Gửi bài:

Chương 3

"Cái gì, ngươi nói lại ta nghe xem?" giọng Phương Hoán Thanh cao vút.

"Phương cô nương, công tử nhà tôi nói trừ cô ra, những thứ còn lại, dù là người hay đồ đạc cũng không cho mang vào phủ. Nếu cô muốn hỏi gì thì chờ công tử nhà tôi trở về cô lại hỏi hắn đi!" quản gia Nguyên Đồng nói với Phương Hoán Thanh.

"Nhưng đó đều là quần áo của ta, không lẽ ngay cả quần áo mình ta cũng không thể giữ sao?" Phương Hoán Thanh giận dỗi nói.

"Công tử đã dặn trước, hắn nói mấy thứ áo khoác này không cần đem theo, Phương cô nương chỉ cần để lại áo lót là được!" Nguyên Đồng mặt không đổi sắc nói.

"Ngươi......"

Lão già này cả "áo lót" cũng nói được? Phương Hoán Thanh kinh ngạc nhìn người tự xưng là quản gia Nguyên Đồng.

Thật không uổng là người của tên trứng thối Gia Cát Diệp kia, xem ông ta nói mặt không biến đỏ, thở không loạn nhịp, nàng là người nghe còn thay hắn cảm thấy đỏ mặt đâu.

"Quên đi!"

Nàng không muốn tranh cãi lãng nhách thế này, mới vừa vào nhà đã tức chết mình sao? Vậy 1 năm sau nàng muốn qua thế nào a?

Nàng để lại 1 túi quần áo, còn lại 4 túi để cho những người đi theo nàng đem về nhà.

Tiếp theo, Nguyên Đồng dẫn nàng đi thăm Phủ Gia Cát.

Nàng vốn nghĩ nhà giàu mới nổi như Gia Cát Diệp chắc ở nhà so với nhà nàng còn lớn hơn, sang trọng hơn, không ngờ rằng không đến nửa canh giờ, nàng đã đi hết 1 vòng quanh Phủ Gia Cát rồi.

"Trừ nhà chính và hành lang cô vừa xem qua, còn có khu vườn này, bên kia vườn là phòng công tử, chỉ nhiêu đó thôi." Nguyên Đồng chỉ vào 1 dãy phòng phía trước, "Còn có chỗ này, chỗ này khoảng 4 phòng, 1 là phòng cho khách ở qua đêm, 1 phòng cho ta ở, còn có 1 là phòng bếp cho Quách đại nương ở, còn lại 1 phòng kia cho cô ở, vậy cô dọn đồ vào phòng đi!"

Muốn nàng ở phòng này?

Phương Hoán Thanh nhìn căn phòng nho nhỏ, cũ kỹ, so với phòng cho người hầu nhà nàng ở còn chật hẹp cũ kỹ hơn.

Nguyên Đồng thấy nàng nhíu mày, hiểu ngay nàng nghĩ cái gì.

"Tôi biết cô ngại chỗ này vừa nhỏ lại vừa cũ, nhưng đó cũng là chuyện bình thường, chỗ này có lịch sử hơn 30 năm, muốn nó không cũ làm sao được? Chỉ cần cô quét dọn sạch sẽ cũng ở rất tốt rồi!"

"Quét dọn sạch sẽ? Ngươi nói ta phải quét dọn chỗ này?" Phương Hoán Thanh tự chỉ vào mình.

"Đương nhiên, chỗ này chỉ có cô là nha hoàn, cô không quét ai tới quét?"

Nguyên Đồng buồn bực nhìn Phương Hoán Thanh.

"Chỗ này chỉ có ta là nha hoàn?" Phương Hoán Thanh không thể tin được những gì mình đã nghe.

"Không thể nào? Hết thảy phòng chỗ này muốn ta quét dọn? Trước kia chỗ này không có nha hoàn sao?"

"Đương nhiên là có, nhưng mà 2 ngày trước đã về nhà lấy chồng rồi, cô đến vừa đúng lúc. Thật ra việc của cô cũng không tính nhiều, chuyện phòng bếp có Quách đại nương lo, việc chính của cô là mỗi ngày quét dọn sạch sẽ, còn có giặt 1 ít quần áo, khâu quần áo linh tinh, rất nhẹ nhàng. Công tử không phải là người khắt khe, cô chỉ cần làm tốt bổn phận mình là được!" Nguyên Đồng vỗ vai Phương Hoán Thanh an ủi nàng.

Đ... đùa sao?

Phương Hoán Thanh kêu lên lo lắng:"Chỉ có ta là nha hoàn? Điều này sao có thể? Ta làm sao có thể làm được nhiều việc như vậy? Nguyên đại thúc, ông.. chắc nhớ nhầm phải không, không cần làm ta sợ, Gia Cát Diệp chắc chắn còn thuê nha hoàn khác, đúng không?" Nàng vốn nghĩ mình chỉ cần hầu hạ Gia Cát Diệp là được, không ngờ rằng còn phải làm 1 đống việc như vậy.

"Làm sao phải thuê thêm? Trước kia cũng chỉ có 1, đâu cần thêm!"

"Nhưng ta......"

"Không nhưng nhị gì cả!" Nguyên Đồng ngắt lời Phương Hoán Thanh ."Được rồi, mau về phòng thay bộ quần áo này, mặc loại quần áo mỏng mảnh này làm việc thế nào được? Quần áo nha hoàn trước kia mặc vẫn còn, cô mặc thử xem vừa người không."

"Hừ!" Phương Hoán Thanh nổi giận đùng đùng bỏ về phòng.

Nàng không nói tiếp với hắn, nói tiếp chắc nàng sẽ giận đến hộc máu chết.

Vào phòng, nàng không khỏi kinh ngạc: "Phòng nhỏ vậy trời!"

Ngay cả phòng Thu Hương cũng lớn hơn phòng này, đáng giận Gia Cát Diệp, hắn đến cùng muốn tra tấn nàng thế nào mới chịu buông tha?

Ai~~! Đều do mình trước kia khinh thường người ta, bây giờ vật đổi sao dời, 4 năm thời gian, nàng từ chủ biến thành người ở, hắn từ người ở biến thành chủ, oán trời trách đất cũng vậy, toàn là tự làm bậy không thể sống!

Phương Hoán Thanh ủ rũ đặt túi quần áo xuống, tiếp theo nàng mở tủ, định đem quần áo cất vào.

Nhưng.. nàng vừa mở tủ liền trợn tròn mắt...... mấy bộ quần áo trong tủ sao cũ nát đến thế a?

Nàng nhớ rồi! Nguyên Đồng đã nói là quần áo nha hoàn trước kia để lại, đây là quần áo nha hoàn mặc không sai, nhưng nàng thật phải mặc loại quần áo này sao?

Nàng sập mạnh cửa tủ giận dỗi.

Đáng giận! Nàng thật muốn khóc nha! Muốn nàng mặc loại quần áo này, nàng thà chết còn hơn!

Vào Phủ Gia Cát còn không đến 1 canh giờ, nàng cũng đã muốn về, thì ra không đâu bằng ở nhà.

Làm sao bây giờ? Nàng thật sự có thể làm được việc của nha hoàn sao? Ngay cả quần áo nha hoàn nàng cũng không dám mặc, chuyện sau đó thế nào, nàng thật không dám nghĩ.

Ai tới cứu nàng a? Đừng nói phải ở đây 1 năm, nàng cả 1 ngày cũng ở không nổi nha!

"Phương cô nương, cô thay quần áo xong chưa?"

Đợi ở bên ngoài, Nguyên Đồng thấy Phương Hoán Thanh chậm chạp không ra, ông hắng giọng gọi nàng.

"Được rồi, ta ra ngay!" Không còn thời gian để hối hận, nàng nhận mệnh chọn bộ quần áo, mặc vào xong liền ra khỏi phòng.

"Phương cô nương, cô mặc như vậy nhìn cũng rất đẹp nha!"

Nguyên Đồng cảm thấy mặc quần áo cũ nát vẫn không giảm được vẻ đẹp nàng, nàng là nha hoàn xinh đẹp nhất, quý phái nhất hắn gặp qua.

"Phải không? Cám ơn lời khen của ông." Tuy rằng được khen ngợi, Phương Hoán Thanh lại không cảm thấy vui vẻ. Nàng có thể đẹp hơn nữa nếu không ăn mặc như vầy......

"Đúng rồi! Tôi nghĩ hay là cô quét dọn sạch sẽ phòng công tử trước đi, như vậy buổi tối công tử trở về thấy được sẽ rất vui vẻ, có thể làm công tử vui, đối với cô cũng có lợi không phải sao?"

"Ừ!" Phương Hoán Thanh không dám nghĩ Gia Cát Diệp sẽ đối xử với nàng thế nào.

Quét dọn thì quét dọn, nàng cũng không tin nàng thông minh lanh lợi như vậy lại làm không được công việc của nha hoàn, cùng lắm là bán sức lao động thôi, có gì đặc biệt hơn người !

Chạng vạng, Gia Cát Diệp đóng cửa cửa hàng về nhà.

"Công tử, cậu đã về rồi!" Nguyên Đồng cung kính ra đón.

"Nguyên đại thúc, nàng đến chưa?" Câu đầu tiên Gia Cát Diệp nói chính là hỏi Phương Hoán Thanh có tới chưa.

Nguyên Đồng nhìn Gia Cát Diệp đầy ý nghĩa."Công tử, cậu có vẻ thực để ý Phương Hoán Thanh có thực hiện lời hứa hay không a?"

"Ừm..." Gia Cát Diệp không trả lời rõ ràng."Nàng bây giờ ở chỗ nào?"

"Tôi đã gọi nàng đi quét dọn phòng công tử, đều đã qua 1 canh giờ, còn chưa thấy nàng đi ra!" Nguyên Đồng cảm thán nói:"Tiểu thư đúng là tiểu thư, chỉ là quét dọn cái phòng cũng muốn tốn cả canh giờ. Công tử, không phải tôi nhiều chuyện nhưng Phương Hoán Thanh vốn không thể làm nha hoàn, tôi xem hay là để nàng trở về đi!"

"Ta đều có ý riêng của ta, ông không cần nói nữa!" Vừa nói xong, Gia Cát Diệp liền đi về phòng mình."Ta đi gặp nàng, ông có thể nghỉ ngơi!"

"Công tử, cậu......" Nguyên Đồng bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Ông có linh cảm không tốt là Phương Hoán Thanh chắc chắn sẽ làm Phủ Gia Cát chó sủa gà bay.

Gia Cát Diệp vừa vào cửa liền trợn tròn mắt.

Vừa quét dọn xong, Phương Hoán Thanh liền nằm trên giường hắn ngủ mê man, chổi quét, bồn nước, khăn lau hỗn độn đặt 1 bên, hắn nhìn không ra được quét dọn sạch sẽ làm sao, chỉ nhìn thấy nàng ngủ trên giường thơm quá, ngọt quá.

Đây là cái loại nha hoàn gì a? Khó trách Nguyên Đồng có thể lo lắng, xem nàng cái dạng này, ai cũng không tin nàng làm nha hoàn được.

Hắn nghĩ lên tiếng gọi nàng rời giường, nhưng vừa thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hắn lại không nỡ.

Hắn lén lút đến bên giường, cúi nhìn nàng lúc này đang ngủ hồn nhiên không biết gì.

Chết tiệt! Hắn vẫn nhịn không được muốn nhìn mặt nàng, nàng vẫn hấp dẫn hắn như trước, không đúng, là hơn cả lúc trước!

Mặt nàng ngủ vô tư như vậy, xinh đẹp như vậy, khó trách sẽ có nhiều chàng trai điên cuồng vì nàng, mà hắn, biết rõ phía sau vẻ vô tư, xinh đẹp kia là trái tim hư vinh xấu xí (thích sỉ diện =.=), lại vẫn bị nàng hấp dẫn.

Trời biết hắn phải dùng bao nhiêu tự chủ, mới nén được xúc động muốn chạm vào nàng, nàng không nên ở đây, lý trí của hắn muốn hắn rời đi nàng, nhưng hắn biết rõ mình làm không được......

Dưới cái nhìn nóng bỏng chăm chú của Gia Cát Diệp, Phương Hoán Thanh cuối cùng cũng giật mình tỉnh lại.

"A?" Phương Hoán Thanh còn ngái ngủ nhìn người đứng bên giường, nghĩ rằng mình còn đang mơ.

"Cô ngủ đủ chưa?"

Giọng Gia Cát Diệp lạnh lùng xoáy vào tai làm nàng tỉnh hẳn.

"Ngươi vào khi nào?" Phương Hoán Thanh xuống giường xong, kích động nhìn quần áo trên người, sợ Gia Cát Diệp thừa dịp nàng ngủ sỗ sàng.

"Đây là phòng của ta, ta thích vào khi nào thì vào. Ta nghe Nguyên đại thúc nói cô quét dọn phòng của ta,... cô ngủ trên giường ta là đang quét dọn sao?" Gia Cát Diệp không chút nể mặt chỉ trích nàng.

Phương Hoán Thanh má ửng hồng, nói: "Ta đang quét dọn nha! Nhưng...... Ta chưa từng quét dọn, làm không quen tay cũng là không thể tránh được thôi, hơn nữa ta cũng không phải cố ý muốn ngủ trên giường ngươi, bởi vì chỗ này chỉ có mỗi cái giường này, ta chỉ nghỉ ngơi 1 chút, không ngờ ngủ quên mất!"

" Lý do của cô nhiều thật nha!" Gia Cát Diệp mắt lạnh nhìn nàng."Đừng quên thân phận mình, nha hoàn chỉ có thể nghe theo lệnh chủ, không thể tùy ý làm bậy; cô bây giờ đã là nha hoàn của ta, hy vọng ncô biết bổn phận mình, cô không còn là đại tiểu thư nhà họ Phương nữa, hiểu chưa?"

Hiểu được... cái đầu ngươi!

Phương Hoán Thanh trong lòng có rất nhiều bất mãn và không phục, dù vậy, bây giờ nàng không thể không dùng giọng lễ phép nói với Gia Cát Diệp.

"Ta hiểu được!"

"Ừm." Gia Cát Diệp có hơi kinh ngạc vì thái độ khiêm tốn của nàng.

Hắn nghĩ phải tốn 1 khoảng thời gian nữa nàng mới hiểu được mình đã là 1 nha hoàn, không ngờ mới 1 ngày nàng liền biết thân biết phận, ... nàng mà biết điều thì cũng không tệ lắm!

"Đem chỗ này sửa sang lại một chút, có thể ăn cơm chiều rồi!" Gia Cát Diệp nhìn quanh phòng.

Nghe vậy, Phương Hoán Thanh nuốt nuốt nước miếng. Cuối cùng có thể ăn rồi, nàng đã đói đến không biết đường đi.

"Ta đây phải ăn cơm làm sao a?" Nàng biết tuyệt đối không thể cùng Gia Cát Diệp ăn cơm, hắn không độ lượng như vậy, không phải sao?

"Vào phòng bếp tìm Quách đại nương, dì ấy sẽ cho cô biết." Gia Cát Diệp thản nhiên nói.

Quách đại nương là người đàn bà đứng tuổi, thấp thấp tròn tròn, bà trông rất hiền lành, làm Phương Hoán Thanh yên lòng không ít.

"Chào bà, Quách đại nương, ta họ Phương, Phương Hoán Thanh, là nha hoàn mới tới." Nàng rất lễ phép tự giới thiệu.

"Cô là Phương Hoán Thanh a?" Quách đại nương tươi cười xem xét nàng."Cô đẹp thật nha! 2 tay cô này......"

Quách đại nương nắm lấy tay nàng lật tới lật lui.

"Tay này lại trắng lại mềm, không giống tay nha hoàn a Phương Hoán Thanh, tôi nghe Nguyên Đồng nói cô là tiểu thư nhà có tiền, thật sao?"

"Là thật, nhưng mà bây giờ đã không phải nữa rồi!" Phương Hoán Thanh đau khổ cười cười.

"Quách đại nương, sau này xin dì giúp đỡ Phương Hoán Thanh!"

"Đâu có gì! Cô không cần khách sáo như vậy." Quách đại nương hiền lành nhìn nàng, "À, chắc là cô đói bụng rồi, vào đây, chúng ta cùng ăn cơm!"

"Được."

Quách đại nương kéo Hoán Thanh vào cái bàn đặt trong bếp.

"Về sau cô và tôi cùng ăn, cô ngồi xuống trước đi, tôi giúp cô bới cơm."

Phương Hoán Thanh nhìn 4 món 1 canh bày trên bàn. Có canh, có thịt, có cá, tuy rằng đơn giản, nhưng so với nàng nghĩ đã tốt hơn nhiều, ban đầu nàng còn tưởng Gia Cát Diệp sẽ chỉ cho nàng ăn khoai lang hay củ cải ...

"Tôi biết cô không quen ăn món bình dân, nhưng chúng ta là nô tài, được ăn mấy thứ này đã xem như tốt lắm, nếu đến nhà khác làm nô tài, có thể còn không được ăn thịt đâu!" Quách đại nương đoán Phương Hoán Thanh không thích ăn nên mới an ủi nàng.

"Quách đại nương nói đúng lắm." Phương Hoán Thanh quyết định sẽ vui vẻ ăn hết.

Nàng làm nha hoàn đã đủ số khổ, không muốn lại ngược đãi mình, không phải bào ngư vi cá thì sao? Chỉ cần lấp đầy bụng nàng đã mừng rồi.

"Đại nương, dì làm việc cho Gia Cát Diệp từ lúc nào?" Nàng vừa ăn cơm, vừa hỏi thăm chuyện Gia Cát Diệp.

"Tôi tới chỗ này một năm, lúc công tử mua phủ này tôi đã đến đây rồi!" Quách đại nương vừa ăn vừa nói.

"Vậy đều là 1 mình dì lo việc bếp núc sao?"

"Đúng vậy!"

"Dì không thấy việc của dì rất nhiều sao?"

"Không." Quách đại nương cười nói: "Chỗ này chỉ có công tử là chủ, việc ở đâu mà nhiều a? Món công tử ăn đều rất đơn giản, trừ khi có khách đến, cậu ấy mới dặn tôi chuẩn bị 1 chút rượu và thức ăn. Thật ra khách đến đây cũng không nhiều, trừ bỏ công tử Khang Hoằng thỉnh thoảng mới đến, khi đó mới hơi bận, còn bình thường không bận chút nào."

"Quách đại nương, vị công tử Khang Hoằng này là bạn Gia Cát Diệp sao?" Phương Hoán Thanh lại hỏi.

"A, cô chưa biết công tử Khang Hoằng là bạn công tử sao?" Quách đại nương giải thích cho nàng: "Cô ở 1 thời gian sẽ biết, công tử Khang Hoằng không chỉ là bạn tốt của công tử, còn là người giúp đỡ công tử việc làm ăn. Thực ra, công tử làm ăn có thể thành công như vậy, không chỉ do tự cậu ấy cố gắng, công tử thường nói nếu không có công tử Khang Hoằng giúp đỡ, cậu ấy cũng không biết phải mất bao nhiêu năm mới ăn nên làm ra được!"

"A, thì ra là thế."

Nghe được tin tức có lợi cho mình, Phương Hoán Thanh rất sung sướng.

Nếu có thể nghĩ cách kéo Khang Hoằng về giúp mình, vậy Gia Cát Diệp có phải liền hết đường cục cựa hay không?

Ý nghĩ này làm nàng lại có 1 tia hy vọng, nàng chắc chắn có thể đánh bại Gia Cát Diệp, lật lại thế cờ một phen!

Ngày hôm sau, sáng tinh mơ, Phương Hoán Thanh đã bắt đầu làm việc. Dùng xong bữa sáng, nàng bắt đầu quét dọn.

Nhà trước, nhà sau, vườn, hành lang...... Nàng lau tro bụi, quét lá rụng,... Nàng bận cả 1 ngày mới quét dọn hết bên ngoài phòng 1 lần, về phần trong phòng...... Lòng nàng có dư mà lực thì không đủ, nàng đã mệt đến nói cũng không nên lời.

Nàng như vậy đã là rất giỏi, bởi vốn trước kia cả chổi đều chưa đụng tới, nay lại có thể quét nhiều chỗ như vậy, đúng là một nha hoàn tiểu thư, không, không chừng còn có thể là nói là"nha hoàn thiên tài".

Nàng đối với thành quả của mình thực vừa lòng, nhưng Nguyên Đồng lại không nghĩ thế.

Hắn nói với nàng:"Cái gì? Cô tốn 1 ngày mới quét xong bên ngoài? Làm sao có thể? Chắc từng phòng cô đều quét qua một lần mới tốn chừng đó thời gian nha!"

Phương Hoán Thanh tức giận nói: "Làm sao có thể quét hết được? Hôm nay chỉ quét bên ngoài, ngày mai lại quét trong phòng là được chứ gì!"

Nguyên Đồng lắc lắc đầu nói:"Vậy sao được? Nha hoàn cũ vẫn làm được, vì sao cô làm không được?"

"Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ!" Phương Hoán Thanh nhịn không được tức giận, nàng ghét nhất bị người khác nói nàng không bằng ai."Ta làm không xong thì thế nào? Ông đi mà đâm thọt với Gia Cát Diệp nha! Hắn đuổi ta đi, ta còn mừng nữa là khác, ông đi nói đi!"

Nguyên Đồng trừng lớn 2 mắt, nhìn Phương Hoán Thanh đột nhiên nổi giận, hắn không dám tin nói:" Cô còn dám lớn tiếng với ta? Làm sao có thể có loại nha hoàn như cô? Công tử uống nhầm thuốc hay sao mà tìm loại đại tiểu thư như cô đến làm nha hoàn được?"

"Hừ, bây giờ ông mới biết ta là tiểu thư làm nha hoàn sao!" Phương Hoán Thanh vứt khăn lau cầm trong tay trên mặt đất, đá chổi, bỏ về phòng.

"Nè nè, cô chạy đi đâu hả? Việc cô làm còn chưa xong kìa!"

"Tiểu thư ta muốn nghỉ ngơi!" Phương Hoán Thanh không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, dù sao có quét cũng không xong, nàng nghỉ cho rồi.

"Làm sao có thể có loại nha hoàn thế này a?"

Nguyên Đồng nghẹn họng trân trối nhìn Phương Hoán Thanh nghênh ngang rời đi.

Phương Hoán Thanh nằm trên giường nhìn lên trần nhà.

Dù nàng có ăn uống no nê, tắm rửa rồi tự mát xa xong vẫn chưa hết tức giận.

Nàng càng nghĩ càng giận, vì cái gì nàng phải làm những công việc quét dọn vất vả như vậy?

Nàng muốn làm cái loại nha hoàn có ăn có mặt chỉ phải hầu hạ tiểu thư công tử như Thu Hương, nàng mới không thèm làm loại nha hoàn tự làm mình dơ bẩn lấm lem như bây giờ!

Lại nói, ở Phủ Gia Cát cũng chỉ có 1 người chủ là Gia Cát Diệp, cho dù nàng muốn làm loại nha hoàn chỉ hầu hạ chủ như Thu Hương, chỗ này cũng không có tiểu thư để nàng hầu hạ, không lẽ nàng muốn đi hầu hạ Gia Cát Diệp sao?

Không, đánh chết nàng cũng không làm!

Bây giờ nàng đã muốn đủ chịu thiệt, nếu thật sự muốn hầu hạ Gia Cát Diệp, chắc chắn hắn sẽ tìm mọi cách làm khó dễ nàng, chắc chắn sẽ đem nàng hành hạ đến chết đi sống lại, nàng sẽ không tự đưa tới cửa để hắn tra tấn đâu!

Không làm nha hoàn bên người Gia Cát Diệp, việc khác nàng cũng không làm được, xem ra nàng chỉ có thể làm việc đơn giản như quét dọn, nhưng...... Nàng thấy mình thật đáng thương, không lẽ 1 năm này nàng sẽ sống trong đau khổ sao? Không lẽ không có cách khác sao?

Không, chắc chắn còn có cách khác! Nàng không muốn ngồi chờ chết, nàng muốn đi tìm Gia Cát Diệp nói cho rõ ràng.

Gia Cát Diệp còn chưa ngủ, hắn nghe được tiếng đập cửa từ bên ngoài, hắn biết, người dám đến quấy rầy hắn lúc này, cũng chỉ có người không sợ trời không sợ đất như Phương Hoán Thanh.

"Vào đi."

Phương Hoán Thanh vừa nghe được cái giọng lạnh chết người của Gia Cát Diệp đã muốn bỏ chạy, nhưng rồi nàng lại nghĩ nếu đã đến đây thì lấy hết can đảm phản kháng cái ác đi thôi.

Nàng hít sâu rồi đẩy cửa, vừa bước vào đã nghe Gia Cát Diệp chế nhạo.

"Ta biết ngay là cô mà! Cô không biết giờ đã khuya rồi sao?"

"Ta có việc muốn hỏi ngươi." Phương Hoán Thanh không muốn yếu thế trước mặt hắn, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn thẳng khuôn mặt lạnh lùng của hắn."Vì sao ngươi đem mọi việc dọn dẹp đều cột cho ta? Ngươi không phải có rất nhiều tiền sao? Vì sao không gọi thêm vài nha hoàn đến phụ ta?"

Gia Cát Diệp hơi nhíu mày, cô nương này dám dùng giọng điệu chỉ trích nói chuyện với hắn, đến cùng nàng có biết tình cảnh bây giờ của mình hay không?

"Ta không biết là mình phải vâng lời cô đó, ngươi đừng quên, cô không phải chủ, ta mới là chủ của cô, ta nói gì thì cô làm đó, hiểu chưa?" Hắn lại nhắc nhở nàng.

Phương Hoán Thanh vểnh môi.

Hừ! Chủ thì giỏi lắm a? Trước kia nàng cũng không ngược đãi hắn nha, tên quên ân phụ nghĩa, bây giờ đến phiên hắn làm chủ thì lên mặt xem thường người ta!

Nàng thở phì phì nói: "Vớ vẩn! Dĩ nhiên ta biết bây giờ ngươi là chủ, ta chỉ cảm thấy rất kỳ quái, ngươi hình như không là loại người thích hành hạ người khác nha! Làm sao bây giờ thành kẻ có tiền, tính tình lại đáng ghét như vậy! Không lẽ ngươi không sợ ta ra ngoài nói cho người khác, Gia Cát Diệp ngươi không đối xử tốt với nô tài, như vậy mặt mũi ngươi sẽ quét rác, ngươi không sợ sao?"

"Ta không biết ta ngược đãi cô khi nào?" Gia Cát Diệp mặt không chút thay đổi nói:"Cô chỉ làm mỗi việc quét dọn, ta còn không bắt ngươi hầu hạ ta, ta thấy ta đã đủ khoan dung với cô, là tự cô làm không được còn nghĩ ta làm khó cô, trước khi chỉ trích người khác, cô xem lại mình đi!"

"Ngươi......" Phương Hoán Thanh giận đến phát run, nàng chỉ vào mặt hắn tức giận nói: "Ngươi muốn ta sống không được phải không? Vì ngươi hận chuyện trước kia nên ngươi bắt ta làm nha hoàn để hành hạ đúng không?"

Nghe Phương Hoán Thanh nói, Gia Cát Diệp cả lông mày đều không nhúc nhích, mắt lạnh chờ xem nàng giở trò gì tiếp theo.

Đáng giận! Hắn dám mặc kệ nàng!

Phương Hoán Thanh biết hắn cố ý coi thường nàng, trong lòng nàng lửa giận càng lúc càng cao, đã gần đến tình trạng muốn bốc khói.

Rồi nàng chợt thấy cây kéo trên bàn, không nghĩ ngợi đã cầm lấy.

Nhìn thấy hành động của nàng, lông mày Gia Cát Diệp cuối cùng hơi nhướng lên, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, như thể đang chờ xem kịch vui.

Hắn nghĩ nàng đang giả vờ sao? Phương Hoán Thanh nén giận không nổi, nàng muốn cho hắn biết mình đang nói thật.

Nàng đem kéo đặt trên cổ tay trái, căm giận nói với hắn: "Nếu ngươi thật hận ta như vậy, ta sẽ chết trước mặt ngươi, được chưa?"

"Cô muốn chết sao?" Gia Cát Diệp chỉ nhướng mày.

"Ta không muốn chết! Nhưng mà, nếu để ngươi hành hạ đến chết, ta thà tự mình chết đi." Nàng hếch cằm nhìn hắn, vẻ mặt kiên quyết.

Gia Cát Diệp nhìn chăm chú nàng một hồi lâu, sau đó cười thành tiếng.

"Ngươi...... Ngươi cười cái gì?" Đáng giận! Nàng đang nói thật nha, hắn sao có thể không để ý lời nàng?

Gia Cát Diệp cười nhìn nàng, "Cô không phải là người có thể tự tìm cái chết, chúng ta từng ở chung một khoảng thời gian, ta còn không biết cô là người kiêu ngạo đến thế nào sao? Cô cũng như cha mình, chỉ yêu chính mình, chẳng để ý sự sống chết của người khác, người như cô sao có thể làm bị thương chính mình được? Đừng nói giỡn!"

"Ai nói giỡn?" Phương Hoán Thanh tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Đáng giận, hắn thật xem thường nàng, cái loại người như hắn nàng nhìn thấy ngứa mắt, dám nói nàng khó nghe như vậy, người trong ngoài không đồng nhất như hắn mới hay mang thù đâu!

"Buông kéo đi! Nếu để người khác nhìn thấy, không phải cô mất mặt sao?" Gia Cát Diệp tiếp tục cười.

"Ngươi......"

Phương Hoán Thanh thật là giận điên rồi, hoàn toàn không biết mình đang làm gì, chờ nàng cảm nhận được đau đớn do mũi kéo cắt qua làn da mới thấy cổ tay trái mình đã bị kéo cắt qua một vết thật dài.

"Cô làm sao vậy?" Gia Cát Diệp chạy nhanh lại đoạt kéo của nàng. Không ngờ nàng sẽ làm thật, nếu không hắn đã kịp ngăn cản nàng tự thương tổn. (E hèm... lúc này Diệp thiếu hoảng nên lộ ra sự quan tâm Hoán Thanh)

Hắn nâng cao tay nàng, dùng miệng hút máu từ vết thương.

Phương Hoán Thanh ngơ ngác để mặc hắn chạm môi lên tay, trong đầu nàng trống rỗng không phản ứng gì.

"May mà vết thương không sâu, ta giúp cô bôi thuốc." Hắn kéo tay nàng, muốn nàng ngồi xuống ghế.

"Không cần ngươi nhiều chuyện!" Phương Hoán Thanh oán hận hất tay hắn ra."Để ta chảy máu đến chết đi, dù sao ta là người không biết sự sống chết của người khác, người như ta ngươi còn lo làm gì? Để kệ ta chết đi!"

"Cô nói sao kia? Vết thương nhỏ vậy sẽ không làm cô chảy máu tới chết được." Gia Cát Diệp không biết nên khóc hay cười nhìn nàng.

