, suy cho cùng những đệ tử còn lại của giáo ta cũng không còn lại bao nhiêu. Các đại môn phái cũng không còn phái đệ tử ra giúp đỡ chúng ta" Hà Lẫm lại hỏi, "Còn về những môn phái đó, Giáo chủ có nghĩ tới cách đối phó và trừng phạt không ?"

Tôi lắc đầu, "Ta hoàn toàn không nghĩ tới. Ta chỉ nghĩ không muốn dính dáng tới những chuyện này nữa. Bọn họ không nguyện ý cũng thôi đi, giáo ta không có sự tiếp trợ của bọn họ cũng sẽ không bại dưới tay quân đội triều đình"

Hà Lẫm lấy làm lạ hỏi, "Đây không giống tác phong của Giáo chủ"

"Phải. Đây không giống tác phong của ta" Tôi nhìn lão, nói, "Hà Trưởng lão chưa chắc muốn ở lại giáo ta để gánh lấy danh xưng "Ma đầu" phải không ?"

"Hà Lẫm không hiểu" Hắn cẩn thận nói.

"Không cần sợ hãi, cứ nói thẳng" Tôi cau mày nói.

Hà Lẫm vừa nghe tôi nói vậy, là gan cũng lớn hơn : "Kì thực là Hà Lẫm cũng không phải là rất muốn ở lại đây. Ban đầu cùng với Linh Giáo chủ, rồi đến tranh chấp lớn nhỏ, về sau lại thành Gian Giáo chủ, hiện tại lại là Giáo chủ người, thoáng cái đã ở trong bể máu quá nhiều năm rồi, cũng sớm đã chán ngán"

"Thật sao ?" Tôi nhàn nhạt nói.

Hà Lẫm không nói gì, chỉ là yên lặng đứng một bên.

"Đây chính là những lời ngươi luôn muốn nói ? Đây là lời trong lòng của ngươi ?"

"Những gì Hà Lẫm nên nói cũng đã nói hết, rốt cuộc như thế nào, thì để Giáo chủ xem xét" Hắn nhẹ nhàng nói, kế đó cũng không nói gì nữa.

Mục lục
Ngày đăng: 18/04/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục