Chương 1
Trong đám đông tìm nàng
Tháng sáu năm Nguyên Vũ thứ tám.
Chân núi Lạc Đà Phong, một quán trà nhỏ nằm ven đường.
Ông lão bán trà đưa bát trà lớn tới trước mặt người mới đến, hắn mang mũ rộng vành, không nhìn rõ mặt. "Ngươi đi đường chắc mệt mỏi? Có muốn ăn gì cho đỡ đói không?"
"Không cần".
Giọng nói người đó có chút khàn khàn, nghe như đã lâu không nói chuyện với ai. Nghĩ cũng đúng, một mình một người ra đi, làm gì có ai để nói chuyện, lão nhân nhớ tới đứa con đi làm ăn xa, trong lòng không khỏi chua xót. "Ngươi là muốn đi qua dốc Bách Lý phía trước sao?"
"Ừm". Không nghĩ tới ông lão lại cùng hắn tiếp lời, nam tử trả lời có chút chậm chạp, xem ra ngày thường không có giao tiếp với người khác.
"Nhìn ngươi ăn mặc như người lưu lạc giang hồ, có khi nào nghe nói qua Thượng Quan Kỳ Hoa, thống lĩnh quân binh tháng trước tiêu diệt ma giáo không?
Người kia nhất thời ngừng lại, chỉ nghe hắn hờ hững xác nhận, cũng không có nói ra thân phận của mình.
Thượng Quan Kỳ Hoa lãnh đạm trả lời, ông lão tuy vậy nhưng vẫn hăng hái nói tiếp, người đi ngang qua con đường này không có nhiều, có thể kiên nhẫn nghe lão nói chuyện lại càng ít, hôm nay gặp được một kẻ ít lời, lão cũng không quan tâm người ta có thích hay không, chỉ chăm chăm kể tường tận mọi điều cho hắn nghe.
"Hm, ngươi chắc cũng biết Thượng Quan Kỳ Hoa năm đó chỉ là thiếu môn chủ của một môn phái nhỏ, tên là La Phù Môn, môn phái đó ở ngay trên Lạc Đà Phong kia, ba năm trước, ma giáo xâm phạm Trung Nguyên võ lâm, La Phù Môn đương nhiên không tránh khỏi vận rủi, thiếu môn chủ kia may mắn được thuộc hạ tận trung cứu ra ngoài, sau đó trốn vào trong sườn núi Bách Lý Pha".
Trung thành sao ... Thượng Quan vẫn còn nhớ kĩ, lúc mới gặp A Chước, hắn đã bị chôn sống đến ngang cổ, đang chờ chết, nàng nhìn hắn nói: "Chậc chậc, nhìn mấy tên thuộc hạ không bằng heo chó kia, người chưa chết đã bị chôn. Nhưng mà không sao, như vậy lại đúng ý ta, ngươi cứ nằm yên trong đất, ngoan ngoãn làm chất dinh dưỡng cho ta đi!"
Hắn chưa kịp nhớ thêm điều gì, đã bị lão nhân cắt ngang, "Có người nói Thượng Quan Kỳ Hoa gặp được thần tiên, ở trong núi tròn một năm, lúc đi ra không chỉ có nhiều tiền bạc, còn học thêm được võ công tuyệt thế, những điều này, đều là truyện trên giang hồ đồn đại, nhưng nhiều người không biết chính là, lúc Thượng Quan Kỳ Hoa từ trong núi đi ra, chính ông lão ta đã từng nhìn thấy hắn.
"Khi đó vừa lúc con ta rời nhà đi làm ăn xa, ta ở nhà không có việc gì làm, liền thay hắn đến trông nom quán trà, ngày ấy ta vẫn còn nhớ rõ, chính là ngày đầu tiên ta bán quán, liền thấy hai người trẻ tuổi từ vùng cỏ hoang trong núi đi ra. Một người là Thượng Quan, còn có một tiểu cô nương, ăn vận xiêm y hồng nhạt, xem ra có vẻ thân thiết với Thượng Quan Kỳ Hoa, cô nương đó gọi thẳng tên hắn không nói, còn ồn áo nói cái gì cây không thể đi bộ, không đi được, muốn hắn cõng, cuối cùng Thượng Quan Kỳ Hoa lại nhượng bộ cõng nàng đi. Ngươi chắc không tin, thì ra Thượng Quan Kỳ Hoa yêu vợ như thế, nhưng mà cô nương đó quả thực mỹ lệ, tựa như hoa đào mùa xuân mới nở, thật là đẹp!"
