Chương 9
Cho dù đã sớm nghĩ tới cảnh tượng trong này, nhưng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng ngợp trong vàng son thối nát này, ta vẫn là không nhịn được mở to hai mắt. Rất nhiều nữ nhân, tiểu quan đến đi vội vàng ở những bàn phía trước, kêu gào, lời nói nhỏ nhẹ, bị say rượu, bị dại gái hôn, một cảnh sắc sung sướng của thế giới động vật.
"Vị gia này, mời đi hướng kia." Tiểu nha hoàn bên cạnh khoanh tay chỉ dẫn.
Ta bây giờ mới thu hồi tầm mắt, chậm rãi đi theo nàng đi vào một phòng rất thanh nhã. Ta tìm một cái ghế ngồi xuống, đem cây quạt cắm lại bên hông. Tự mình rót một chén nước trà, ánh mắt thoáng nhìn, buồn cười nhìn An Ninh đứng ngồi không yên, kết quả là, ta tiến lên kéo nàng ngồi xuống, "An Ninh này, đừng quên hiện tại ngươi là một thân nam trang sao, đừng để bị lộ đó." Cũng đúng, An Ninh nói thế nào cũng là một hoa cúc khuê nữ, không giống như mình ôi... Hoa cúc đã thành đồ ăn rồi.
Đang than thở, thiếu niên kia cũng đã rửa mặt chải đầu xong, hắn bị người ta kéo vào. Nhìn vết thương mới cùng vẻ mặt đề phòng trên mặt hắn, ta không khỏi cười nhạo lên tiếng "Ngươi không cần lo lắng như vậy, chúng ta là người đứng đắn, không phải người xấu. Đến đây, ngồi xuống uống chút trà nóng."
Hắn hừ lạnh một tiếng, cúi đầu lầm bầm, lại đủ để chúng ta được rõ ràng, rành mạch: "Cô nương đứng đắn lại có thể đến kỹ viện vui đùa sao?"
Chao ôi? Ta cúi đầu nhìn trang phục của mình, sẽ không thất bại như vậy chứ, liếc mắt một cái đã bị nhìn ra? Ngay cả hắn cũng nhìn ra, vậy vậy tú bà chẳng phải là... Ta quay đầu nhìn nhìn An Ninh, nàng nhún nhún vai, hiển nhiên đã sớm biết chuyện thân phận bị bại lộ.
Ta ha ha cười hai tiếng, quay lại nhìn thiếu niên "Cổ nhân nói, nữ nhân tóc dài kiến thức hẹp, ngươi cũng biết vì sao chứ?" Không đợi hắn trả lời ta còn nói thêm "Là bởi vì nữ tử bị khuôn khổ trói buộc, kiến thức chỉ là hữu hạn, căn bản không có cơ hội như nam tử có thể nhìn ra thiên hạ, đi không được vạn dặm đường, thậm chí ngay cả vạn quyển sách cũng không đọc hết, ngươi nói xem các nàng làm thế nào mới có thể có kiến thức sâu rộng đây? Kinh nghiệm của ta cũng chỉ có từ cuộc sống, có thể biết sao?"
Thiếu niên dường như càng thêm không đồng tình "Ngụy biện, nữ tử không cần tài mà cần đức, huống chi..."
"Dừng." Ta cuống quít kêu dừng, đừng nói với ta là hắn lại giảng cái nữ giới mà ngay cả so với từ nữ nhân ta còn quen thuộc hơn đó nhé. Ta đến đây không phải là để nghe hắn giảng nữ giới, nếu không ta ngồi buồn trong nhà không phải có sẵn sao?
Ta bất đắc dĩ nhướng mắt, nói "Ngươi là Vũ Tạ đúng không?"
Hắn lắc đầu, "Tú bà đặt."
"Vậy tên ngươi là gì?"
Hắn nhìn ta dò xét "Ta vì sao phải nói cho ngươi?"
Ta cau mày nhìn hắn, tiểu tử này thật đúng là sẽ không hợp tác tốt rồi, xem ra kế hoạch của ta lại có thay đổi."Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, thế nên, ngươi phải nói cho ta biết."
Hắn lặng im một lát, thật lâu mới thở dài nói "Hổ lạc bình dương(hổ xuống đồng bằng), tên của ta là... Uhm, là Mặc Duy."
Oh, con cháu của Mặc Tử ah(*). Nhìn bộ dáng hắn không phải nữ nhân cũng không giống tiểu quan, trong lòng ta sao lại có chút khó chịu, tốt xấu gì ta cũng có lòng từ bi cứu hắn một mạng, không nhịn được châm chọc nói "Lão hổ à, xin hỏi lão hổ ngài thuộc giống gì? Hổ Siberia? Hổ Bengal? Hay Hổ Châu Mỹ?"
(*)Mặc Tử (墨子), tên thật là Mặc Địch (墨翟), người nước Lỗ, thời Chiến Quốc. Ông sinh ra và lớn lên trong 1 gia đình tiểu thủ công (khoảng 478 – 392 trước Công nguyên). Ông là người vốn gần gũi thực tế xã hội với người nhân dân lao động.
Học thuyết "Mặc Tử" đã nêu lên gồm 10 chủ trương lớn (có thể nói là mười cương lĩnh chính trị của ông), nội dung được chia thành mười loại: Thượng Hiền, Thượng Đồng, Tiết dụng, Tiết táng, Phi lạc, Phi mệnh, Thiên chí, Minh quỹ, Kiêm ái, Phi công.
Học thuyết "Mặc Tử" vốn có 71 thiên. Ngày nay còn giữ lại được 53 thiên trong đó có hai thiên "Kinh thượng" và "Kinh hạ" là do ông viết còn lại phần lớn là do các đệ tử, học trò dựa theo lời nói, bài giảng và những việc làm của ông và các học giả Mặc Gia, ghi chép chỉnh lý thành sách.
"Ngươi..." Nhìn hắn tức giận đến nỗi mặt mày hết đỏ lại trắng, tâm tình của ta ngược lại rất tốt.
"Ta cái gì mà ta, nhớ kỹ, ta là ân nhân của ngươi, OK?"
Lúc này không chỉ hắn mờ mịt, ngay cả An Ninh cũng nhìn ta đầy cổ quái. Ta nghĩ nghĩ, nguy rồi, sao tự nhiên lại thốt ra một câu tiếng Anh chứ.
Ta quay đầu đi hướng khác, làm bộ đang xem trang sức trong phòng, một lát sau mới tiếp tục nói "Ta chỉ hỏi ngươi một điều, người có muốn rời khỏi nơi này không?"
Hắn kinh ngạc há hốc miệng hình quả trứng "Ngươi muốn giúp ta rời khỏi nơi này?" Đột nhiên hắn lại nhìn chằm chằm vào ta "Vì sao ngươi hết lần này đến lần khác giúp ta, ngươi có ý đồ gì?"
Ta không nhịn được muốn hộc máu, có phải thần kinh của hắn có vấn đề không vậy, mất ngủ đa nghi cộng thêm không biết có ơn cần trả sao, ai dà, thật là ngốc quá..."Ngươi nghĩ ta không thể làm việc đó sao, đùa ngươi một chút thôi, dù sao ta hiện tại cũng không có việc gì làm, tìm chút việc để làm có gì sai sao? ? ? Nếu ngươi không muốn, cứ coi như ta chưa nói gì." Ta trừng mắt nhìn hắn, hai tròng mắt mở lớn, rồi không thèm nhìn hắn nữa, bỏ lại dây nhợ, ta sẽ chờ cá mắc câu!
Đợi cả buổi, mãi đến khi ta sắp không kiên nhẫn nổi nữa hắn mới kinh ngạc hỏi "Ngươi giúp ta có điều kiện gì?"
Nếu bị xem thấu, ta đây sẽ nói rõ ràng cho hắn vậy, ta đẩy An Ninh đi ra ngoài, rồi mới đại khái đem kế hoạch của ta nói với hắn một lần. Sau khi nghe xong, hắn chăm chú nhìn ta với ánh mắt quái dị, ta lười biếng liếc hắn, bộ dáng như muốn hỏi có muốn hay không. Ta không tin hắn sẽ không động tâm.
Sau một lúc lâu, nam nhân đang ngỡ ngàng kia mới đáp ứng yêu cầu của ta. Ta mỉm cười, đã xong."An Ninh!"
"Dạ, chủ tử."
"Gọi tú bà tới đây, ta có việc muốn nói với nàng."
"Dạ."
Không lâu sau, tú bà ưỡn ẹo tiến vào, "Yo yo có chuyện gì vậy gia? Là Vũ Tạ chiêu đãi không chu toàn sao?" Nói xong hung hăng trừng mắt liếc nhìn Mặc Duy.
Ta đưa mắt liếc nàng một cái, nói thẳng "Ta muốn chuộc thân cho Vũ Tạ, tú bà hãy ra giá đi."
Tú bà đầu tiên là kinh ngạc, nhưng cũng là người từng trải, không lâu sau đã hồi phục tinh thần, cười quyến rũ nói "Gia phải biết là, Vũ Tạ nhiều năm như vậy rồi..."
Ta đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt tú bà "Tú bà à, người đừng nói với ta hắn lấy đi của ngươi rất nhiều bạc đó, ngươi xem bộ dáng hắn gầy gò mỏng manh thế này, phỏng chừng cũng không ăn hết bao nhiêu bạc của ngươi, huống chi hắn ở trong này lại có thể giúp ngươi tiếp khách" thấy Mặc Duy xem thường hừ một tiếng thật to, ta thở dài sửa miệng "Được được được, không tiếp khách, thì làm việc đi, còn có thể giúp ngươi thu thêm tiền, thêm nữa hắn cũng chỉ là một tên tiểu quan, cũng không được học cầm kỳ thư họa gì, tự nhiên lại tiết kiệm bạc, vì tất cả những lí do này ta xin hỏi tú bà, đến tột cùng bà muốn lấy từ trên người hắn được tiền bạc gì chứ?"
Tú bà bị ta nói cho thông suốt thao thao bất tuyệt cũng có chút choáng váng, ta cười, mới thế mà đã choáng váng, kích thích lớn hơn nữa thì sẽ thế nào đây. Ta đến gần tú bà, đem nàng kéo đến một bên, "Tú bà, ta cũng sẽ không để ngươi chịu thiệt đâu, ngươi cũng cũng đừng nói giá trên trời lừa gạt ta, ngươi là người từng trải cũng có thể đoán được thân phận của ta, chuyện ta là nữ tử, nhất định ngươi đã sớm nhìn ra. Không nói lừa ngươi, lão gia nhà ta chính là con của đương kim hoàng thượng... Đại thần một mực trung thành Dạ đại nhân." Như dự đoán nhìn thấy đáy mắt tú bà lóe lên, ta vỗ vỗ bả vai của nàng "Ta nghĩ ngươi nên hiểu được ý tứ của ta đi, Vũ Tạ vừa không phải hoa khôi, cũng không phải vai chính trong vở kịch, nhìn dáng vẻ của hắn, nói vậy cũng là đến đây không bao lâu, nhưng vì một nhân vật nhỏ này, tú bà ngươi sẽ không muốn vì hắn mà đắc tội với lão gia nhà ta chứ? 150 lượng, như thế nào, thành giao sao?"
Tú bà có chút do dự "150 lượng cũng hơi ít, ta..."
Ta lắc đầu, "150 lượng, đúng giá. Chỉ là mua một tiểu quan thôi, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta mời gia nhà ta đến thương lượng mới được sao?"
Danh tiếng của Dạ Trạch Vũ xác thực cũng là dùng được, tú bà thấy vậy cũng chỉ có thể nhận ngân phiếu, mang khế ước bán mình đến đây.
Ta quay đầu đắc ý hướng Mặc Duy cười cười, xong việc chào tú bà rời đi, ta đem khế ước bán mình thổi đến chỗ một ngọn nến, chỉ chốc lát sau, chỉ còn lại một đống bụi bậm.
Hắn bỗng nhiên ngây người một chút, tiện đà dời tầm mắt nhìn phía ta, ta tự cho là khêu gợi mỉm cười, lại thấy biểu hiện của hắn giống như thấy quỷ.
"Này này ngươi, ngươi thực không nể tình nha, ta đã thay ngươi chuộc thân đó."
Mặc Duy cười nhẹ, cứ như hắn không nghe thấy ta đang phê phán vậy.
