Kỳ XV
Còn người bán ngô chỉ là trông mèo vẽ hổ, phòng xa mà thôi. Bình sinh, đây là lần đầu tiên Lưu Nhảy Vọt đóng vai một người khác. Nghiêm Khắc trả cho Lưu Nhảy Vọt năm trăm tệ "tiền cát-xê". Lưu Nhảy Vọt nhận tiền rồi vào vai luôn. Gã hỏi Nghiêm Khắc:
- Ông bảo hắn ta là người An Huy, nhưng tôi là người Hà Nam. Lúc nói chuyện, giọng tôi bị lộ tẩy thì làm sao?
Nghiêm Khắc chột dạ, thấy Lưu Nhảy Vọt nói có lý. Điều này, quả là gã chưa tính đến. Nhưng sau nghĩ lại, thấy Lưu Nhảy Vọt nói vô lý đùng đùng. Trong ảnh, người có nói đâu. Hắn kia là người An Huy, nhưng chỉ có mỗi mình Nghiêm Khắc biết. Cho đến khi kịch mở màn, Cù Lợi không thể biết được lai lịch người này. Nghiêm Khắc thở phào, nói với Lưu Nhảy Vọt:
- Ông người Hà Nam thì cứ nói tiếng Hà Nam. Quan trọng là không được căng thẳng, hồi hộp quá.
Mọi bi kịch đều không có chỗ cho sự lựa chọn. Trong bi luôn có hài.Lưu Chấn Vân
Rồi dặn:
- Ông không phải nhân vật chính, nhưng cũng không được chủ quan. Mụ vợ tôi giống như loài chồn sóc. Có lúc, chén cả vịt ốm. Nếu không, tôi đã chẳng nhờ ông đóng thế cái tay An Huy kia.
Lưu Nhảy Vọt gật gù, gạt tay An Huy kia sang một bên, rồi lại hỏi câu khác. Gã chỉ vào tấm ảnh trên báo, rồi gõ gõ mặt sau tờ báo, nói:
- Gây cho người ta bao phiền toái thế này, cái tay chụp ảnh nó mưu toan gì nhỉ? Tiền chăng?
Nghiêm Khắc than:
- Đằng sau tiền, còn ẩn một chữ: Hận. Hận người khác sống sướng hơn mình.
Lưu Nhảy Vọt lại gật gù, hiểu rồi. Trong tấm ảnh, góc xa xa có một trung tâm thương mại tổng hợp mới xây. Nghiêm Khắc chỉ lên mái nhà trung tâm thương mại:
- Nên ém một tay bắn tỉa ở đây. "Pằng" một phát, tên kia ngoẻo luôn.
Lưu Nhảy Vọt còn một câu hỏi nữa. Câu hỏi này cũng giống với câu hỏi của Nhiệm Bảo Lương, một ông chủ bự như Nghiêm Khắc, khi để xảy ra chuyện như thế, có gan làm sao không có gan chịu? Quan hệ với gái thì cũng đã quan hệ rồi. Vợ biết thì cũng đã biết rồi. Ra tòa bỏ quách vợ, rồi kết hôn với cô ca sĩ kia, thế có phải xong chuyện không? Sau này, chẳng việc gì phải lén lén lút lút nữa.
Việc đếch gì phải nhọc công tốn sức diễn lại cuộc sống để gạt mụ vợ? Về điểm này, Nghiêm Khắc thật không bằng cái tay Lý Canh Sinh chuyên làm rượu rởm của Công ty rượu Thái Bình Dương ở Lạc Thủy, Hà Nam. Đành rằng Lý Canh Sinh cướp vợ của Lưu Nhảy Vọt, nhưng hắn ta còn dám làm dám chịu. Nghĩ thế, nhưng Lưu Nhảy Vọt không dám hỏi thẳng Nghiêm Khắc, chỉ tự nhủ, con người ta ai cũng có cái khó của mình. Một ông chủ hách như thế, té ra, cũng gặp phiền toái vì vợ. Từ đó, Lưu Nhảy Vọt có chút cảm thông với Nghiêm Khắc. Hoặc giả, hai người có phần đồng bệnh tương liên. Bảo đồng bệnh cũng chẳng đúng. Nhưng hai người đều giống nhau ở chỗ: sợ vạch rõ chân tướng của thế giới.
Nghiêm Khắc dặn dò Lưu Nhảy Vọt đừng căng thẳng, nhưng sau khi đóng bộ quần áo của gã An Huy kia rồi, Lưu Nhảy Vọt chẳng hề thấy căng thẳng một tí nào, chỉ thấy không thoải mái. Không thoải mái không phải vì phải đóng giả thành một người khác, mà vì quần áo của gã An Huy có mùi. Chỉ trông là biết ngay, bộ quần áo này là hàng si-đa bày bán ở vỉa hè chợ đêm. Chẳng biết đã qua mấy đời chủ. Chua lòm. Thêm cả mùi hôi nách. Không hiểu là vết tích sót lại của tay chủ nào. Quần áo thì bốc mùi, nhưng món ngô luộc của tay An Huy này, được cái, ngon ra trò.
Một chiếc nồi gang to đặt trên bếp than tổ ong. Lưu Nhảy Vọt vừa dọn hàng ra đã có khách đến mua. Trông biết ngay, toàn khách quen. Thì ra, bán bắp ngô cũng có thể làm cho người ta nổi tiếng. Lưu Nhảy Vọt lại thấy phục tay người An Huy. Nghe Nghiêm Khắc bảo, hắn ta nhát gan lám, hễ mở miệng là run lẩy bẩy. Nhưng Lưu Nhảy Vọt lại thấy, cái gã yếu bóng vía này rất được việc. Lưu Nhảy Vọt nghĩ thầm, đợi khi nào mình và Nhiệm Bảo Lương trở mặt với nhau, cũng sẽ đi bán ngô. Khi Lưu Nhảy Vọt tiếp quản hàng ngô luộc, Nghiêm Khắc dặn dò rất cẩn thận:
- Cái tay An Huy bán thế nào, thì ông cứ bán như thế, mọi thứ đều không được thay đổi.
Nhưng sau khi tiếp quản, Lưu Nhảy Vọt lập tức tạo ra sự thay đổi. Những thứ khác vẫn nguyên xi, chỉ thay đổi giá bán ngô. Ngô ngọt luộc bán theo bắp. Trước đây, gã An Huy bán một bắp một tệ. Nhưng đến Lưu Nhảy Vọt, giá lập tức tăng lên thành một tệ một hào. Kinh nghiệm mua thức ăn ở chợ đã được Lưu Nhảy Vọt áp dụng vào bán ngô. Một bắp ăn dôi ra một hào. 100 bắp là kiếm được mười tệ. Không thể làm không công cho cái gã An Huy kia được. Có khách hàng vừa móc tiền, vừa thắc mắc:
- Vẫn một tệ cơ mà? Sao hôm nay lại một tệ mốt?
Lưu Nhảy Vọt trả lời ngay:
- Hôm qua, Hoài Nhu bị mưa đá, ngoài đồng ngô hỏng hết cả. Bán một tệ mốt là phải rồi.
Người kia ngó Lưu Nhảy Vọt:
- Đổi người à?
- Cậu em tôi tối qua uống say quá. Tôi là anh họ nó.
Lưu Nhảy Vọt cặm cụi bán ngô đã ba tiếng đồng hồ, mà Cù Lợi vẫn chưa lộ diện, vẫn chưa đến điều tra. Xem sắc trời, hôm nay, chắc cô ta không đến nữa. Đến hay không, Lưu Nhảy Vọt cóc cần quan tâm