Gửi bài:

Quyển 3 - Chương 11 - Có thai

Vân Thanh Thanh luôn luôn thức thời, sau khi bị Đoạn Tiêu áp bức đột nhiên trở nên có cốt khí. Nhưng có cốt khí thì sao, vẫn là trong lúc trời đang mưa rất to bị hắn sai đi hái trái cây.

Đoạn Tiêu ném một cây phi tiêu chuẩn xác xuyên thấu hồng tâm, các nữ nhân ở bên cạnh hắn lập tức nổi lên một trận trầm trồ khen ngợi. Tiếp theo đó hắn quay đầu lại lấy trái cây, cố ý vô tình liếc qua Vân Thanh Thanh, thấy nàng toàn thân ướt sũng thần sắc hắn cứng đờ, lập tức không chút để ý phất tay:

"Được rồi được rồi, làm khó ngươi dầm mưa nửa ngày, đi xuống nghỉ ngơi đi." Nói xong nhìn nàng xoay người rời đi, thẳng đến khi thân ảnh gầy yếu kia hoàn toàn biến mất, trong đôi mắt đen của hắn mới lộ ra một tia phức tạp.

Bỗng nhiên nghe được Liên Hoa ở phía sau vừa cười vừa châm chọc:

"Không phải bị ướt sũng thôi sao?"

Tự nhiên cảm thấy một trận lo lắng, hắn quay đầu lại, hung hăng trừng liếc mắt nhìn nàng một cái, nhất thời khiến cho những nữ nhân đó sợ tới mức không nói thêm câu gì nữa, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Hắn có thể tuỳ ý vũ nhục Thanh Thanh nhưng không có nghĩa người khác cũng có thể đối với nàng như vậy. Thanh Thanh là của hắn, cho dù có vũ nhục cũng chỉ có thể để cho hắn vũ nhục, ngoài hắn ra, bất cứ ai cũng không thể.

Hắn bỗng nhiên đối với chung quanh mất đi hứng thú, mạnh mẽ đứng dậy rời đi. Trước khi đi, hắn nói với tỳ nữ Hoa Đào ở bên cạnh để cho Tiểu Thanh nghỉ ngơi hai ngày, nhất định phải quan sát động tĩnh của nàng, một khi nàng bị cảm lạnh hay bị thương phải lập tức báo lại cho hắn.

Quả nhiên, Hoa Đào vào lúc chạng vang rảnh rỗi đi đến phòng của Vân Thanh Thanh xem nàng, chỉ thấy sắc mặt nàng phiếm hồng, thần sắc uể oải. Hoa Đào nói giọng lạng lùng:

"Đã chết hay chưa ? Chưa chết thì đừng có giả chết."

"Khụ khụ......" Thanh Thanh ho khụ khụ hai tiếng, trừng mắt nhìn nàng một cái, đang muốn ngồi dậy nói với nàng vài câu thì lại cảm thấy đầu váng mắt hoa, trực tiếp ngã xuống.

"Ngươi...... Ngươi làm sao vậy?" Hoa Đào thấy Thanh Thanh đột nhiên giống như cương thi ngã ngửa trên giường thì nhất thời sợ tới mức vẻ mặt xám xịt, nói năng lộn xộn. Vương đã nói không được để cho nàng ta xảy ra chuyện, mà bản thân nàng cũng chỉ nghĩ sẽ hành hạ nàng ta một chút, nhưng nàng còn chưa kịp hành động mà nữ nhân này đã lăn quay ra bất tỉnh. Cái này quả thực là phiền toái rất lớn, không biết Vương sẽ xử trí mình như thế nào?

Sau khi Hoa Đào hoảng hốt một lúc, mới giật mình định thần lại, nàng lập tức lao ra ngoài đi tìm đại phu. Đại phu mày nhíu mặt nhăn, cuối cùng bỏ lại một câu:

"Tuy rằng thân thể rất yếu, lại bị nhiễm phong hàn nhưng chỉ cần điều dưỡng một chút là ổn. Điều quan trọng nhất, là nàng đã mang thai."

