Chương 6
Vừa đưa Trần Tích Viễn tốt bụng như thần tiên đi, Gia Cát Diệp ác ma xấu xa liền không rên một tiếng đã đến, hệt như âm hồn không tan.
Phương Hoán Thanh không chút nể mặt hỏi: "Ngươi đến lúc nào? Không lẽ ngươi nghe lén chúng ta nói chuyện?"
Gia Cát Diệp hơi chút suy nghĩ sâu xa nhìn nàng, "Cô cho rằng hắn sẽ giúp cô mà không có ý đồ gì sao? Ta không nghĩ trên đời này có chuyện tốt như vậy."
"Đúng là ngươi nghe lén chúng ta nói chuyện!" Phương Hoán Thanh tức giận nói: "Ngươi là tên tiểu nhân! Cho dù ngươi là chủ cũng không thể nhúng tay vào việc riêng của ta, chuyện của ta không cần ngươi lo!"
"Tùy cô!" Nghe vậy, Gia Cát Diệp xanh mét mặt."Ta chỉ lo lắng cô sẽ chịu thiệt thòi, cô đã không biết phân biệt tốt xấu, ta cũng không thể nói gì!"
"Hừ, ngươi có biết là tốt rồi!" Phương Hoán Thanh hung hăng nói.
Gia Cát Diệp không giận, hắn quen rồi, nếu nàng dịu dàng hiền lành với hắn, đó mới là chuyện lạ!
"Cô về đi!"
"Ngươi thực muốn ta về?" Nàng nhìn hắn khó hiểu." Nếu ta giúp ngươi trông cửa hàng, ngươi sẽ bán được càng nhiều vải, vậy không tốt sao?"
"Cô chỉ cần làm tốt việc cũng mình là được, chuyện trong cửa hàng không cần cô nhúng tay."
"Ngươi......" Phương Hoán Thanh lần này thực sự tức giận.
Hắn 1 chút cũng không biết ơn nàng, còn đuổi nàng đi, hắn không biết nàng vừa mới bán được hơn 10 tấm vải sao?
"Được, ta về, ngươi không nên hối hận đó!" Nàng nổi giận đùng đùng quay đầu bước đi.
Dẹp cửa hàng của hắn đi! Dù sao chuyện muốn biết nàng đã biết rồi, lần sau, dù hắn khóc cha gọi mẹ, cũng đừng mong nàng bước vào cửa hàng, là hắn đuổi nàng đi, có ngon cũng đừng hối hận!
Phương Hoán Thanh vừa trở lại Phủ Gia Cát, Thu Hương đã báo cho nàng 1 tin.
"Tiểu thư, 1 canh giờ trước có 1 cô gái rất trẻ đến đây, nàng nói muốn tìm Gia Cát Diệp."
"Có chuyện này sao?" Nghe vậy, Phương Hoán Thanh bỗng thấy bồn chồn.
" Ả tên gì? Từ đâu đến?"
"Em không biết nàng tên gì, cũng không biết nàng từ đâu đến, nhưng em nghe được Nguyên đại thúc gọi nàng là "Đại tiểu thư", em nghĩ Nguyên đại thúc hẳn là biết nàng!"
"Nguyên đại thúc gọi nàng là Đại tiểu thư?" Phương Hoán Thanh suy nghĩ một lúc rồi nói:"Ta nghe Quách đại nương nói Nguyên đại thúc là nô tài của cha nuôi Gia Cát Diệp, không lẽ cô gái này là con của cha nuôi Gia Cát Diệp?"
"Có thể lắm!" Thu Hương cảm thấy việc lớn không tốt, "Tiểu thư, nếu nàng thực là con của cha nuôi Gia Cát Diệp vậy thực không phải chuyện tốt!"
"Cái gì không tốt?"
Thu Hương lo lắng nói: "Tiểu thư cô không biết đó thôi, tuy em chỉ đứng xa xa nhìn nàng, nhưng em cảm thấy nàng rất đẹp, tuy không đẹp bằng tiểu thư, nhưng cũng là người làm các chàng trai muốn liếc mắt nhiều lần."
Phương Hoán Thanh xen miệng, "Nàng đẹp thì cũng đâu dính dáng đến ta? Nhìn em lo lắng đến như vậy, em không thấy làm vậy rất dư thừa sao?"
