Chương 27
Nàng đẩy cửa đi vào, nếu có người khác ở đây, Nhạc Bình sẽ dễ dàng công kích Úy Vân hơn, hắn sẽ không thể trước mặt người khác mà làm những việc không nên.
Nhưng nàng như thế nào cũng không ngờ lại là tình huống này.
Nhạc Bình bị cảnh tượng trước mắt làm cho chôn chân tại chỗ, trong lòng Úy Vân đang ôm một nữ nhân, tựa như hắn đã tuyên bố, nữ nhân kia rất xinh đẹp, không cách nào ngăn được mị lực, ngồi trong lòng hắn, cướp đi vị trí của nàng.
"Không..." Nàng che miệng, đem toàn bộ sức lực chống lại cảm giác tan nát cõi lòng, "Nàng.... là ai?"
Úy Vân nhẹ nhàng ôm lấy người đàn bà kia, dùng sự dịu dàng chưa bao giờ dành cho nàng, Nhạc Bình cảm thấy lòng nàng đã chết rồi, chết trong sự hành hạ đến đau đớn.
Úy Vân đối mặt với nàng, không chút đổi sắc:
"Nàng là người đàn bà ta lựa chọn, ngươi không có chỗ nào sánh được với nàng."
Nàng ta không thể để hắn đánh bại nàng, Nhạc Bình trấn định trừng mắt nhìn hắn:
"Chàng dùng hạ sách này trả thù bao lâu rồi? Từ khi nhận được thông tri ta sẽ quay lại là bắt đầu sao?" Nàng chỉ người đàn bà kia, "Chàng sao có thể vô tình lợi dụng nàng ấy như vậy?"
Úy Vân thanh âm không cao không thấp, "Tựa như ta lợi dụng ngươi, từ hôm nay trở đi, nàng chính là người đàn bà ta sủng ái nhất, cho đến khi ta chán ghét nàng cũng giống như ta đã chán ghét ngươi."
Nàng nhịn đau thương run rẩy, mặc dù nàng vẫn thuyết phục mình không quan tâm đến lời hắn nói.
Đúng vậy, đây nhất định không phải lời nói thật tâm của Úy Vân, đây là hắn đang đóng kịch, Nhạc Bình buộc mình phải nhớ kỹ.
Nhạc Bình cùng hắn phân rõ phải trái:
"Buông tha cho nàng ấy, chàng làm vậy chỉ càng làm cho chàng thống khổ, chàng thương tổn ta cũng là hành hạ chính chàng."
Úy Vân lãnh khốc cười to, sau đó tà nghễ nói với nàng:
"Ta đã nói với ngươi...." Hắn dùng tất cả sức lực mới duy trì được thanh sắc bất động, "Không nên quay lại, ta đã cảnh cáo ngươi.... Không nên ảo tưởng đối với ta, ta đã cảnh cáo ngươi, khi cần phải thương tổn ngươi, ta tuyệt đối không mềm lòng, hôm nay tất thảy chuyện này..." Hắn cười kéo người đàn bà kia vào lòng, "Toàn bộ đều có thể đoán trước, nhưng ngươi không nghe." Ngữ khí của hắn hàm giấu sự chỉ trích.
"Không!" Nàng ôm lấy đầu, thanh âm Úy Vân lặp đi lặp lại, vang lên trong đầu nàng, nàng không thể thừa nhận, "Những gì chàng nói không phải sự thật." Nàng không thể thừa nhận.
Sao hắn có thể đem những thứ chỉ thuộc về nàng chia xẻ cho nữ nhân khác?
"Nhạc Bình công chúa, trở lại nơi của ngươi đi!"
"Sao chàng lại làm thế?" Sắc mặt nàng trắng bệch, "Đáng chết!" Hơi thở của nàng dồn dập, cảm giác mình sắp bị cảm giác đau lòng và phẫn nộ nhấn chìm, "Chàng sao có thể làm vậy với ta? Ta không làm chuyện gì có lỗi với chàng, tại sao chàng có thể đối xử với một người yêu chàng như vậy?" Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt nàng, "Chàng không thể cho ta chút lòng từ bi nào sao?" Nàng khóc nức nở, lên án nói: "Coi như chàng không thích ta, chẳng lẽ nhất định phải hủy hoại ta sao? Chàng không có tư cách thương tổn ta."
Lời của nàng khiến trong lòng Úy Vân chấn động mạnh, hắn muốn tiến lên ôm nàng vào ngực để an ủi nàng, nhưng là....
Hắn không thể, hôm nay là chuyện tốt duy nhất không ích kỷ hắn có thể làm, vì tốt cho Nhạc Bình, hắn phải đuổi nàng khỏi hắn, cho dù sau này cuộc sống của hắn không còn vui sướng và hy vọng.
