Chương 7
Có lẽ là vì tinh thần thoải mái, thương thế của Dạ Trạch Vũ rất nhanh khỏi, ta kinh ngạc nhìn tốc độ hồi phục như dã thú của hắn, không đến vài ngày tinh thần đã tốt đến mức có thể xem công văn. Cứ như là mấy ngày hôm trước người bị thương sắc mặt xanh mét, suy yếu không xuống được giường không phải là hắn ấy.
Đối với hắn ta cũng không có cách nào, không thể kháng nghị hắn thưởng thức đống sách vở chán ghét kia, ta đây cả ngày cũng không nghe được từ miệng hắn nói ra ba chữ, trừ bỏ hai chữ "Công văn" kia.
Cho nên, ta cũng chỉ tận lực ngăn cản hắn cả đêm xem công văn, còn biện pháp ngăn cản sao? Đương nhiên là... Cùng hắn ngủ rồi, nếu hắn còn muốn xem, chỉ có ta là khổ thôi, đèn vẫn sáng, chăn vẫn không đủ ấm lạp, mùi mực trên công văn cứ phả vào mũi vân vân. Đương nhiên ta cũng có tư tâm của ta, từ sau ngày đem hắn thành cái đại ấm lô ngủ một đêm, ta dường như đã nghiệm rồi, rốt cuộc không thể chịu được cái chăn lạnh như băng như lúc đầu được nữa. Bởi vậy vì bản thân mà ta chiếm nửa cái bàn của hắn, cũng được miễn phí một cái đại ấm lô có thể dựa vào, vậy là tốt rồi.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ta hoàn toàn đã quên dã thú này... Oh không, khi Dạ Trạch Vũ khôi phục năng lực. Không lâu sau, thân mình hắn tốt hơn phân nửa rồi, tự nhiên sẽ phải ra ngoài ra sức làm việc chung, kiếm tiền nuôi đại gia đình này.
Vừa nghe nói hoàng đế giao việc cho hắn, ta như ra roi thúc ngựa chạy vội đến phòng ngủ của hắn, quả nhiên thấy hắn đang sửa sang lại bọc hành lý. Ta tiến lên, "Vừa muốn xuất môn?"
Hồi lâu hắn mới liếc ta một cái, gật gật đầu, tiếp tục sửa sang lại.
"Ta có thể đi ra ngoài cùng ngươi không? Ngốc ở nhà thật là buồn..." Ánh mắt ta chớp chớp dừng ở hắn, lòng tràn đầy hy vọng hỏi.
Ai ngờ tên Dạ Trạch Vũ kia không thèm liếc ta một cái, chỉ lo chính mình sửa sang lại những thứ kia. Một hồi lâu sau mới bắn ra được hai chữ "Hồ nháo."
Ta giữ chặt tay hắn, thành công ngăn trở động tác của hắn, "Vì sao chứ?"
Hắn hơi hơi giãy bỏ ra, mang theo hành lý, đi được vài bước, ngừng lại "Nữ giới." Nói xong, cũng không quay đầu lại một lần liền đi thẳng hướng cửa lớn.
Ta sửng sốt, hắn còn nhớ rõ sao! Nhìn hắn đi xa, ta bước nhanh đuổi theo, ngăn đón ở trước mặt hắn "Đi tới nữ giới... Ta mới mặc kệ đâu."
Hắn nhíu nhíu mày, nhưng cũng mặc kệ ta, tiếp tục đi ra ngoài.
Vương bát đản này... Hôm nay, ta nhất định phải ra ngoài.
Linh cơ vừa động, ta hướng hắn nghiến răng nghiến lợi rống to "Dạ Trạch Vũ ngươi nghe rõ cho ta, nếu ngươi không mang theo ta đi ra ngoài chơi, ngươi vừa đi, ta lập tức sẽ rời nhà trốn đi, ngươi không giúp ta cũng có rất nhiều người giúp ta! Ta sẽ ra ngoài tìm nam nhân!"