"Em chỉ đang lo lắng cho tiểu thư." Thu Hương không cho là đúng nói: "Em sợ giữa Gia Cát Diệp và nàng kia cũng không bình thường, lỡ đâu bọn họ thực có chuyện gì, vậy tiểu thư cô không phải......"
Phương Hoán Thanh ưỡn ngực, cao giọng nói: "Ta không phải cái gì? Ta là ta, Gia Cát Diệp là Gia Cát Diệp, hắn nếu thích nàng ta vậy đó là việc của hắn, đâu dính dáng đến ta a?"
Thấy Phương Hoán Thanh còn mạnh miệng, Thu Hương biết nàng sĩ diện cũng chỉ phải cười trừ.
"Được rồi, cho dù chuyện không dính dáng đến tiểu thư, tiểu thư không muốn xem mặt nàng sao?"
Phương Hoán Thanh lắc lắc đầu."Ta không rảnh đến vậy."
"Thực không xem?"
Phương Hoán Thanh lắc đầu."Không xem là không xem."
Thu Hương quyết định dùng nói khích."Vậy được, cô không xem, em xem." Nàng vừa nói xong là chạy mất.
"Thu Hương, đợi ta với!" Phương Hoán Thanh cũng không thể mặc kệ Thu Hương, đành chạy theo nàng.
Tuy Phương Hoán Thanh quyết định đến xem vị khách không mời mà đến này, nhưng nàng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không ổn, lỡ đâu nàng kia biết có nghĩ nàng là người quái dị không?
Hay là thôi đi, không cần gặp mặt chắc tốt hơn, vì thế, nàng sai Thu Hương thay mặt nàng đến gặp. Sau khi Thu Hương bưng trà đến nhà chính, nàng liền lén theo sau, nếu giả làm người hầu có lẽ sẽ không bị phát hiện!
"Đại tiểu thư, mời uống trà." Đến nhà chính, Thu Hương và Phương Hoán Thanh Nhất 1 trước 1 sau đem trà đưa đến trước mặt khách.
Phương Hoán Thanh tránh sau lưng Thu Hương nhìn lén vị khách tuổi trẻ này.
Thu Hương nói không sai, nàng rất đẹp, thuộc loại sẽ làm người khác nhịn không được muốn nhìn theo.
Nhưng thực sự làm Phương Hoán Thanh bất ngờ là cô gái này rất quý phái tao nhã, mặt luôn mỉm cười, nàng vừa gặp sẽ biết nàng kia là con nhà cao sang, có lẽ nàng thực chính là con gái của cha nuôi Gia Cát Diệp.
Xong việc, Thu Hương kéo kéo góc áo Phương Hoán Thanh muốn đi, nhưng Phương Hoán Thanh nhìn quá chăm chú, mặc kệ Thu Hương kéo thế nào cũng không hay biết.
Thu Hương vừa định gọi, nàng kia đã giành trước mở miệng.
"Để ta đoán thử xem, cô gọi là Phương Hoán Thanh đúng không?"
Nàng kia vừa nói xong, Phương Hoán Thanh và Thu Hương đều giật mình.
Phương Hoán Thanh kinh ngạc nói:"Cô biết tên ta?"
"Nguyên đại thúc nói cho ta biết."
Nàng kia tao nhã đứng lên, bình tĩnh cùng Phương Hoán Thanh 4 mắt nhìn nhau.
"Ta là Lã Oanh, là nghĩa muội Diệp đại ca."
Nàng đúng là con của nghĩa phụ Gia Cát Diệp!
Phương Hoán Thanh nhìn Lã Oanh, lại nhìn nhìn Thu Hương, nàng không biết nên nói gì với Lã Oanh.
"Nguyên đại thúc nói rất đúng, cô rất đẹp, dù mặc quần áo đơn sơ vẫn đẹp kinh người." Lã Oanh nhìn Phương Hoán Thanh chăm chú.
Phương Hoán Thanh cảm nhận được Lã Oanh đang đánh giá mình, loại cảm giác bị người xem xét này làm nàng thấy rất không thoải mái.
"Lã cô nương, sao cô cứ nhìn ta hoài vậy?" Nàng nhịn không được hỏi.
Lã Oanh liếc nàng 1 cái."Cô nên giống những người khác gọi ta là Đại tiểu thư mới đúng, cô là nha hoàn ở đây mà, đúng không?"
A, ả ta cố ý gây sự với nàng sao?
Phương Hoán Thanh không muốn yếu thế, cãi lại: "Ta là nha hoàn ở đây, nhưng ngươi nhầm rồi, ta là nha hoàn Phủ Gia Cát, không phải nha hoàn Lã gia."
Lã Oanh khẽ cười nói: "Vậy cũng như nhau, của Diệp đại ca cũng là của ta, cho nên cô cũng là nha hoàn của ta, hiểu chưa?"
Phương Hoán Thanh căm giận trừng – cho dù chán ghét Hoán Thanh ra mặt vẫn không mất tao nhã – Lã Oanh, nàng thực sự không thích Lã Oanh.
Cái gì gọi là của Diệp đại ca cũng là của ả? Ả nghĩ ả là ai của Gia Cát Diệp nha? Gọi Diệp đại ca thân thiết như vậy, người khác vừa nghe đã thấy buồn nôn. (...haizz chua chua...)
Giữa lúc 2 người mắt to trừng mắt nhỏ lửa giận bốc lên ngùn ngụt, Gia Cát Diệp đã trở lại.
"Oanh nhi, sao muội lại đến đây?" Gia Cát Diệp kinh ngạc nhìn Lã Oanh.
"Diệp đại ca, muội rất nhớ huynh!" Lã Oanh bước lên ôm lấy Gia Cát Diệp.
Bọn họ...... mặt Phương Hoán Thanh xanh mét, nhìn 2 người ôm ôm ấp ấp, 1 màn này làm máu cả người nàng xông thẳng lên não. (giận sung huyết não ấy mà...)
"Oanh nhi, đừng như vậy."
Gia Cát Diệp vừa thấy Phương Hoán Thanh, vội đẩy Lã Oanh ra 1 chút.
"Diệp đại ca, muội có rất nhiều chuyện muốn nói với huynh, đi, chúng ta đến phòng huynh đi!"
Lã Oanh kéo Gia Cát Diệp ra ngoài, mà Gia Cát Diệp hình như cũng không định từ chối, cứ thế yên lặng đi theo nàng.
"Tiểu thư......" Thu Hương lo lắng nhìn Phương Hoán Thanh.
Chuyện lớn đây, mặt tiểu thư thật hình sự, thực đáng sợ nha. (B-()
Thu Hương không dám nói gì thêm, bỏ Phương Hoán Thanh lại 1 mình chạy trước.
Phương Hoán Thanh chết lặng, hình ảnh Gia Cát Diệp và Lã Oanh tay trong tay không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu nàng.
Phương Hoán Thanh tự nhốt mình trong phòng không ăn cơm chiều.
Thu Hương và những người khác đã sớm về phủ, chỉ mình nàng lẻ loi.
Trong đêm cô độc, nàng bỗng thấy muốn khóc.
Nàng không biết vì sao mình khổ sở như vậy, chỉ biết là nhìn Gia Cát Diệp thân mật với người khác, dù chỉ là 1 chút, nàng cũng rất đau khổ, đau khổ đến ăn không ngon ngủ không yên.
Mình bị làm sao vậy? Không lẽ là ghen tị với Lã Oanh? Nàng không thể không nghĩ vậy.
Có lẽ nào?
Bây giờ, trừ bỏ hận Gia Cát Diệp, nàng còn có tình cảm khác sao? Giống như trước kia vậy, nàng rất thích hắn nhưng lại không thể nói ra thành lời, chỉ có thể để phần cảm tình này giấu kín dưới đáy lòng..
Nàng không hiểu lòng của chính mình nữa, là hối hận, là không cam lòng, hay là luyến tiếc?
Nàng chỉ biết mình không thể chịu được bên người Gia Cát Diệp có người con gái khác, trừ chính nàng ra, không thể cho phép người con gái khác đến gần hắn.
Cảm tình giữa Gia Cát Diệp và Lã Oanh đến mức nào? Trong lòng Gia Cát Diệp, nàng và Lã Oanh, ai quan trọng hơn? Tuy nàng rất muốn biết nhưng lại không biết nên hỏi ai bây giờ.
Không thể là Gia Cát Diệp, bởi nàng không thể hạ mình trước hắn thêm nữa, tìm Lã Oanh càng không được, vậy nàng còn biết tìm ai đây?
Đúng rồi! Nguyên Đồng là nô tài của Lã gia, chắc sẽ biết chuyện này.
Phương Hoán Thanh vừa nghĩ đến đây, có người gõ cửa phòng nàng.
Nàng đứng dậy mở cửa liền thấy Nguyên Đồng đang khó xử đứng ngoài cửa phòng.
"Nguyên đại thúc, sao lại khéo đến vậy?" Nàng mừng rỡ nói.
"Cái gì khéo?" Nguyên Đồng khó hiểu.
"Ta vừa định tìm ông, ông đã đến rồi, mau vào đi!" Phương Hoán Thanh cười kéo Nguyên Đồng vào phòng.
"Ra vậy..." Nguyên Đồng ánh mắt lấp lóe nhìn Phương Hoán Thanh."Ta biết ngươi muốn hỏi ta cái gì, nói thực, ta cũng vì chuyện này mà đến."
"Vậy sao?" Phương Hoán Thanh cảm thấy Nguyên Đồng có vẻ hơi kỳ quái, hắn nói nửa úp nửa mở, như có chuyện khó nói được thành lời."Nguyên đại thúc, có phải tiểu thư nhà ông muốn ông đến tìm ta không?" Nàng đoán ngay được chắc chắn là chuyện dính dáng đến Lã Oanh.
Nguyên Đồng gật gật đầu."Ngươi thực thông minh, chuyện là như vậy, tiểu thư nhà ta muốn ta nói lại với ngươi mấy câu. Nàng nói tình cảm giữa nàng và công tử rất tốt đẹp, mong ngươi đừng phá hư tình cảm của bọn họ, hy vọng ngươi biết cách cư xử cho tốt." Hắn dừng 1 chút, áy náy nhìn Phương Hoán Thanh."Hoán Thanh, ta thực không muốn nói những lời này với ngươi, nhưng dù sao ta cũng là người của Lã gia, mong ngươi đừng trách ta.."
Nói thực, hắn rất thích con bé Hoán Thanh kia, tuy không phải là 1 nha hoàn giỏi nhưng nàng hồn nhiên đáng yêu, dù hơi tùy hứng cũng không làm người ta chán ghét. Nếu hắn không phải nô tài Lã gia....... Hắn thấy công tử cùng nàng 1 chỗ cũng không phải chuyện xấu.
Phương Hoán Thanh mỉm cười."Nguyên đại thúc, đây là bổn phận của ông, sao ta có thể trách được? Phiền ông về nói lại với tiểu thư nhà ông, ta hiểu ý nàng, chỉ không rõ vì sao nàng không tự mình nói với ta, không lẽ nàng sợ ta ăn thịt ăn cá gì nàng sao? Nàng xem trọng ta quá, nếu cảm tình giữa nàng và Gia Cát Diệp thực tốt đẹp, cần gì phải sợ 1 nha hoàn nho nhỏ như ta?"
Nguyên Đồng nghe Phương Hoán Thanh nói xong, cười không được, không cười cũng không phải.
"Nha đầu này... Thôi, để ta nói cho ngươi nghe! Lão gia nhà ta có ân với công tử, hắn không chỉ xem công tử như con, còn ngầm xem hắn là con rể, mà công tử cũng không phải không biết ý lão gia, đến bây giờ hắn còn chưa chịu nhận là có 1 nguyên nhân: là ngươi!"
"Ta?"
"Trừ ngươi ra, còn ai có thể làm hắn trở về Lâm An nơi thương tâm này được?" Nguyên Đồng than thở: "Mấy ngày nay, công tử và ngươi ở chung ta đều thấy được, các ngươi chính là trong nhà chưa rõ, ngoài ngõ đã hay, người ngoài cuộc như ta đây vừa nhìn đã rõ! Công tử trong lòng có ngươi, tiểu thư nhà ta chắc chắn đã nhận ra nên mới sợ ngươi cướp đi công tử."
Phương Hoán Thanh 2 má đỏ ửng, bối rối trong lòng.
" Thế nào? Ngươi cho là Nguyên đại thúc gạt ngươi sao?" Nguyên Đồng buồn bực vì nàng không nói 1 lời.
"Không phải, ta......" Phương Hoán Thanh ngước nhìn qua đôi mắt ươn ướt, nhỏ giọng: "Ta vẫn tự bảo mình chắc chắn hắn hận ta còn nhiều hơn thích ta, bởi vì hắn đối xử quá lạnh lùng với ta, ta không phải không tin Nguyên đại thúc, mà là ta không cảm nhận được cảm tình của hắn đối với ta......"
"Ai~~ 2 người các ngươi cứ mãi như chơi trốn tìm, chừng nào các ngươi còn cố ý xem nhẹ lẫn nhau thì khi đó còn chưa hiểu được tấm lòng người kia!" Nguyên Đồng than thở.
Phương Hoán Thanh cúi đầu."Điều này cũng không thể trách ta a! Là hắn buộc ta làm nha hoàn cho hắn, là hắn bắt nạt ta trước, hắn đáng giận như vậy ta chán ghét còn không đủ nữa là, làm sao còn hơi sức đi xem hắn đến cùng có thích ta hay không......"
"Nhưng bây giờ chuyện đã không như vậy nữa!" Nguyên Đồng nói:"Có lẽ công tử rất thích ngươi nhưng lấy vợ không chỉ là tìm người mình thích, quan trọng là phải tìm người thích hợp với mình, ngươi hiểu ý ta không?"
Phương Hoán Thanh sửng sốt 1 lúc."Ông định nói Lã Oanh thích hợp với Gia Cát Diệp hơn ta?"
Nguyên Đồng thẳng thắn nói: "Ta không biết công tử nghĩ thế nào. Ta chỉ biết công tử cùng tiểu thư nhà ta luôn chung sống rất hòa thuận, bọn họ tin tưởng lẫn nhau, tình cảm còn thân thiết hơn anh em ruột, cho đến bây giờ ta còn chưa thấy bọn họ cãi nhau lần nào; nếu họ thực trở thành vợ chồng ta cũng không có gì bất ngờ, nói không chừng công tử còn có được cuộc sống êm ả mà cậu ấy muốn!"
Phương Hoán Thanh chua sót cười cười."Đúng vậy, tiểu thư nhà ông vừa cao quý lại bao dung, còn ta vừa tùy hứng lại khó chiều, Gia Cát Diệp lựa chọn nàng cũng là điều bình thường, đúng không?"
Nguyên Đồng không cho là đúng nhìn nàng."Hoán Thanh, ngươi thực nghĩ vậy sao?"
"Ông nói xem?"
Phương Hoán Thanh tuy vẫn mỉm cười, nhưng trong lòng lại cực kỳ đau xót, nàng tươi cười để giấu đi nỗi thất vọng mất mát của mình.
Nàng biết chuyện Nguyên Đồng nói rất có thể xảy ra, hơn nữa, chính nàng cũng không biết nếu Gia Cát Diệp chọn vợ, hắn có chọn nàng hay không? Nàng từng thương tổn hắn, mà hắn có lẽ sợ lại bị thương tổn...... Lã Oanh thì khác, cha ả có ân với Gia Cát Diệp, ký ức giữa ả và hắn đều rất tốt đẹp, chắc hắn cũng cho rằng Lã Oanh thích hợp hơn nàng đi?
Nàng cảm thấy mình không chút phần thắng.
Vì Gia Cát Diệp hạnh phúc, nàng phải bỏ đi sao? Gia Cát Diệp và Lã Oanh chung sống thực sẽ hạnh phúc sao? Nếu thực sự như thế, vậy nàng đi đâu tìm hạnh phúc của mình?
Tối 3 hôm sau, Phương Hoán Thanh đang cùng Quách đại nương ăn cơm thì bị Nguyên Đồng gọi đến phòng ăn.
"Nguyên đại thúc, Gia Cát Diệp tìm ta làm gì?" Nàng vừa đi vừa hỏi.
"Không phải công tử tìm ngươi, là Đại tiểu thư tìm ngươi."
"Lã Oanh tìm ta?" Phương Hoán Thanh buồn bực trong lòng.
Mấy ngày nay nàng đã cố tránh Lã Oanh, cũng gắng không gặp Gia Cát Diệp, chẳng lẽ nàng làm vậy Lã Oanh còn chưa vừa lòng?
Đến phòng ăn, Phương Hoán Thanh thấy Lã Oanh và Gia Cát Diệp đang dùng cơm.
"Đại tiểu thư, tôi dẫn Hoán Thanh đến đây!"
"Hoán Thanh, ngồi xuống cùng ăn đi!" Lã Oanh cười đến rạng rỡ, niềm nở nói với Phương Hoán Thanh.
"Cám ơn ý tốt của Đại tiểu thư, ta cùng Quách đại nương cùng ăn là được rồi!" Phương Hoán Thanh lễ phép trả lời.
"Diệp đại ca, huynh mời cô ấy dùng cơm cùng chúng ta đi mà!" Lã Oanh nũng nịu nói với Gia Cát Diệp.
Lã Oanh cố ý nói cho nàng nghe đi?