Hắn thanh thanh giọng, xác định tâm tình của mình sẽ không bị lộ.
"Ngươi có thể đi, nhưng trước khi đi...." Hắn lạnh lùng vươn tay về phía nàng, "Đưa lệnh bài ta đã đưa cho ta...." Khi hắn nghe thấy tiếng nức nở thống khổ của nàng, giống như nghe thấy tiếng cõi lòng mình tan nát, "Ta không muốn gặp lại, cũng không muốn trông coi sự an toàn của ngươi nữa, quan hệ của chúng ta đến nay hoàn toàn chấm dứt...." Hắn sẽ nhớ kỹ khuôn mặt nàng. Sau ngày hôm nay, nàng không thể nào còn muốn nhìn thấy hắn nữa, Úy Vân cơ hồ có thể khẳng định, tựa như mặt trời mọc rồi cũng sẽ lặn.
"Không được." Nàng nắm chặt chiếc lệnh bài, "Nó thuộc về ta." Nàng tốn công vô ích lau những giọt nước mắt không ngừng chảy xuống.
Hắn kiên định cướp đi trong tay nàng, "Là của ta, mà ta...." Hắn lãnh đạm nhìn nàng, "Ta không muốn lưu lại cái gì khiến ngươi có thể nhớ tới ta, ta muốn đoạn tuyệt tất cả với ngươi."
"Úy Vân? Ai cho chàng quyền tổn thương ta?" Nàng mờ mịt hỏi hắn, thâm tâm đã biết đáp án, chính là nàng nguyện ý bị thương tổn, hắn nói không sai, tất cả đều là chuyện đương nhiên, hắn đã cảnh báo nàng.
Lòng nàng vào giờ khắc này như bị cắt thành ngàn vạn mảnh nhỏ, lòng tin của nàng đều bị Úy Vân trong nháy mắt phá tan, Nhạc Bình nghi ngờ mình đã chết, chỉ là một xác chết đứng ở đây.
"Đi đi!" Thanh âm Úy Vân như xuyên qua tầng sương mù, "Rời khỏi ta, bây giờ ngươi có thể tìm ra lý do rời xa ta rồi."
Nàng tuân theo tâm ý của hắn, mặc dù Nhạc Bình không biết nàng có nơi nào để đi, hôm nay trở lại bên cạnh Úy Vân, nàng đã đoạn tuyệt tất cả các mối liên hệ của nàng, mà hôm nay chính Úy Vân....
Trong sự thống khổ đến vô vàn, nàng chỉ biết mù quáng mà rời đi, hy vọng có thể bỏ lại sự thống khổ này.
"Nàng đi rồi." Người đàn bà khó khăn nói, "Vương gia, nàng đã đi."
Úy Vân lúc này mới phát hiện mình đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa nơi Nhạc Bình biến mất, Nhạc Bình đã quên đóng cửa, nàng vẫn là một tiểu cô nương lễ phép, chưa từng phạm loại sai lầm này, hắn không ngờ mình lại đối với nàng ác tâm như vậy, cổ họng hắn nghẹn lên cảm giác buồn nôn.
"Ngươi cũng có thể đi." Hắn trầm thấp nói: "Phúc Trọng sẽ phái người đưa ngươi về." Nhạc Bình nói rất đúng, hắn chỉ lợi dụng nữ nhân này.
Bất quá, hắn đã thành công trong việc đả thương nàng, không phải sao? Úy Vân cảm thấy chán ghét chính bản thân mình.
"Phúc Trọng?"
"Chính là người đã đến tìm ngươi!" Hắn không kiên nhẫn phất tay, "Cút mau! Không cần lưu ở đây."
Người đàn bà há to mồm, người này gọi nàng về chẳng lẽ không có chút mục đích?
"Vương gia...."
"Cút!"
Nàng kinh sợ chạy thẳng ra khỏi cánh cửa Nhạc Bình không kịp đóng ngay sau tiếng "Cút".
Hắn còn cần ả ở đây làm gì? Nhạc Bình đã đi.
Úy Vân thống khổ cười, thanh âm như khóc, hắn không cần người khác, chỉ cần Nhạc Bình, mà hắn đuổi Nhạc Bình đi, cảm giác đau đớn như đâm chính mình.
Hắn không muốn nghĩ đến khuôn mặt đau đớn của Nhạc Bình vào lúc này, Úy Vân chỉ có thể nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc của Nhạc Bình sau khi rời khỏi hắn.
Nàng cần có cuộc sống hạnh phúc, mà để đạt được điều này, cho dù hắn bị ném vào hỏa ngục nơi địa ngục, hắn cũng chấp nhận.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48 - Kết thúc