Một câu thành công ngừng lại bước chân mạnh mẽ của hắn, hắn lặng im đứng bất động, nhìn ta đang rất đắc ý! Kết quả, hắn đột nhiên xoay người lại, đi tới trước mặt ta, vẻ mặt hung ác nham hiểm, như Diêm La đến từ địa ngục. Không đợi ta phản ứng lại, hắn khiêng ta lên như là đang khiêng bao tải vậy, không nói được một lời bắt đầu quay về đường cũ.
Ta không ngừng tay đánh phía sau lưng hắn "Ngươi đặt ta xuống mau, ngươi đang làm cái gì a..."
"Cho ngươi không có biện pháp đi ra ngoài tìm nam nhân." Ngữ điệu âm trầm làm cho ta sợ tới mức lông tơ cũng dựng đứng lên. Mẹ ơi, lúc này hắn thật sự tức giận rồi.
Ta bị hắn không có chút thương hoa tiếc ngọc nào đặt lên giường, ta xoa xoa cánh tay, trừng mắt nhìn hắn, chẳng lẽ hắn phải buộc ta trở về mới được sao "Uy, ngươi có phong độ nam nhân hay không vậy, ngươi... Ngươi đang làm cái gì a?"
"Cởi quần áo."
"Cởi quần áo làm... ." Ta hướng góc giường rụt lui, trong lòng dự cảm không tốt phi thường mãnh liệt.
Hắn tà mị liếc ta một cái, không thèm nhắc lại.
Nhìn hắn lạnh lùng nhích lại gần, ta kêu to "Đại gia, ta sai lầm rồi, ta hay nói đùa thôi mà, ngươi đừng nóng giận..."
"Tê..." Quần áo của ta, trời ạ, hắn thật sự điên rồi.
"Không còn kịp rồi."
Sao? Là cái gì không còn kịp rồi? Không đợi ta suy nghĩ cẩn thận, thân thể cao to của hắn đã đè ép lên.
Một hồi nam nhân cùng nữ nhân gian nan chiến đấu bắt đầu...
"Bỏ bàn tay bẩn của ngươi ra! Á..."
"..."
"Này, ngươi... Sao lại xé quần áo của ta hả!" Ô ô ô, ta thấy hắn hẳn là đã hạ quyết tâm làm ta ba ngày ba đêm không xuống được giường rồi."Ta... Ta... Ngươi phạm tội cưỡng gian! ! A..."
Dạ Trạch Vũ cười nhạt hừ hừ, tiếp tục công trình liếm cắn của hắn. Hắn hung hăng hút môi của ta, dường như muốn đem hết bất mãn truyền qua nụ hôn này.
Ta có chút khóc không ra nước mắt, hoàng đế thật lòng không có thiên lý lại đi sủng ái hắn, cho dù hắn "Cưỡng gian" phu nhân của hắn, Hoàng Thượng phỏng chừng còn vỗ vỗ vai hắn mà nói "Rất tốt" ấy chứ.
Mạnh, hạ thể bị một trận đau đớn kịch liệt, "A... Đau quá." Ta dùng hết sức đẩy hắn ra, nhưng pho tượng này vẫn như trước không hề nhúc nhích, cứ như trời sinh ra là để ở trên ta vậy.
Ta oán hận nhìn nam nhân một chút cũng không ôn nhu này, "Ngươi đi ra ngoài, ngươi đi ra ngoài mau... Ta chán ghét ngươi."
Đáy mắt Dạ Trạch Vũ như xẹt qua cái gì đó, nhanh như chớp, hắn nâng tay lên, ngón cái mềm nhẹ lau đi nước mắt trên hai gò má ta, vết chai trên ngón tay hắn làm đau ta. Hắn thủy chung không có động, dường như đang chờ đợi ta thích ứng dục vọng của hắn.
Dần dần, đau đớn chuyển hóa thành vô tận trống không. Ta có chút khó chịu vặn vẹo hạ thân.
Dạ Trạch Vũ buồn bực hừ một tiếng, môi cánh hoa lạnh như băng mà lại ôn nhu hôn lên trán ta, từng nụ hôn dừng lại trên mặt ta. Liêm trướng hạ xuống, thần trí do tình dục khống chế mà tăng vọt, một chuỗi tiếng nữ nhân rên rỉ, tiếng nam nhân thở dốc... vang lên...
Chiến đấu vẫn còn tiếp tục...
"Phu nhân... Phu nhân."
Thật phiền, ta quay người, lại tiến vào ổ chăn ấm áp. Bỗng nhiên, như đã nhớ ra điều gì, ta giật mình, vừa cúi đầu xuống đã nhìn thấy trên người thật nhiều dấu hôn, hồi tưởng lại chuyện ngày hôm qua, tai của ta cũng thấy hơi hơi nóng lên.
"Phu nhân..." Bên ngoài truyền đến giọng nói của An Ninh. Ta vội vàng kéo chăn bảo vệ thân mình, hô "Vào đi."
An Ninh vừa tiến đến, nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của ta, bật cười "Phu nhân, nên dùng bữa tối. Cả ngày nay phu nhân chưa ăn gì rồi."
"Cái gì? Đã qua một ngày? Dạ Trạch Vũ đâu? Đi rồi sao?" Ta nghiêng người, phía dưới từng trận đau đớn thổi quét mà đến, "Tê..." Đau quá, nam nhân này, một chút cũng không chiếu cố lần đầu tiên của ta, thật đúng là có thể đem lửa giận chuyển hóa thành dục hỏa!
An Ninh một bên che môi cười trộm, một bên nói "Hồi bẩm phu nhân, sáng sớm hôm nay gia đã xuất môn."
"Cái gì? Sáng sớm đã đi?" Ta ý bảo An Ninh quay người đi, một bên luống cuống tay chân vội vàng đem quần áo đã chuẩn bị tốt trên giường mặc vào.
"Đúng vậy, gia còn phân phó, làm cho chúng ta đừng làm phiền phu nhân, nói phu nhân sẽ ngủ thẳng đến tối. Nô tỳ là sợ phu nhân lâu không ăn cơm sẽ đói, cho nên mới đến gọi phu nhân dùng bữa."
Ta mặc quần áo xong, nhẹ nhàng ngồi vào bên giường, nam nhân này, một chút cũng không thương hương tiếc ngọc, đau chết ta. Hắn khẳng định là cố ý, cố ý không cho ta đuổi theo hắn, "Tê..."
An Ninh quay lại, cười nói "Phu nhân không sao chứ."
"Sao ngươi không đi cùng gia?"
An Ninh bất đắc dĩ nhún nhún vai "Gia phân phó muốn nô tỳ ở trong phủ cùng phu nhân."
"Là nhìn ta đi." Ta tức giận liếc nàng một cái, "Nhìn được không thể dùng được, nam nhân âm hiểm này, lần này ta không thể không rời nhà trốn đi! A... Đau..." Đương nhiên, phải chờ ta khỏe hơn đã ...
Ta gắt gao nắm tay, thù này không báo ta không phải nữ nhân!
"An Ninh, ngươi cười đủ chưa? Cười đủ rồi thù đi giúp ta chuẩn bị nước tắm, ta muốn tắm! ."
An Ninh nghẹn cười, nói "Cười đủ cười đủ. Nô tỳ đi ngay." Nói xong liền chạy bước nhỏ ra ngoài, đi tới cửa, nàng đột nhiên quay đầu. Nàng nhìn ta từ trên xuống dưới vài lần rồi nói.
"Phu nhân, không sợ vào bồn tắm, sẽ không đứng dậy được sao?"
"..."
Gối đầu rơi xuống đất, người đã trốn xa rồi.
Dạ Trạch Vũ, ta với ngươi chưa xong đâu!!!
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Phiên ngoại - Tiền truyện
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chưogn 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32 - Hoàn