"An Ninh, ngươi nói, ta cười khó xem như vậy sao?" Ta lại cười quyến rũ duyên dáng với nàng, nào biết An Ninh lại có bộ dáng cổ quái như nuốt phải gián, bộ mặt vặn vẹo cố gắng đi đến.
Ta mãnh mẽ vỗ vỗ vào lưng nàng, "Giả vờ cái gì chứ, chỉ biết vừa nãy ngươi cười trộm." Ta sờ sờ mặt mình, "Thật là cười khó coi như vậy sao?"
"Chủ... tử, không... phải, ... Là khuôn mặt ngài... không thích hợp... không thích hợp cười như vậy." An Ninh cười đến mức thở hổn hển, ngay cả nói cũng không nói được hết câu.
"Cái gì? Mặt ta thế nào?" Sao ta lại không cảm thấy có gì không thích hợp chứ, chẳng lẽ trên mặt có chữ? Thiếu mắt thiếu miệng? Nếu không thì sao lại như vậy?
"Ngài chưa nhìn kĩ mặt mình trong gương sao?" An Ninh nhịn cười, kỳ quái hỏi ta.
Ta lắc đầu, ở cổ đại cái đó có thể gọi là gương sao? Vàng đục mờ mờ ta nhìn cái gì cũng không rõ lắm, ta cũng lười xem xét. Dù sao nếu muốn trang điểm, đều có An Ninh hoặc là Thu Ngữ rồi, không đến lượt ta phải động tay.
"Là khuôn mặt ngài trẻ con giống cô gái nhỏ 14, 15 tuổi, rất thuần túy, không thích hợp mỉm cười thành thục như thế!" Nói xong, An Ninh lại cười vang một trận.
"Không thể nào." Ta tùy tay cầm một cái gương vàng trên bàn, cẩn thận nhìn kĩ mình.
Chúa ơi, gương mặt sao lại như trẻ con thế này chứ, mập mạp như vậy, nhìn thế nào cũng không giống cô gái xinh đẹp 18 tuổi a, ta ảm đạm bỏ gương xuống, chẳng lẽ ta không có chút thành thục quyến rũ nào? Ông trời à, ông không phải cố ý chỉnh ta đấy chứ, tuy rằng trước kia ta vẫn thường ước ao mãi trẻ trung như 16 tuổi, vậy nên ông đã cho ta khuôn mặt như trẻ con thế này à... Trách không được người ta vừa thấy ta nữ phẫn nam trang đã nhận ra, về sau ta làm sao ra ngoài chơi được đây.
Người ta xuyên qua thời không, không phải cô gái xinh đẹp, cũng là mỹ nam tử, không phải cười khuynh thành, cũng là quay đầu cười một cái trăm người mê, tại sao đến lượt ta, lại thành một cái mặt sữa như trẻ con thế này chứ... Ta thật sự thật sự rất khó tưởng tượng được khuôn mặt như trẻ con này mà đầy nếp nhăn thì sẽ khủng bố thế nào... Thiên Sơn đồng mỗ(nhân vật trong "Thiên Long Bát Bộ" của Kim Dung, cái bà mà cải lão hoàn đồng, rồi mang đến cho tiểu hòa thượng Hư Trúc một cô công chúa đó. ^_^) sao? Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng...
Nhìn bộ mặt như khóc tang của ta, An Ninh cuối cùng cũng tìm về lương tâm hồi lâu không thấy, an ủi ta "Chủ tử, thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy đâu. Không phải nói nữ 18 sẽ thay đổi lớn sao? Chủ tử vẫn còn thời gian để thay đổi mà."
Ta liếc nàng một cái, trong lòng âm thầm quyết định: nếu nơi này không có ngành công nghiệp mỹ phẩm, ta đây Quan Hiểu Diên sẽ là người đầu tiên ở triều đại này phát triển ngành công nghiệp mỹ phẩm, mục tiêu hàng đầu chính là chỉnh lại khuôn mặt này của ta, đổi thành, uhm, ai thì tốt đây? Vấn đề này rất đáng để nghiêm cứu kĩ rồi...
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Phiên ngoại - Tiền truyện
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chưogn 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32 - Hoàn