Mang thai? Chuyện gì đã xảy ra a?

"Cái gì...... Cái gì?!" Hoa Đào không thể tin vào lỗ tai của mình, vội vàng nắm lấy cánh tay của đại phu, dùng sức lay động:

"Điều ông nói là sự thật? Nàng, nàng thực sự có thai? Thật sự có sao?" Hoa Đào chỉ vào Thanh Thanh còn đang hôn mê kêu gào.

"Đúng. Ngươi sao lại phiền phức như vậy a, này, ta kê đơn thuốc cho nàng, ngươi đi bốc thuốc cho nàng đi, ba chén sắc thành một chén rồi cho nàng uống, nhất định phải chiếu cố nàng cho tốt, ta đi đây." Đại phu lưu lại đơn thuốc, phân phó một chút rồi quay người rời đi. Hắn là đại phu, chỉ phụ trách xem bệnh kê đơn, những chuyện khác hắn coi như không biết.

Hoa Đào vẫn là không thể tin nhìn chằm chằm vào bụng Thanh Thanh. Như thế nào có khả năng? Nàng làm sao có khả năng mang thai ? Vương mỗi ngày đều tra tấn nàng, nàng tại sao lại có thể mang thai ?

Nàng nên làm cái gì bây giờ? Nàng rốt cuộc làm sao bây giờ đâu? Nếu nha đầu chết tiệt kia thành nữ nhân của Vương, lại sinh hạ đứa nhỏ, cuộc sống sau này của nàng còn có thể yên ổn sao?

Hoa Đào vẻ mặt hoảng hốt đi khỏi phòng ở của Thanh Thanh, bước đi không hề có mục đích, cho đến khi va phải một người mới bị tiếng kêu gào của người đó làm cho bừng tỉnh.

"Nha đầu ngươi đi đường thế nào vậy hả? Làm bị thương bổn cô nương ngươi có gánh nổi trách nhiệm không? Ngươi cũng biết trong bụng cô nương ta đang mang đứa nhỏ của Minh Vương, nếu có xảy ra chuyện gì, thì dù ngươi có đến mười cái đầu cũng không đủ để cho người ta chặt!"

Vừa nghe thấy giọng điệu chua ngoa này, cho dù có dùng rốn làm mắt cũng biết được nữ tử này chính là Hương Ngưng. Trừ bỏ nàng, ai dám như kiêu ngạo vậy, ai có gan lớn giọng như thế?

"Hương Ngưng cô nương." Hoa Đào cũng không sợ hãi, chỉ hơi hơi cúi mình hành lễ. Hương Ngưng còn muốn dựa vào nàng, nàng ta không dám làm gì quá đáng với nàng đâu.

Nghe được thanh âm quen thuộc Hương Ngưng mới ngẩng mặt lên xem người vừa va phải mình là ai.

"Nga, hoá ra là Hoa Đào a, ngươi đang làm cái gì vậy, đi đường cũng mơ mơ màng màng, nếu không cẩn thận bị ngã sẽ rất phiền toái. May mắn là ngươi gặp được người hảo tâm giống như cô nương ta, nếu ngươi gặp phải con tiện nhân Liên Hoa kia, nàng không biết chừng sẽ gây khó dễ cho ngươi. Ai, ngươi làm sao mà hờ hững vậy, nói nói, xảy ra chuyện gì?"

Hương Ngưng xem xét thấy thần sắc của Hoa Đào không hề đơn giản, chỉ cần nhìn bộ dạng là có thể khẳng định tuyệt đối đã xảy ra chuyện gì. Hương Ngưng nàng sống ở thanh lâu cũng không phải ngày một ngày hai, công phu nhìn sắc mặt người ta tuyệt đối là số một.

"Không, không có chuyện gì." Hoa Đào còn đang do dự, không biết có nên nói hay không.

"Đừng thế, Hoa Đào muội muội, giữa chúng ta còn khách khí nỗi gì, có cái gì thì mau nói ra , ngươi cứ yên tâm mà nói, xem tỷ tỷ ta có thể giúp được gì cho ngươi hay không." Hương Ngưng bày ra bộ dáng của một tỷ tỷ tốt. Loại nữ nhân này có thế có lòng tốt gì.

