Kỳ V
(TNTT>) Té ra, tên tù ngồi gặm gà nướng trong xó bếp không phải là Phùng Bánh Tổ, mà là Nhiệm Bảo Lương quê Hà Bắc. Phùng Bánh Tổ hai hôm nay bị đi ngoài. Khi Ngưu Được Cỏ đến khu nhà giam réo tên Phùng Bánh Tổ, đúng lúc y đi nhà vệ sinh. Nhiệm Bảo Lương liền mạo danh Phùng Bánh Tổ để đánh chén gà nướng. Ngưu Được Cỏ bước tới, cho Nhiệm Bảo Lương một cái bạt tai:
-Mẹ kiếp, Hà Bắc quê mày không có gà nướng chắc?
Rồi bồi thêm một đá:
- Cậy tao không nhìn thấy, phỏng? Bên ngoài bắt nạt tao thì chớ, cái ngữ chúng mày cũng dám chọc tao à?
Rồi vơ lấy chiếc gậy cán mỳ, đập túi bụi vào người Nhiệm Bảo Lương. Lưu Nhảy Vọt thấy Nhiệm Bảo Lương ôm đầu chịu đánh, không dám ngo ngoe, cũng chẳng dám ho he, mồm thì vẫn nhai gà nướng, trông tội quá, liền tiến tới can Ngưu Được Cỏ:
- Cậu ơi, thôi. Âu cũng chỉ con gà nướng. Cậu đánh nữa, anh ta cũng chẳng nôn ra được mà trả.
Mọi bi kịch đều không có chỗ cho sự lựa chọn. Trong bi luôn có hài. Lưu Chấn Vân
Nhiệm Bảo Lương lúc này mới khóc rống:
- Cũng chẳng phải vì tôi thèm miếng thịt gà. Hơn 2 năm nay, chẳng có ma nào đến thăm tôi cả.
2 năm 8 tháng rồi cũng hết. Nhiệm Bảo Lương ra tù. Việc đầu tiên gã làm sau khi ra tù là đến Lưu Gia Trang thăm Lưu Nhảy Vọt. Khi đi, còn mang cả chục con gà mổ sẵn. Sau 5 năm, Nhiệm Bảo Lương trở thành cai thầu một công trình xây dựng ở Bắc Kinh. Thời gian này, bọn họ không gặp nhau lần nào, nhưng vẫn thư từ qua lại. Tiếp 5 năm trôi qua, Lưu Nhảy Vọt đã bỏ vợ.
Đang lúc buồn bực, bèn bỏ Lạc Thủy lên Bắc Kinh nương nhờ Nhiệm Bảo Lương, làm đầu bếp ở công trường. Khi không làm đầu bếp dưới quyền Nhiệm Bảo Lương, hai người vẫn là bạn.
Nhưng bây giờ, ngôi thứ trên dưới rõ ràng, hai người không còn là bạn nữa. Hoặc giả Nhiệm Bảo Lương có thể nói Lưu Nhảy Vọt là bạn, nhưng Lưu Nhảy Vọt không thể coi Nhiệm Bảo Lương là bạn được. Hoặc giả, lúc chỉ có 2 người riêng với nhau thì là bạn, còn ở những chỗ đông người thì phải có trên dưới rõ ràng. Lưu Nhảy Vọt hiểu điều đó quá đi chứ. Lúc chẳng có ai thì gọi "Bảo Lương", nhưng khi có người là sửa ngay thành "Giám đốc Lương". Nhiệm Bảo Lương thấy Lưu Nhảy Vọt cũng biết điều, lại thêm cái ơn con gà nướng mười mấy năm về trước, mặc dù biết tỏng Lưu Nhảy Vọt xập xí xập ngầu ở bếp ăn, nhưng vẫn lờ cho qua. Nhưng có một lần, Lưu Nhảy Vọt uống rượu quá chén. Mấy tay công nhân đang xì xào về Nhiệm Bảo Lương. Cái trò, kẻ làm thuê bàn luận về cai thầu thì khó có lời hay ý đẹp. Lưu Nhảy Vọt trước và sau khi uống rượu là hai người khác hẳn nhau. Trước khi uống rượu, nói năng còn suy nghĩ. Chứ đã trót nốc vào rồi, là quên béng ngay mình là ai, cũng vào hùa nói về Nhiệm Bảo Lương. Nói chuyện hiện tại thì chẳng sao. Khổ nỗi bon miệng, phun ra cả chuyện Nhiệm Bảo Lương ngồi tù mười mấy năm về trước, rằng ông ta đã bị ăn đòn ở xó bếp như thế nào chỉ vì một con gà nướng. Câu chuyện đến tai Nhiệm Bảo Lương. Nhưng Nhiệm Bảo Lương chẳng ngán chuyện mình đã ngồi tù, thậm chí, hơi tí còn nói lấy mẽ:
- Mẹ kiếp, bố mày cũng vào tù ra tội chán rồi. Lại sợ bọn chíp hôi chúng mày chắc?
Nhưng, mình nói thì được, chứ kẻ khác nói là nhất quyết không có được. Hoặc giả, đứa khác nói thì được, chứ tay Lưu Nhảy Vọt nói là dứt khoát không có được. Đến nước này thì hai bọn họ không còn một tí tình bằng hữu gì sất. Nhiệm Bảo Lương vốn muốn tống khứ Lưu Nhảy Vọt đi cho khuất mắt, nhưng lại ngại cạn tàu ráo máng quá, người khác đánh giá mình hẹp hòi, nên không thể hiện thái độ ra mặt, vẫn để cho Lưu Nhảy Vọt làm đầu bếp, nhưng không cho gã ta đi mua thức ăn. Đợi đến khi tự bản thân Lưu Nhảy Vọt thấy chẳng có màu mè gì, khắc phải xin đi. Vừa may Nhiệm Bảo Lương có một cô cháu gái. Đã tốt nghiệp cấp 3, nhưng thi trượt đại học, cũng từ Thường Châu đến Bắc Kinh để mưu sinh, nương nhờ Nhiệm Bảo Lương.
Nhiệm Bảo Lương bèn cho cháu vào làm ở bếp ăn công trường, chuyên đảm trách việc đi mua thực phẩm. Lưu Nhảy Vọt biết tai họa bắt đầu từ một câu nói. Họa do rượu gây ra. Cũng muốn chuồn đi cho xong chuyện, chứ nán lại nữa, hai bên đều khó xử. Nhưng ở Trung Quốc, những thứ khác thì ít, nhưng người lại quá nhiều. Công việc chỗ khác, nhất thời cũng không dễ kiếm. Việc đào cống, trèo giàn dáo ở công trường thì dễ tìm đấy. Nhưng để làm được đầu bếp ở công trường thì không đơn giản. Đành nhủ mình, thôi thì cứ nán lại thời gian nữa, đợi khi nào có dịp, hẵng hay. Cháu gái Nhiệm Bảo Lương tên Diệp Tịnh Dĩnh. Nhiệm Bảo Lương thì gầy nhẳng, nhưng cô cháu thì béo tốt, mới 19 tuổi mà đã 105 kí lô. Thân hình phì nộn, nhưng ngực lại phẳng lì. Diệp Tịnh Dĩnh xăng xái nhận nhiệm vụ. Sáng sớm nào cũng cưỡi chiếc xe ba gác, mông vẹo bên này vọ bên kia đến chợ đầu mối mua thực phẩm. Mua món nào, ghi sổ món ấy. Một nắm hành, một củ tỏi, tất tật đều ghi vào sổ. Sau một tháng, hai cuốn sổ bự đã chi chít những chữ với số. Nhưng cô ta sao biết được mánh khóe ở chợ? Sau một tháng, tiền Diệp Tịnh Dĩnh mua thực phẩm đội lên hơn hai nghìn tệ so với tháng trước. Trong khi đồ ăn của nhà bếp cũng chẳng ngon hơn tháng trước. Cuối tháng thanh toán, Diệp Tịnh Dĩnh đưa cho Nhiệm Bảo Lương hai cuổn sổ ghi chép. "Soạt" "soạt". Nhiệm Bảo Lương thẳng tay xé cuốn sổ và vứt toẹt xuống đất:
- Phải công nhận, mày là đứa thật thà, cháu