Đúng vậy.
Thượng Quan còn nhớ rõ, hắn bị chôn trong đất, vừa mở mắt ra nhìn thấy A Chước, khoảnh khắc đó ánh nắng rọi trên thân thể nàng, hình ảnh đó hắn cho đến cuối đời cũng không quên được.
"Nam nhân, làm phân bón cho ta đi".
Nàng nói, không hề kiêng kị chút gì.
A Chước không e ngại đem tình cảnh sắp sửa chết héo nói cho Thượng Quan, kèm theo sỉ vả mấy tên thuộc hạ ngu xuẩn, rồi khinh bỉ đám truy binh ma giáo nhát gan, cuối cùng nói cho hắn, ý trời bắt hắn bị chôn ở đây, việc dùng hắn làm thức ăn là bất đắc dĩ, không làm khác được ...
A Chước nói rất nhanh, tựa như muốn che dấu nội tâm bất ổn của nàng. Hay chính là tự huyễn hoặc bản thân, nhất định phải nhẫn tâm hơn nữa.
Thượng Quan biết, nàng mặt dù thoạt nhìn là một yêu quái, nhưng nàng là một yêu quái tốt, không có ý xấu muốn giết người.
"Ta nghĩ có cách khác để giúp ngươi". Thượng Quan không muốn chết, mối thù diệt môn hắn phải báo, hắn không thể vô cớ bỏ mạng ở chỗ này.
A Chước chớp mắt nhìn hắn một hồi lâu, "Nói xem thế nào".
"Đại ... Đại tiện ...". Cho dù là xấu hổ, hắn cũng cắn răng mà nói ra, "Phân bón đó rất tốt, chỉ cần ta còn sống, thì không bao giờ hết ..."
A Chước híp mắt quan sát hắn một hồi. "Ngươi không được chạy đấy".
"Trước khi ngươi chân thân khỏe trở lại, ta sẽ không chạy".
A Chước hào sảng vung tay lên. "Được, vậy ngươi tự mình chui lên đi".
Thượng Quan hơi cứng đờ. "Ta chân tay đều bị đất nén chặt, làm sao tự ra được?"
A Chước buông tay, "Ta cũng không có cách a, hiện giờ ngay cả một cái lá cũng không cầm lên được". Chân thân quá suy yếu khiến A Chước chỉ có thể hiển hiện thành hình người một cách mơ hồ, cũng không thể kết lại thành thực thể, cây cỏ trên mặt đất cũng xuyên qua được. "Ngươi nhìn đi ... A, được rồi". A Chước tựa như vừa nhớ ra cái gì, "Ta có thể lấy dương khí của ngươi".
Vừa nói xong, nàng rất nhanh cúi đầu xuống, đột ngột hôn lên môi Thượng Quan Kỳ Hoa.
Hai mắt hắn trợn trừng, cằm buông xuôi, cả người cứng ngắc, cực kì choáng váng.
A Chước nhân cơ hội đưa đầu lưỡi hướng vào trong miệng hắn, chậm rãi hút đi dương khí của hắn, cơ thể nàng vốn hơi trong suốt từ từ trở nên rắn chắc, đầu lưỡi dây dưa trong miệng hắn càng trở nên thật hơn.
Một thứ dịch ấm áp mà dinh dính bỗng nhiên chảy ra.
A Chước lùi lại, lau vết máu trên mặt, chỉ vào mũi hắn nói: "Chậc chậc, nhìn mặt ngươi mà xem, ta sống nghìn năm nay, lần đầu tiên thấy nam nhân hôn môi lại chảy máu mũi".
Bản tính Thượng Quan Kỳ Hoa vốn trầm mặc chất phác, lúc này cũng phẫn nộ cắn môi, mặt đỏ rần, nói: "Đây là ... lần đầu tiên ..."
A Chước nhíu mi quan sát hắn: "Lần đầu tiên không ổn sao? Vừa rồi cũng là lần đầu tiên của ta a".
Thượng Quan xoay đầu, nhắm mắt. "Ngươi ... thắng rồi!"
A Chước xắn tay áo, giúp hắn đào đất xung quanh người lên, vừa đào vừa nói: "Người đừng có tìm cách chạy đấy, ta hút dương khí lại còn uống máu của ngươi, ngươi đi tới đâu ta cũng có thể tìm được. Từ hôm nay trở đi ngươi là người làm vườn của ta, mỗi ngày chăm bón, làm cỏ, bắt sâu cho ta! Nếu như dám lười biếng, hắc hắc, ta cũng có yêu lực, đối phó người khác thì thiếu, chứ với ngươi thì thừa đủ".
Thượng Quan Kỳ Hoa vẫn nhớ rõ, khi nàng nói, khóe môi cùng gương mặt sáng bừng lên sức sống, mặc dù chân thân đã khô héo thành như vậy, nàng vẫn thong dong tự tại như trước ...
Cả thân người rực rỡ như hòa đào ...
Khuôn mặt bên dưới mũ bất giác mềm đi, hắn nhấp ngụm trà đắng: "Phải, rất đẹp". Tuy có vẻ bình thản, chỉ là trong lời nói mang theo vài phần chua xót.
Uống xong trà, từ biệt chủ quán, Thượng Quan Kỳ Hoa cầm Lăng Tiêu kiếm hướng về Bách Lý Pha mà đi, cũng không phải đi vào trong núi, mà đi tới vùng cỏ hoang, dựa vào kí ức, chậm rãi tìm kiếm nơi đó.
Bách Lý Pha trước đây là bãi tha ma, truyện kể xưa kia khắp nơi đều là ma quỷ, nhưng Thượng Quan biết, nơi này chỉ thỉnh thoảng xuất hiện tiểu yêu dọa người, hoàn toàn không có ma quỷ.
Đi tới nơi cũ trong trí nhớ, Thượng Quan nhìn cảnh vật trước mắt, chậm rãi bỏ mũ xuống.
Cỏ dại mọc cao hơn trước, nhưng gốc đào khô héo kia không thấy bóng dáng.
Hắn nhất thời hoảng hốt, A Chước là đào yêu, cây hoa đào là bản thể của nàng, nếu như bản thể đã mất ...
Ngực hắn như bị ai bóp chặt, mặt trời trên cao làm hắn chói mắt. Thượng Quan hít sâu một hơi, tiếp tục đi lên phía trước, thanh kiếm Lăng Tiêu danh chấn giang hồ bị hắn dùng như cái liềm cắt cỏ, dọn dẹp hết cỏ dại xung quanh.
Bỗng nhiên trong đám bụi rậm, một khúc gỗ khô chắn ngang tầm mắt hắn, ngẩn người, hắn đứng dậy, nhìn quanh bốn phía, cảnh sắc xung quanh dường như thay đổi, một cách chậm rãi hòa hợp với khung cảnh ba năm trước, gió nóng tháng 6 phất qua mặt hắn, tiếng gió thổi nhè nhè toàn bộ biến thành tiếng gọi của nàng.
Thượng Quan Kỳ Hoa, Thượng Quan Kỳ Hoa ... cứ thế liên miên không dứt.
Giống như tháng 6 năm ấy ....
Hắn giữ lời hứa chăm sóc cho A Chước. Nhưng mỗi ngày ngoại trừ làm việc đó, những lúc khác rất rảnh rỗi. A Chước là một yêu tinh nhiều lời, mỗi ngày luôn luôn không chịu ngồi yên, nàng thích kể chuyện ma quỷ ở Bách Lý Pha cho hắn nghe, thích kể chuyện người qua lại nơi đây, thích nhất là kể chuyện chính mình nghìn năm trước.
Gốc đào A Chước xưa kia do con trai một thổ hào mới giàu trồng xuống. Nàng có lần từng nói, "Kẻ trồng ta xuống hay nói lắp, vào năm đầu tiên ta nở hoa, sư phụ dạy hắn đọc Kinh Thi, kết quả hắn nhìn ta 'Chước ... A chước, chước a chước chước'* , cứ chước chước mãi không thôi, cuối cùng vẫn không đọc hết được câu thơ kia, nhưng lúc đó ta cũng lấy đó làm tên mình". A Chước quay đầu nhìn hắn, "Nghĩ lại mới thấy, ngươi cũng rất hợp với ta. Thượng Quan Kỳ Hoa, Chước Chước Kỳ Hoa".**
*(Chước chước có nghĩa là sáng rực)
**(nghĩa là tỏa sáng rực rỡ, Kỳ Hoa cũng là sáng rực)
Lời nói nhỏ nhẹ vờn quanh bên tai, khuôn mặt hắn bất chợt ửng đỏ.
Bỗng nhiên A Chước xoay mặt hắn sang, chăm chú quan sát đôi mắt hắn, nghiêm mặt nói: "Đừng có nói là ... cha ngươi chính là con của tên thổ hào kia đấy?"
Nghe nàng nói như vậy Thượng Quan tất nhiên là chán nản, nhưng hắn xưa nay vốn trầm lặng, nếu có chán nản cũng không biểu hiện ra mặt. Hắn cũng nghiêm mặt nhìn thẳng nàng hồi lâu, nói: "A Chước, thổ hào không phải là con rùa, không sống lâu được như ngươi".
A Chước gật đầu, buông hắn ra, trầm mặc một lúc mới có phản ứng, "Ngươi vừa rồi nói, là đang chửi ta sao?"
"Không có".
A Chước nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, lập tức quên luôn chuyện đó, lại hăng hái kể hắn nghe chuyện khác.
Thượng Quan Kỳ Hoa hạ mắt chăm chú nghe, nhưng trong lòng thầm nghĩ, yêu thụ này tuy sống ngàn năm, thực ra chỉ là một cô nương ngốc mà thôi.
Hắn thực ra vẫn biết, hai tháng trước đây, A Chước vẫn là đề phòng hắn, ban đầu có thể uy hiếp ép buộc hắn chăm bón cây, sau lại không còn để việc đó trong lòng, thật lòng muốn đối tốt với hắn. Thỉnh thoảng còn có thể bỏ ra chút bạc, đưa cho hắn xuống núi mua ít đồ ăn.
Hắn không chạy trốn, bởi vì hắn muốn giữ lời hứa chăm sóc cho nàng. Mà A Chước cũng không lo lắng, bởi vì nàng cơ bản đã quên lúc trước chính mình ép buộc hắn ở lại ...
A Chước nói: "Nghìn năm nay ngươi là người đầu tiên nghe ta nói nhiều như ậy. Ta thích ngươi". Lời nói trong trẻo không chút nào che giấu nội tâm.
Nhưng Thượng Quan không thể, mối thù diệt môn vẫn canh cánh trong lòng, hắn chưa bao giờ quên thảm cảnh năm ấy, hai chữ báo thù, trở thành vết thương khắc sâu vào tim hắn.
Cho đến một hôm, trên thân cây A Chước mọc ra một cái chồi non, nàng mừng như điên tóm chặt hắn nhảy nhót, yêu thương nhìn cái mông của hắn, tự cười một mình hồi lâu. Giống như hận mình không thể cắt nó đi, đặt lên bàn thờ mà cúng bái.
Bị A Chước sung sướng lây nhiễm, hắn trên mặt cũng vẽ ra một nụ cười yếu ớt.
Chạng vạng hôm đó, một vị khách không mời xuất hiện, phá hỏng không khí vui mừng, một con quạ đen không biết từ nơi nào bay tới tấn công A Chước, muốn ăn thịt nàng.
Ô Nha yêu rất yếu, chưa đủ năng lực hóa thành người, A Chước nếu có một nửa yêu lực, hai cái tát là có thể đánh bại, nhưng hết lần này đến lần khác lại không đuổi được nó đi.
A Chước tuy rằng hiện tại sức yếu, nhưng nội đan* ít nhất cũng tu luyện được ngàn năm, con quạ đó ý đồ muốn cướp nội đan của nàng, mỗi lần xông đến đều đánh về phía bụng của nàng. Một người một quạ dùng thứ pháp thuật vụng về đánh nhau, ngươi chết thì ta sống.
Thượng Quan ở một bên thấy lo lắng, nhưng hắn chỉ là môn chủ của một môn phái nhỏ, làm gì có sức để can thiệp, ba khối đá trong tay hắn ném ra thì hai khối đã rơi trúng đầu A Chước.