"Không, thật sự không có gì." Nếu như bị Hương Ngưng cô nương biết, nàng nhất định sẽ không bỏ qua tiểu Thanh.

Nhưng nếu Hương Ngưng chỉnh tiểu Thanh, cho dù sau này Vương có truy cứu thì cũng không thể đem chuyện này đổ lên người nàng.

"Ai da, Hoa Đào muội muội, như thế nào còn cùng Hương Ngưng tỷ tỷ khách khí a, nói đi, nói đi, có chuyện gì thì cứ nói ra, tỷ tỷ sẽ làm chủ cho ngươi."

Hoa Đào càng không nói thì Hương Ngưng càng tò mò, xem bộ dạng của nàng khẳng định là có chuyện tốt gì a, nàng làm sao có thẻ không hề hay biết gì?

"Cái kia, ta không biết có nên nói hay không......" Bộ dạng do dự của Hoa Đào nhìn qua là biết đang diễn trò, đáng tiếc cái loại nữ nhân ngực to nhưng ngu ngốc như Hương Ngưng căn bản không thể nhìn ra được.

"Nói đi, không có việc gì, nói mau a, tỷ tỷ không nói cho người khác." Hương Ngưng càng thêm tò mò.

"Ta đây cần phải nói." Hoa Đào vô tội nhìn Hương Ngưng.

"Ngươi nói mau."

"Tỳ nữ kêu tiểu Thanh kia, nàng...... Nàng......" Hoa Đào ấp a ấp úng, như là đang dụ cá mắc câu.

"Nàng làm sao vậy?" Hương Ngưng quả nhiên đã mắc câu, vẻ mặt lo lắng, càng thêm thúc giục Hoa Đào mau chóng nói ra.

"Nàng rốt cuộc làm sao vậy a?"

"Nàng...... Nàng có thai."

"Cái gì...... Cái gì?!" Hương Ngưng chịu đả kích quá lớn, thân mình run run lui về phía sau từng bước.

"Điều đó không có khả năng!" Nàng kiên quyết phủ định:

"Minh Vương làm sao có khả năng để cho nàng mang thai? Minh Vương không phải vẫn đều đều tra tấn nàng sao? Bộ dạng của nàng giống y hệt nữ nhân trong bức hoạ, ta nguyên bản còn tưởng nàng sẽ trở thành kình địch của ta, cũng không nghĩ đến Minh Vương sẽ tra tấn nàng như vậy, lại còn nhục nhã nàng, cho nên bọn họ trong lúc đó nhất định phải là cừu nhân đối đầu a. Minh Vương sao có thể để cho nữ nhân kia sinh con cho hắn, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Ngay cả ta, hắn còn sai người chuẩn bị thuốc phá thai, huống chi là cừu nhân kia!"

"Nhưng là..." Hoa Đào giả bộ nhắc nhở:

"Vương từng nó với ta phải chiếu cố Tiểu Thanh cho thật tốt, nếu là nàng vì lạnh mà sinh bệnh thì nhất định phải mau chóng đi thông tri cho ngài."

"Đây là sự thật chăng?" Hương Ngưng nghe xong những lời này không thể không cảm thấy lo lắng.

"Đương nhiên là thật, không tin ngươi đi hỏi Vương a." Hoa Đào giả mù sa mưa, nhân lức lửa cháy đổ thêm dầu.

"Tốt lắm, ta trước tiên đi đến chỗ Minh Vương hỏi một chút, nếu là sự thật......" Hương Ngưng quay đầu nhìn về phía đàn chim tước đang bay về phía chân trời.

"Nếu là sự thật thì thế nào?" Hoa Đào truy vấn.

Hương Ngưng nhớ lại đám chim chóc ngày đó bị phi tiêu đánh rớt, giọng nói tràn đầy vẻ tà ác:

"Nếu là sự thật thì làm cho nàng giống như mấy con chim đang bay kia......"

Mục lục
Ngày đăng: 06/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục