Gửi bài:

Chương 97 - Huyền Thần Y vì nghĩa quên mình 2

Tôi xuất chiêu trước, vung Tương Thiên kiếm nhanh chóng chém vào hắn ! Huyền Thần Y dùng kiếm cản lại, tôi lại từ chém ngang xuống bụng hắn từ một bên ! Hắn xoay người tránh đi, tôi lại nhanh chóng cầm kiếm chém thẳng vào cổ của hắn, hắn tránh không được, bị tôi để lại một vết rạch nhỏ, máu chảy ra. Hắn giống như không hề để ý, tiếp tục nhấc kiếm đánh với tôi.

Tôi một mặt cười lạnh, một mặt khắc chế chiêu thức của hắn, để hắn không thể tấn công.

"Cầu xin đi, hiện tại cầu xin còn có thể bảo toàn mạng của ngươi" Tôi cười lạnh.

"Ta sẽ không cầu xin !" Hắn tránh một kiếm ngoan độc của tôi, kiên định nói, "Nếu ta chết, chết trong tay Mộ Thiên Vẫn nàng, ta cũng cảm thấy rất vui"

Lòng tôi có chút dao động, kiếm cũng chậm hơn một chút, "Tại sao ?"

Hắn ôn nhu cười : "Bởi vì khi nàng giúp ta giết Trương Khánh Đông, bởi vì khi nàng cùng ta đi Hoàng thành, sau khi nàng giúp ta phóng ngọn lửa trăm năm khó gặp đó ở Hoàng thành, khi nàng cười với ta, khi nàng hạ khăn che mặt xuống..." Hắn một hơi nói rất nhiều rất nhiều, tôi có chút rung động.

"Cho nên, hiện tại ta mới vì nghĩa quên thân như vậy. Thiên Vẫn"

"Thật không ?" Tôi xuất ra nội lực, khiến mũi kiếm đột nhiên đổi chiêu thức, chém thẳng vào tay phải cầm kiếm của Huyền Thần Y !

Hằn trở tay tránh được, nhanh chóng dùng kiếm cản lại. Kiếm và kiếm va vào nhau tạo ra những âm thanh thật to, hơn nữa cổ tay của hai bên đều cảm thấy những chấn động từ chuôi kiếm.

Tôi nắm chặt kiếm, vung kiếm thật nhanh, hoàn toàn đánh bại chiêu thức của hắn.

Hắn chỉ phí sức cản lại, không thể phản kích. Tôi có thể cảm thấy hơi thở gấp gáp của hắn, cũng có thể nhìn thấy hắn vung kiếm càng lúc càng chậm bao nhiêu.

"Cầu xin đi, còn không cầu xin, ngươi chết chắc" Khi tôi nói ra lời này, thậm chí còn mang theo chút quan tâm.

Có lẽ tôi hoàn toàn không muốn giết hắn.

Nhưng tại sao lại không muốn giết hắn ?

"Không. Không đến cuối cùng, ta cũng sẽ không nhận thua" Hắn cười khẽ. Giống như gió xuân ấm áp.

Sự bình tĩnh của hắn khiến tôi không còn gì nói, suy nghĩ của tôi trở nên phức tạp.

Tôi thực sự muốn giết hắn sao ?

Thanh âm sắc bén kia lại trỗi dậy trong lòng tôi, giết hắn đi ! Mộ Thiên Vẫn ! Ngươi phải giết hắn !

Tôi liếc nhìn dung mạo tuấn lãng của hắn, ở đó có sự thiện lương và đẹp đẽ, từng khiến tôi vừa nhìn thấy hắn lần đầu tiên đã động tâm.

Nhưng, tôi phải giết hắn sao ?

Tôi miên man nghĩ. Trên trán hắn đã đổ đầy mồ hôi. Nhưng sự kiên định và bình tĩnh cũng không hề thay đổi.

"Kình An Vương Huyền Thần Y, có lẽ qua ngày hôm nay, cũng sẽ không còn ngươi nữa" Tôi thức tỉnh hắn lần nữa.

"Ta biết" Hắn vẫn như vậy, không có thể hiện sự bi thương.

Tôi cũng không còn cho hắn cơ hội nữa ! Tôi đặt kiếm lên kiếm của hắn, hất nó đi, sau đó, tôi nhanh chóng đặt Tương Thiên kiếm lên vai hắn, mũi kiếm quét ngang cổ hắn. Máu chảy ra, nhuộm đỏ Tương Thiên kiếm.

Tôi cau mày, nhìn dung mạo tươi cười của hắn.

Đầu tôi lại đau trở lại. Tôi miễn cưỡng khống chế.

Mộ Thiên Vẫn ! Giết hắn ! Ngươi có thể giết tất cả mọi người, chỉ một Kình An Vương thì quan tâm làm gì !

Mộ Thiên Vẫn, ngươi không thể giết hắn, ngươi nhất định phải biến bản thân thành ma quỷ sao ?

Tôi nắm chặt kiếm, khắc chế đau đớn của bản thân. Mặt tôi trắng bệch không còn chút máu.

Tôi mạnh mẽ thu kiếm lại, đẩy Huyền Thần Y đang đứng ra, "Ngươi đi ! Huyền Thần Y ! Đừng để ta thấy ngươi lần nữa !"

Hắn chăm chú nhìn tôi, không có biểu hiện gì : "Thiên Vẫn, nàng có thể khắc chế tâm ma của bản thân, tại sao còn phải giết người ?"

Đầu tôi như nổ tung ! Tôi dùng sức xông vào hắn hét lên : "Huyền Thần Y ! Ngươi mau cút cho ta !"

"Ta hi vọng, nhìn thấy một Mộ Thiên Vẫn ngây thơ và xinh đẹp, mà không phải là một kẻ giết người điên cuồng" Sau khi hắn nói xong, lo lắng nhìn tôi, rồi mới rời khỏi con đường này.

Từ nay, cũng không bao giờ gặp lại hắn nữa.

Nhất biệt thành vĩnh viễn.

Mục lục
Ngày đăng: 18/04/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục