Gửi bài:

Chương 11

"An Ninh, gần đây có phải càng ngày càng nóng không?" Ta nhàm chán nhìn trời, không khỏi thở dài.

"Phu nhân, làm sao vậy?" An Ninh khó hiểu hỏi.

"Ngươi nói xem gia của các ngươi có phải vì trời nóng quá mà cháy hỏng đầu rồi không..." Nếu không tại sao hắn lại cho ta mang tên tình yêu mới này về nhà, cho dù mỗi ngày ta chạy đi đâu cũng không hề phản ứng, đừng nói ghen tị, ngay cả quan tâm tối thiểu cũng không có. Trừ bỏ... Mỗi đêm đều bôn ba với ta một phen, làm tình làm chuyện. Nếu không phải mỗi đêm hắn đều đến với ta, thì thật sự ta nghĩ mình đã bị thất sủng rồi!

"Tại sao phu nhân lại hỏi như vậy?"

"Không phải đầu óc cháy hỏng, chẳng lẽ là thần kinh có vấn đề sao?"

"Phu nhân..." An Ninh buồn cười nhìn ta "Phu nhân đang trách gia vì sao không ăn dấm chua?"

Ta kinh ngạc ngoái đầu lại nhìn "Sao ngươi biết?"

An Ninh cười cười, tiếp tục cúi đầu uống trà, "Nô tỳ thấy phu nhân mỗi ngày đều chạy đi tìm Mặc Duy, lại mỗi lần đều tức giận trở về, liền đoán được ngay."

"Vậy ngươi nói, Dạ Trạch Vũ vì sao không có động tĩnh gì chứ?" Ta buồn rầu không thôi nâng hai má. Vốn nghĩ với cá tính của hắn, không đem ta đánh tới mông nở hoa, đem Mặc Duy đuổi ra ngoài, thì khẳng định là sẽ không bỏ qua. Tuy nhiên, sự thật rất tàn khốc, một mình ta ở trong này đùa giỡn, hắn lại keo kiệt ngay cả thét to cũng không thét lên một tiếng. Aizz... Thất bại rồi!

"Gia vốn là người sống nội tâm." An Ninh miệng ngậm một miếng điểm tâm, ấp úng nói.

"Lão bà đã trèo tường rồi, người có sống nội tâm đến đâu cũng phải có phản ứng gì chứ."

"Có lẽ gia trầm mặc kháng nghị?"

"Với cá tính của hắn, bình thường hẳn là phải bùng nổ trong trầm mặc mới đúng."

An Ninh cười một tiếng "Phu nhân nếu hiểu gia như vậy, sao lại còn tới hỏi nô tỳ?"

Mắt ta trắng dã, "Chính là không nghĩ ra mới hỏi thôi."

An Ninh cười khẽ nhìn ta, không nói.

Ta hừ hừ, nếu việc nhỏ đó không dao động được hắn, vậy thì lúc này ta sẽ ra tay mạnh hơn "Nói với mọi người, đêm nay không cần hầu hạ ta, ta đến chỗ Mặc Duy ngủ qua đêm."

An Ninh kinh ngạc, cái gì đó trong miệng suýt rớt xuống, "Phu nhân thật sự muốn..."

"Đúng vậy..."

Chạng vạng, ta kích động đi đến phòng ngủ của Mặc Duy, thấy hắn đang viết chữ, ta cũng tận lực đi lại nhẹ nhàng. Tưởng có thể dọa được hắn, lại nghe thấy hắn nói "Hắn vẫn là như thế?"

Ta phất phất tay, khổ sở nghiêm mặt xem xét hắn "Đừng nói nữa, thực mất mặt rồi. Hắn căn bản không cần ta nữa."

Mặc Duy lười biếng buông bút trong tay, từ từ đi đến ngồi xuống cạnh ta "Vậy ngươi cũng đừng hồ nháo nữa, cẩn thận chuyện đồn nhảm bên ngoài làm chết đuối người."

Ta trừng mắt nhìn hắn, giọng nói càng ngày càng nhỏ nhẹ."Ta sẽ không tước vũ khí đầu hàng đâu! Ta muốn nghe hắn nói yêu ta, nếu không lòng ta rất lo lắng, lo lắng rất nhiều ah!"

"Ngươi ah..." Mặc Duy bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ta thấy giả dối, ba một tiếng chụp vào gáy hắn "Ngươi đừng giả dạng già dặn, không giống đâu nhé. Mới có tí tuổi, sao lại nói cái giọng đó chứ."

Mặt của Mặc Duy thoáng chút đã đen kịt lại "Có cô nương gia nào động tay động chân giống ngươi không? Hơn nữa, ta tốt xấu cũng là..."

"Cũng là cái gì?"

"Cũng là người 25 tuổi rồi, còn không tới phiên tiểu nha đầu ngươi giáo huấn ta." Mặc Duy thở phì phì bước đến trước bàn, tiếp tục viết chữ, không hề nhìn ta.

Ta vừa nghe thấy thế, nhất thời hóa đá. 25 tuổi?

"Ha ha ha... Ngươi đã 25 tuổi? Đừng có nói dối với ta, ngươi sao, 20 tuổi còn không đến, còn giả bộ cái gì?" Ta véo véo da mặt hắn, cười đến long trời lỡ đất.

Mặc Duy phất tay đẩy tay ta ra, im lặng hướng ta bắn ra N cái tiểu mặc phi đao, ý đồ lấy ánh mắt giết người. Nào biết ta vừa thấy lại càng cười đến không thể ngừng được. Hắn đơn giản không thèm để ý đến ta, tiếp tục run rẩy bắt tay vào việc luyện chữ, mặt ngoài thì làm như không có việc gì, nhưng chữ trên giấy thì, ta muốn khen cũng không khen nổi, quả thực chính là một đàn cá chạch. Nhưng mà, gương mặt của hắn với ta cũng không khác nhau lắm, đều thuộc loại nhìn không thấy già, mặt hắn so với mặt ta thì hơi dài hơn một chút, cho nên còn không đến mức tuyệt vọng như ta.

Nhìn kỹ ta thấy hai khuôn mặt cũng có chút giống nhau, mặt đều giống như trẻ con?

Ta cười mãi một hồi lâu, mới dừng lại được. Ta thanh thanh cổ họng, bắt được bút của hắn "Ngươi cũng đừng lãng phí giấy. Nhìn tay ngươi run rẩy như thế, ngươi muốn mắng ta khinh bỉ ta cũng cố chịu đựng, ta chịu chút ủy khuất còn hơn để ngươi lãng phí tư liệu."

Mặc Duy tùy ý để ta đoạt đi bút lông, nhẹ nhàng hít vào một hơi, "Nói đi, hôm nay đến lại có chuyện gì?"

Ta thở dài, đứa nhỏ thích tự ngược này, ta đã bỏ qua cho hắn mắng, hắn còn nhịn được như vậy ... Aizz, cổ nhân mà!

"Hôm nay ta muốn ngủ ở đây."

Mặc Duy thật lâu vẫn không nói gì, ta ngó sang nhìn hắn, thấy hắn cứng họng, vẻ mặt ngạc nhiên đến cực điểm, thậm chí hai má còn đang đỏ bừng rất là đáng yêu. Chỉ chốc lát sau, ngay cả lỗ tai cũng biến đỏ.

"Khụ, ngươi nói cái gì?"

Ta nghẹn cười, trịnh trọng nói "Ta quyết định, hôm nay ta sẽ ngủ trong phòng của ngươi."

"Không được!" Hắn nói ý chính nhìn ta, mang một bộ mặt không thể xâm phạm."Việc này thật không ra thể thống gì, ngươi khi nào thì mới hiểu được, việc ngươi hiện tại đang làm chính là hủy đi thanh danh của chính mình."

Ta không cho là đúng nói "Chúng ta lại không thực sự làm cái gì, sợ cái gì chứ?"

"Ta là suy nghĩ cho danh tiết của ngươi."

"Ta đã lập gia đình rồi, trong sạch cũng không còn nữa, còn muốn danh tiết làm gì?"

Mặc Duy lại kinh ngạc một trận, có lẽ là không thể tưởng tượng được một cô nương gia như ta lại có thể nói như vậy.

Hắn vẫn giữ bộ mặt đó nói "Ta nói không được là không được, ngươi đi đi."

Ta thở dài, âm hiểm hướng hắn cười không ngừng, "Ngươi đừng quên ước định của chúng ta nha, ngươi phải làm theo lời ta vô điều kiện, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy đó."

Vẻ mặt Mặc Duy vẫn dứt khoát, "Đây là lễ pháp, tuyệt đối không được."

Ta không biết nên khóc hay cười nhìn hắn một lúc lâu, giờ ta mới hiểu được mới vừa rồi dường như chúng ta đều là ông nói gà bà nói vịt "Ngươi thực sự cho rằng chúng ta sẽ ngủ cùng một giường sao!"

Hắn nghi hoặc nhìn ta, mặt ta nóng lên một chút, nhưng cũng chỉ hồng hồng thôi "Ngươi tưởng ta không biết nghĩ sao, đương nhiên là ngươi ngủ trên sàn, ta ngủ trên giường rồi, có được không."

Mặc Duy ngẩn người, "Như thế dường như vẫn không tốt lắm, nếu bị truyền ra ngoài..."

Ách, thực không chịu nổi tên này nữa, so với Dạ Trạch Vũ lại càng cổ hủ. Ta im lặng bước đến cạnh cửa, đóng cửa vào.