Nàng tức giận mắng to: "Bỏ đi bỏ đi! Ngươi làm vướng chân ta!"
Thượng Quan sửng sốt, sau đó hắn chạy đi thật, trong bóng đêm phủ kín Bách Lý Pha hình dáng hắn nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.
Thấy hắn chạy mất, A Chước ngây người, Ô Nha yêu nhân cơ hội mổ một nhát trúng vào bụng nàng, lôi ra một khối thịt, A Chước đau đớn, mồ hôi lạnh toát ra, thân thể hoảng loạn ngã xuống đất, quạ đen vội nhào tới, nàng đem hết toàn lực, cố sức tạo kết giới bảo vệ chính mình.
Thượng Quan Kỳ Hoa nếu thực sự muốn chạy thì đã chạy từ lâu, nhưng lần này ... hắn đi là vì con chó mực của vợ chồng bán trà dưới núi.
Kỳ thực hắn mơ ước thịt con chó đó đã lâu, nhưng ngại vì đôi vợ chồng đó rất tốt, vậy nên vẫn không dám hạ thủ, mà nay, hắn cảm tạ trời phật vì mình không ra tay từ trước ...
Giết chó xong, hắn mang một chậu máu chạy về, đúng lúc thấy kết giới của A Chước bị quạ đen phá hoại, hắn chỉ cảm thấy máu trong người đông cứng, không kịp suy nghĩ gì liền xông lên phía trước, giơ chân đá văng con quạ kia đi, sau đó dội toàn bộ chỗ máu lên người nó.
Ô Nha yêu bị bất ngờ, nhất thời hoảng sợ, nhìn cả người nhớp nháp bẩn thỉu, lập tức lửa giận bốc lên, lông trên người dựng đứng, lao thẳng tới Thượng Quan Kỳ Hoa, hắn lúc đó chỉ nhớ con quạ hai mắt trợn trừng, rít lên the thé, đâm thẳng vào trái tim hắn ... Máu tươi phun ra, đau đớn vô hạn, hắn nghĩ mình chết chắc rồi, ý thức sau đó mờ dần, thần trí toàn bộ biến mất.
Đến khi hắn tỉnh lại, A Chước mặt trắng bệch ngồi bên người, hắn vừa mở mắt, một giọt lệ nóng hổi rơi xuống trên mặt, A Chước nức nở nói: "Ta còn tưởng ngươi không cần ta nữa!"
"Ta đi tìm máu chó mực ..."
A Chước lắc đầu, Thượng Quan cho rằng nàng không tin hắn, trong lòng trở nên gấp gáp, thế nhưng vốn ăn nói vụng về, hắn không biết nên giải thích cho nàng thế nào.
A Chước khóc càng ngày càng lớn, vừa khóc vừa kể lể: "Ta tưởng ngươi bỏ ta mà đi ...". Thượng Quan mặt đỏ rần, vội ngồi dậy lau nước mắt cho nàng, chần chừ hồi lâu cũng nói ra được, "A Chước, đừng khóc, ta không đi". Hắn nói câu này, hết lần này đến lần khác, cũng chỉ có vài chữ ngắn gọn đó.
"Thượng Quan Kỳ Hoa ...". A Chước vươn hai tay, ôm chặt lấy cổ hắn, nhắc đi nhắc lại: "Thượng Quan Kỳ Hoa, Thượng Quan Kỳ Hoa ..."
Ngồi dưới gốc đào khô héo, Thượng Quan Kỳ Hoa nghe nàng nghẹn ngào gọi tên hắn, trong lòng tự nhiên mềm yếu đi, giống như bị người nhào nặn. Máu trong tim chảy ra, sưởi ấm toàn thân hắn.
Ngày đó, mặt trời trên cao vẫn sáng, giống như hôm nay.
Mà nay, cảnh sắc không thay đổi nhiều, nhưng gốc đào xưa kia không thấy, chỉ thấy trơ lại một khúc gỗ khô...
Ngực hắn thắt lại, Thượng Quan Kỳ Hoa hô hấp trở nên rối loạn. Buông Lăng Tiêu kiếm trong tay, Thượng Quan Kỳ Hoa cúi xuống, đưa tay vuốt ve khúc gỗ, tay kia ôm chặt lấy ngực.
Chuyện lần đó hắn vẫn cảm thấy kỳ quái. Hắn vẫn còn nhớ rõ cái mỏ sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim, nhưng lạ ở chỗ, sau khi tỉnh lại hắn ngay cả một vết xước nhỏ cũng không có. A Chước nói hắn nhớ nhầm, nhưng y phục rách nát cùng vết máu vương vãi khắp nơi cũng là hắn nhớ nhầm sao?
Cũng từ ngày đó, không hiểu vì sao thân thể hắn trở nên mạnh hơn, mạnh đến ngoài sức tưởng tượng của hắn, giống như chỉ qua một đêm hắn đã thêm được 10 năm nội lực ... có khi còn nhiều hơn.
Hắn hỏi A Chước, nhưng nàng luôn né tránh, không chịu trả lời.
Việc này cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng suy nghĩ cẩn thận ...
Một con rắn xanh trườn qua chỗ hắn, Thượng Quan Kỳ Hoa nhìn theo hướng con rắn bò, trong mắt hơi lóe lên ánh sáng, chỗ đó là nơi tiếp theo hắn muốn đến – địa cung Trần Quốc xây từ ngàn năm trước.
Hắn sở dĩ biết được nơi này, là vì trong một năm đó, cây hoa đào được hắn chăm sóc rất tốt, A Chước cũng khỏe hơn rất nhiều, tính ham chơi vì thế có dịp thể hiện, nàng hỏi hắn ... có chuyện gì muốn làm hay không.
Hắn trầm mặc hồi lâu, đáp: "Báo thù".
A Chước sau đó dẫn hắn tới địa cung, bới ra không ít vật báu, cũng lấy lên Lăng Tiêu kiếm này. Khi đó Thượng Quan Kỳ Hoa mới biết được, kẻ mà nàng gọi là "Thổ hào mới phất" kia chính là quốc vương Trần Quốc, mà con trái hắn chính là Thái tử.
Thượng Quan Kỳ Hoa dựa vào trí nhớ tiến vào địa cung, đi hết lối đi nhỏ hẹp, một cung điện mênh mông hiện ra trước mắt hắn. Theo lời A Chước, Trần Quốc thái tử bẩm sinh nói lắp, đại thần trong triều không ai ưa thích hắn, cho nên sinh ra chán ghét, học vấn thông thường càng ngày càng ít học, nhưng lại vô cùng thông thuộc huyền học bát quái.
Địa cung đó là hắn dựa theo phong thủy mà xây nên, nghìn năm trôi qua ngay một viên ngói cũng không tổn hại.
Ở tận cùng địa cung, hai bên trái phải có hai cái hầm lớn, bên trong đều chứa vật báu mà thái tử yêu thích khi còn sống, chính giữa đặt một cái giường hàn ngọc, bên trên đặt thi thể người đó, thế nhưng lần trước hai người vào cung, thi thể đã biến mất. Hắn có chút sợ hãi, A Chước ngược lại không mấy quan tâm, "Tên kia khi còn sống thông minh, lại thích nói nhiều, chết đi rồi thi thể vẫn vùng dậy được. Cũng không phải chuyện gì lớn".
Lần này ...
Đi tới cuối địa cung, Thượng Quan Kỳ Hoa giật mình, lần này ... ngay cả giường hàn ngọc cũng không thấy đâu nữa ...
Hắn tự nhiên có linh cảm, vội chạy đến hai bên địa cung, mở cửa hầm ra nhìn, bảo vật bên trong vẫn còn đầy đủ. Vậy là không có người ngoài vào đây, hắn nghĩ thầm, nếu là người ngoài tuyệt đối sẽ lấy đi bảo vật, chứ không thèm để ý đến chiếc giường cồng kềnh kia.
Hắn lại đi tới chỗ chiếc giường lúc trước, dấu vết vật nặng bị dời đi vẫn còn lưu lại, dấu vết hãy còn mới, nghĩa là mới bị dời đi không lâu.
"A Chước ...". Đột nhiên mừng rỡ khiến giọng nói hắn run run.
Nàng vẫn còn sống, đối với hắn không còn gì sung sướng hơn.