"Ta ghét ngươi! Ngươi......"

Nàng đã bị thương hắn còn không quên cười nhạo nàng, trong phút chốc mọi tức giận uất ức tuôn trào, nàng khóc nức nở.

"Ô...... Ngươi quá đáng! Ngươi nếu chán ghét ta như vậy, vậy để ta chết đi!" Nước mắt nàng như nước lũ vỡ đê, cuồn cuộn không ngừng.

Không thể nào? Nàng khóc thật? Gia Cát Diệp vốn nghĩ nàng khóc giả, không ngờ rằng nàng khóc thật, hơn nữa lại khóc nức nở đến thế. Trong mắt hắn đã không còn chút nào trào phúng, có chăng cũng chỉ là sự thương tiếc.

Đây là lần đầu hắn nhìn thấy nàng rơi nước mắt, hắn chưa từng nghĩ muốn làm nàng khóc, cho dù hắn có oán nàng, đó cũng là chuyện đã qua, hơn nữa hắn với nàng...... Còn tình, hắn sao có thể hành hạ hay làm nàng đau khổ?

Hắn không chịu nhận lỗi là vì muốn cho nàng nếm thử đau khổ hắn từng trải qua, có lẽ cách làm của hắn không đúng, nhưng đây là cách duy nhất có thể giữ nàng bên cạnh hắn. Chỉ như thế, hắn mới được gặp nàng; chỉ như thế, nàng mới dứt bỏ thân phận tiểu thư cùng hắn ở chung. Phương Hoán Thanh, thật ra ta đâu còn hận em......

Hắn rất muốn nói như vậy với nàng, nhưng hắn không làm được. Trước mặt nàng, hắn còn muốn giữ chút tôn nghiêm.

"Cô đừng khóc!" Hắn buồn bực vò đầu, tiếng khóc của nàng làm lòng hắn rối cả lên.

"Ta muốn khóc đó, không được sao?" Phương Hoán Thanh vừa chảy nước mắt, vừa dùng khóe mắt ngầm xem hắn.

Xem ra nước mắt rất được việc, vậy dùng nước mắt nhấn chìm hắn đi!

"Đừng khóc! Đến cùng cô muốn thế nào, cô nói đi!" Nàng khóc 1 tiếng, tim hắn lại đau 1 hồi, hắn chịu không nổi!

"Thật?" Tiếng khóc nháy mắt ngừng hẳn, nàng chớp chớp hai mắt đẫm nước nhìn hắn.

"Ngươi thật chịu nghe ta?"

"Đúng, cô nói đi!" Chỉ cần nàng không khóc, nàng muốn gì cũng được.

Phương Hoán Thanh trong lòng mừng rỡ, nàng ra vẻ bình thản nói:"Ta có 1 cách, có thể giúp ngươi không cần tốn tiền thuê nha hoàn, lại có thể để ta thoải mái. Ta có thể sai vài nha hoàn trong nhà đến giúp ta làm việc, các nàng không phải đến mỗi ngày, có thể 1, 2 ngày qua 1 lần, hơn nữa tiền công các nàng là do nhà ta trả, như vậy ngươi không cần tốn tiền, ta cũng có thể thoải mái 1 chút, ngươi thấy cách này thế nào?"

Gia Cát Diệp không thể không bội phục cách nghĩ của Phương Hoán Thanh, loại cách này nàng cũng nghĩ ra, đúng như trước kia, nàng vẫn là cô bé được chiều chuộng không biết đau khổ là gì.

"Được rồi!" Hắn không lý do gì phản đối, dù sao chính nàng muốn trả số tiền này, như vậy, chắc nàng sẽ vui vẻ làm nha hoàn cho hắn đi?

"Ngươi chịu?" Phương Hoán Thanh không ngờ hắn sẽ nhận lời nhanh như vậy, nàng tưởng hắn sẽ làm khó dễ nàng nữa cơ.

"Dù sao ta cũng không thiệt thòi, cớ sao không được?" Vừa nói xong, Gia Cát Diệp ánh mắt lại chuyển qua vết thương của nàng."Cô bôi thuốc nhanh đi, nếu không ta lại bị cô buộc thêm cái tội 'ngược đãi nha hoàn' !"

Nàng liếc hắn một cái, lại cúi đầu, "Người ta không biết thuốc để ở đâu."

Gia Cát Diệp trong lòng than một tiếng."Cô chờ ở chỗ này, ta đi lấy." Lúc này người khác nhìn vào còn không biết ai là chủ, ai là tớ đâu."

Ngày đăng: 06/05/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?