Phương Hoán Thanh nhìn chằm chằm vẻ mặt Gia Cát Diệp, hắn tươi cười làm lòng nàng nổi lên lửa giận.
Gia Cát Diệp dịu dàng nói với Phương Hoán Thanh: "Cô cũng ngồi xuống cùng ăn đi!"
"Dạ." Phương Hoán Thanh bình tĩnh ngồi xuống trước mặt 2 người.
Nàng không nghĩ Gia Cát Diệp dịu dàng là vì nàng, nàng cho rằng hắn như vậy là vì Lã Oanh.
"Ăn đi!" Gia Cát Diệp, trong cái nhìn chăm chú của 2 người, gắp 1 khối thịt gà cho vào bát Phương Hoán Thanh.
Hắn đang rất vui vẻ, bởi vì đây là lần đầu tiên, kể từ khi hắn biết Phương Hoán Thanh lâu như vậy đến nay, cùng nàng dùng bữa.
"Cám ơn." Phương Hoán Thanh liếc nhìn Gia Cát Diệp rồi cầm đũa ăn.
Lã Oanh gắng giữ bình tĩnh, liếc chừng bọn họ.
"Hoán Thanh, cô ở đây có quen không?" Nàng ta mỉm cười nhìn nàng.
"Còn tạm." Phương Hoán Thanh cố gắng không để lộ vẻ buồn bực.
Nàng cảm thấy Lã Oanh cố ý ra vẻ bà chủ ra oai với nàng, ra vẻ nàng mới là người quan trọng nhất với Gia Cát Diệp.
"Ta vừa nhắc đến cô với Diệp đại ca đó! Ta cảm thấy cô thực may mắn nha, tuy bây giờ không còn là tiểu thư, nhưng cô làm nha hoàn cũng rất thoải mái đúng không? Còn có thể để nô tài trong nhà mình đến giúp làm việc, đúng là chuyện lạ có thực mà! Nếu người ngoài biết chuyện này, ta nghĩ mọi người cũng sẽ tranh nhau đến đây làm nha hoàn, cô nói đúng không?" Lã Oanh tươi cười trên mặt mà lời nói chứa gai.
"Đại tiểu thư nói đúng vậy, ta ở đây thực thoải mái đâu! Nếu Đại tiểu thư thích, ngươi cũng có thể nói Diệp đại ca của ngươi cho làm nha hoàn a, như vậy là ngươi có thể tự nếm trải niềm vui được làm nha hoàn, không phải sao?" Vừa nói xong, Phương Hoán Thanh cười ngọt ngào với Gia Cát Diệp.
"Ha ha, nói chuyện với cô thật vui nha!" Nàng sẽ không trúng bẫy Hoán Thanh, người cao quý hiền lành như nàng, sao có thể tức giận trước mặt người mình âu yếm được? Ở trước mặt Diệp đại ca, nàng mãi mãi đều là người cao quý hiền lành nhất, đáng yêu nhất.
Lã Oanh thấy không thể dùng lời nói ra oai, liền đổi cách khác.
"Hoán Thanh, cô có thể đổi chén trà nóng cho ta không? Ta không thích uống trà nguội." Lã Oanh lắc lắc chén trà.
"Được." Phương Hoán Thanh tuy biết ả cố ý sai nàng làm việc, nhưng nàng không thể không làm, ai kêu nàng là nha hoàn của người ta đâu.
Vì thế, Phương Hoán Thanh vào bếp đổi ấm trà nóng, trở lại phòng ăn, nàng rót đầy chén của Lã Oanh.
"Đại tiểu thư, mời dùng trà."
"Cám ơn." Lã Oanh cầm chén trà, mới uống 1 ngụm liền đem chén thả rớt xuống đất.
"Oanh nhi, làm sao vậy?" Gia Cát Diệp vội cầm lấy tay nàng, "Bị phỏng sao? Sao muội bất cẩn thế?"
"Diệp đại ca, muội không sao." Lã Oanh 2 mắt ươn ướt:"Là muội không cẩn thận, muội không biết trà nóng như vậy ‥‥"
Phương Hoán Thanh không chịu được. Ả ta rõ ràng đang diễn kịch, Gia Cát Diệp bình thường khôn khéo là vậy giờ lại nhìn không ra, còn đứng sát ả như vậy, tức chết nàng mà!
Phương Hoán Thanh tức giận nhìn Lã Oanh diễn tuồng.
"Là tự ngươi muốn uống trà nóng, lại không chịu thổi đã uống, không bị phỏng mới lạ......"
"Hoán Thanh, im miệng! Còn rảnh mà múa mép khua môi, sao không dọn dẹp sạch sẽ đi" Gia Cát Diệp trách móc Phương Hoán Thanh.
"Sao ngươi mắng ta?" Phương Hoán Thanh không thể tin nhìn Gia Cát Diệp, đâu phải nàng hại Lã Oanh bị phỏng."Ngươi mù sao? Là tự nàng làm mình bị phỏng nha, đâu có chuyện gì dính dáng đến ta a? Cái chén do nàng làm rớt, ngươi đi mà gọi nàng dọn dẹp nha!" Nàng nén giận không được quát lớn với Gia Cát Diệp.
"Cô nói sao?"
Gia Cát Diệp và Phương Hoán Thanh đều tức giận, 2 người trừng mắt nhìn nhau. Đúng lúc này, Lã Oanh dịu dàng nói.
"Diệp đại ca, huynh đừng giận mà! Hoán Thanh nói không sai, là lỗi của muội, muội sẽ dọn......"
Phương Hoán Thanh lạnh lùng trừng Lã Oanh."Ai cần ngươi lắm miệng! Ngươi cố ý ra vẻ tốt đẹp thiện lương để người khác chê cười ta chứ gì?"
"Hoán Thanh!" Gia Cát Diệp không nhịn được lớn tiếng với Phương Hoán Thanh: "Cô cố ý chọc ta giận phải không? Nếu vậy, cô đã thành công rồi, không muốn làm thì ra ngoài đi, tránh cho ta nhìn thấy cô lại nổi giận!" Không phải hắn cố ý, chỉ là giận Phương Hoán Thanh vô lễ mới nói nặng lời.
Phương Hoán Thanh tái nhợt mặt, nói qua kẽ răng cắn chặt: "Vậy nô tỳ đi thu dọn, nô tỳ biết rất rõ bổn phận mình, không dám quấy rầy công tử cùng đại tiểu thư dùng cơm, nô tỳ thu dọn xong sẽ đi ngay."
Nàng cố nén nước mắt, dùng tốc độ nhanh nhất dọn dẹp các mảnh vỡ, sau đó nhanh chóng rời đi phòng ăn.
Gia Cát Diệp trở lại chỗ ngồi, im lặng ăn cơm.
"Diệp đại ca......" Lã Oanh mở miệng thực dè dặt: "Có phải là muội chọc Hoán Thanh giận không?"
Gia Cát Diệp lắc đầu, "Không phải lỗi của muội, nàng nổi giận vô cớ, mặc kệ nàng, chúng ta ăn cơm đi!"
"Dạ." Lã Oanh gật nhẹ đầu.
Lã Oanh mừng thầm trong lòng, nhưng nàng không thể để Gia Cát Diệp biết nàng đang vui vẻ, nếu không hắn sẽ biết là nàng cố ý gây sự với Phương Hoán Thanh.
Xem ra nàng quá xem trọng Phương Hoán Thanh, mới hiệp 1 nàng ta đã thua tan tác, nàng tưởng Phương Hoán Thanh là 1 đối thủ khó chơi kia. Nhưng nàng cũng không thể lơi lỏng, dù sao Phương Hoán Thanh là mối tình đầu của Gia Cát Diệp, nàng không chỉ muốn Gia Cát Diệp chán ghét Phương Hoán Thanh mà còn tìm cách để hắn đuổi nàng ta đi mới được.
Gia Cát Diệp không cần nha hoàn, hắn chỉ cần có nàng là đủ rồi.
Giữa trưa hôm sau, ở phía đông cách cửa thành Lâm An 10 dặm xuất hiện 3 người 3 ngựa.
Cưỡi ngựa dẫn đầu là Gia Cát Diệp – chói mắt làm người khác phải ngoáy nhìn, theo sau là Lã Oanh mặt mày tươi vui hớn hở, mà đi sau cùng, cách bọn họ một quãng xa là Phương Hoán Thanh đang uể oải buồn bực.
Tức chết nàng rồi! Vì sao nàng phải theo chân bọn họ ra ngoài cưỡi ngựa? Lã Oanh cũng thực kỳ quái, nàng ta không sợ nàng sẽ cướp đi Gia Cát Diệp sao? Đã vậy vì sao lại buộc nàng đi theo? Là Lã Oanh rất tin tưởng mình, hay là nàng không còn tạo thành sự uy hiếp với nàng ta?