Nếu hòa bình nói chuyện không giải quyết được vấn đề, vậy thì chỉ có thể dùng bạo lực để giải quyết thôi.

Đêm nay, ta sẽ an an ổn ổn mà nằm trên giường của Mặc Duy, về phần hắn sao, nằm úp sấp trên bàn là được rồi. Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hắn, chắc là sớm ngủ say rồi.

Ta thế nào cũng không ngủ được, trong lòng vẫn nghĩ đến phản ứng của Dạ Trạch Vũ, nghĩ nghĩ, thế nhưng lại ngủ đi mất.

Không biết qua bao lâu, trên mông đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, ta nhảy dựng lên "Con dê vương bát đản nào thế, dám nhân lúc ta ngủ tính kế với ta sao?"

Phía sau lưng bỗng nhiên truyền ra từng cơn gió lạnh, lạnh lùng thở hồng hộc, dường như báo trước điềm xấu.

"Biết đau?" Ngữ điệu âm trầm quen thuộc mà đáng sợ, không khỏi khiến cho cả người ta cứng đờ, ta thật cẩn thận quay sang một bên, quả nhiên chống lại con ngươi trong suốt sâu thẳm đó.

Không đợi ta đáp lại, bàn tay người bên cạnh đã không ngừng nhấc lên từ trên người ta từng trận từng trận triều dâng. Nhìn động tác thô bạo của hắn, ta bất đắc dĩ thè lưỡi, trong lòng lại vui vẻ không thôi, vì thế ta chống chống đẩy đẩy vài cái tượng trưng, rồi không nhịn được ôm lấy cổ hắn, không thể tự kiềm chế được mà sa vào lửa giận nồng đậm —— dục hỏa của hắn.

Dần dần bình tĩnh lại, hắn rút ra khỏi thân thể ta, nghiêng người, cũng không thèm nhìn ta.

Ta vỗ vỗ sau lưng hắn, không phản ứng; ta dùng sức đấm hắn một chút, tay đau quá, như là đấm vào một phiến đá ấy. Con ngươi ta vừa chuyển, nhớ tới một chiêu trinh phục mẹ trước kia, vì thế ta lau lau cái mũi, ngụy trang bật lên tiếng khóc yếu ớt.

Quả nhiên, thế này hắn mới chậm rãi xoay người lại, mắt lạnh nhìn ta chằm chằm, trong con ngươi tràn ngập lửa giận vẫn chưa tiêu tan.

Căm giận trong lòng ta mấy ngày nay đối với hắn phút chốc tan thành mây khói, ta tiến lại ôm lấy thắt lưng hắn đầu dán vào lồng ngực vẫn còn tức giận chưa tiêu tan kia cọ xát cọ xát, "Ta nghĩ đến ngươi không cần ta."

"..." Bàn tay đặt sau lưng ta nhẹ nhàng vỗ về, ta an tâm lại tiến sát thêm một chút, than thở oán giận nói "Ta chỉ là muốn nghe ngươi nói yêu ta thôi, thật sự khó như vậy sao? Mấy ngày nay, ta mỗi ngày đều phải đi tìm Mặc Duy, nhưng ngươi một chút phản ứng cũng không có, ta nói ta muốn đi câu dẫn hắn, thế nhưng ngươi còn mời ta đi!" Nói đến chỗ oán hận, ta dùng sức đấm vào ngực hắn. Vẫn là đau, không đánh nữa.

Ta giương mắt nhìn hắn, "Chàng yêu ta sao?"

Dạ Trạch Vũ nhìn ta một lúc lâu, bỗng nhiên môi hắn đặt lên môi cánh hoa của ta, ôn nhu cùng ta giao triền, hoàn toàn không thấy thô lỗ như vừa rồi.

Hắn buông ra, ánh mắt mờ màng vài phần, có thể nhìn đến đáy mắt tràn đầy nhu tình.

"Chàng yêu ta sao?"

Thở dốc...

"Chàng yêu ta sao?"

Thở dốc...

"Chàng yêu ta sao ?"

Thấy hắn lại muốn tiến về phía trước hôn ta, ta một phen đẩy ra "Chàng hôn còn không đủ sao, ta muốn nghe chàng nói yêu ta, cứ hôn nồng nhiệt như vậy để làm chi."

"Chàng nói chàng rốt cuộc có yêu ta không?"

"..."

"Nói ra rất khó?"

"..."

"Uhm..."

"Ah... Chàng lại đang làm gì?"

"Nói cho nàng đáp án." Người nào đó đang dùng hành động qua lại để đáp lại vấn đề rất nghiêm túc này.

Thẩm vấn kết thúc, về phần đáp án sao, ha ha...

Ngày đăng: 03/05/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?