Ai~~ nàng thực muốn bỏ về ngay! Nhìn bọn họ âu âu yếm yếm, muốn nàng không giận thực quá khó.
Đáng giận Gia Cát Diệp! Nàng còn chưa bỏ qua chuyện mấy ngày trước bọn họ xém nữa cãi nhau vì Lã Oanh đâu! Hắn còn dám nói chuyện với ả ta, hắn không biết nàng là người hay mang thù sao? Hắn sẽ không cho rằng nàng đã bỏ qua cho hắn đi?
Bỏ qua sao? Đâu có dễ vậy! Hắn có biết nàng khóc suốt đêm không? Hắn có biết nàng chịu thiệt đến thế nào không? Cái gì hắn cũng không biết! Tên chết bầm kia chỉ biết lấy lòng Lã Oanh, mặc kệ nàng sống chết thế nào. Nếu hắn thích Lã Oanh, vậy còn giữ nàng bên cạnh làm gì? Hắn không sợ nàng cản trở bọn họ nói chuyện yêu đương sao?
"Hoán Thanh, cô còn lề mề làm gì đó? Đi nhanh lên!" Phía trước, Gia Cát Diệp lớn tiếng gọi nàng.
"Đang đến đây!" Phương Hoán Thanh ở xa xa trừng hắn 1 cái, sau đó mới tâm không cam, tình không nguyện đến bên 2 người kia.
"Hoán Thanh, ta nghe Diệp đại ca nói cô cưỡi ngựa rất giỏi, ta thực muốn tận mắt nhìn cô cưỡi ngựa, trổ tài cho chúng ta xem đi mà!" Lã Oanh cười, khiêu khích nhìn Phương Hoán Thanh nói.
"Xin lỗi, bây giờ ta không muốn." Phương Hoán Thanh lười biếng nói.
"Đừng như vậy mà.." Lã Oanh nhìn Phương Hoán Thanh năn nỉ, "Ta thực rất muốn xem mà, chỉ cưỡi 1 lần thôi, được không?"
"Đại tiểu thư, xin lỗi, ta vẫn không muốn cưỡi." Phương Hoán Thanh cảm thấy Lã Oanh rất kỳ quái, vì sao nàng ta cứ muốn nàng lên ngựa? Không lẽ lại muốn gây sự?
"Hay là như vầy đi!" Lã Oanh quay lại nói với Gia Cát Diệp: "Diệp đại ca, anh đi trước rồi chờ bọn em, anh phải đi xa 1 chút, sau đó em thi với Hoán Thanh xem ai đến chỗ anh trước, được không?"
"Được! Nhưng 2 người phải cẩn thận 1 chút, biết chưa?" Gia Cát Diệp không nghĩ làm nàng mất vui, vì thế vội vàng cưỡi ngựa chạy đi.
"Công tử —— cậu đừng đi a!" Phương Hoán Thanh không ngờ Gia Cát Diệp nói đi là đi, Lã Oanh nói gì hắn nghe nấy làm nàng rất buồn bực.
"Hoán Thanh, cô dám thi với ta không?" Gia Cát Diệp vừa đi, Lã Oanh liền cười đến ác độc.
Phương Hoán Thanh tức giận nói: "Ta không rảnh đến thế, ngươi muốn cưỡi thì cưỡi đi! Đừng đụng tới ta!"
Lã Oanh khinh miệt liếc nàng 1 cái, "Ngươi không dám thi với ta?"
"Không phải không dám, mà là không muốn!" Phương Hoán Thanh trả lại cho nàng ta ánh mắt khinh miệt.
"Thật không?" Lã Oanh cười thầm.
Nàng ta bỗng dưng vung chân đá thật mạnh vào mông con ngựa mà Phương Hoán Thanh đang cưỡi.
"Ngươi làm gì? Á ——"
Con ngựa mà Phương Hoán Thanh đang cưỡi lồng lên, sau đó liều mạng chạy như điên về phía trước.
"Dừng lại, mau dừng lại!" Phương Hoán Thanh không thể làm chủ con ngựa bất kham, đành nắm chặt dây cương không để mình ngã xuống.
Mặc kệ nàng hét thế nào, ngựa cũng không dừng lại, nàng ngồi trên lưng ngựa ngã trái ngã phải đến choáng váng.
Tiêu rồi! Con ngựa điên này không chịu dừng lại, có ai đến cứu nàng không a?