Chương 4
Quỷ vương nói không lại Mộng Nguyệt, rốt cuộc thành toàn cho nàng.
Lúc quỷ vương đang duyệt đồ văn, đột nhiên quay lại hướng Mộng Nguyệt nói: "Khi ta nghỉ ngơi, ngươi nhớ không được dùng dạ minh châu soi tới gần mặt ta." Biểu lộ của hắn không phải giống như đang nói đùa.
Mộng Nguyệt tò mò hỏi lại: "Tại sao?"
"Không có lí do gì." Quỷ vương không muốn trả lời, bởi vì bản thân có chút tự ti, sợ để cho nàng biết, khi linh khí của dạ minh châu tới gần, quỷ mạo mà chính mình cho là rất xấu xí sẽ hiển lộ.
Mặc dù trong lòng viết đầy dấu hỏi, nhưng là lúc này phải khắc chế lòng hiếu kì của chính mình, nàng không truy vấn thêm nữa. Lại nói, giả như nàng có không kìm nén được tò mò của mình đi nữa, điều kiện thực tế cũng không cho phép nàng thắc mắc được, bởi vì quỷ vương mỗi ngày đều so với nàng ngủ thật trễ, lại cũng dậy sớm hơn nàng rất nhiều, dường như hắn rất ít nghỉ ngơi, cho nên, Mộng Nguyệt cũng dần dần quên đi mất.
Bỗng một ngày, Mộng Nguyệt đang ngủ đột nhiên ngồi bật dậy, "Đệ đệ!"
"Thế nào? Lại nằm mơ thấy đệ đệ ngươi sao?" Nhìn khuôn mặt Mộng Nguyệt vương lệ trên mi, quỷ vương rất đau lòng. Mấy ngày qua, Mộng Nguyệt khi mong nhớ đệ đệ chỉ có thể thông qua ma tinh cầu mà nhìn, lộ ra rất hư vô, lại rất không thực tế.
Quỷ vương vì khiến nàng quên đi đệ đệ, tạm thời sửa lại tỉ lệ thời gian, mười lăm ngày trong bảo tương đương với ba ngày bên ngoài; quỷ vương vốn tưởng rằng thời gian có thể xóa nhòa hết thảy, xem ra, chính mình đã lầm rồi, thời gian có dài bao nhiêu, thân tình đối với vài người vẫn vĩnh viễn không thể quên được; ở nơi này chỉ có sung sướng ngắn ngủi, không có vui vẻ mãi mãi, vì để cho nàng có thể thực sự hạnh phúc, quy củ gì ta cũng có thể vứt bỏ qua một bên, hậu quả gì ta cũng có thể không thèm để ý, chỉ cần ngươi mở miệng, ta liền sẽ đáp ứng. Quỷ vương trong lòng âm thầm thề.
"Có thể cho ta trở về một chút, coi như là nói lời từ biệt, sau khi trở về sẽ vĩnh viễn phụng bồi ngươi, không đi ra ngoài." Mộng Nguyệt lấy dũng khí nói ra quyết định. Lúc này, nàng thật bất ngờ nhìn thấy quỷ vương gật đầu một cái. Trên khuôn mặt Mộng Nguyệt từ từ lộ ra nụ cười không dám tin.
Quỷ vương nói: "Ta mặc dù đáp ứng ngươi, song vẫn phải có ta đi cùng ra ngoài, dẫn ngươi đi từ đại môn ra, nếu không, chỉ một mình ngươi thì chuyện chạy khỏi kết giới quỷ bảo là điều không thể."
Mộng Nguyệt trong lòng thật vô cùng cao hứng đi cùng quỷ vương, bản thân cũng không hiểu được tại sao. Quỷ vương biết rất rõ, lần này đi ra ngoài sẽ đem trí nhớ của thân nhân Mộng Nguyệt phục hồi nguyên dạng, hơn nữa sẽ còn rất nhiều phong ba bên ngoài cố ý chờ mình gánh đáp.
Khi hai người đi tới trước đại môn, một luồng ánh sáng màu lam chợt lóe rồi biến mất, đại môn từ từ rộng mở. Khi Mộng Nguyệt đi ra bên ngoài đứng trên bậc thang, nhớ lại tình cảnh lúc ấy gõ cửa. Nàng cảm thấy nếu không phải xui xẻo gặp bọn phỉ nhân kia, cũng sẽ không có kỳ ngộ hôm nay với hắn, vì vậy còn có điểm cảm kích mấy tên cường đạo. Mộng Nguyệt ngẩng đầu nhìn một chút, không gian trong bóng đêm thật thiên phần xinh đẹp, tựa hồ như cả bầu trời đầy sao đang hướng nàng nháy mắt.
"Chuẩn bị xong chưa? Đưa tay cho ta, chúng ta đi." Quỷ vương ôn nhu nói. Mộng Nguyệt nghi ngờ đưa tay ra, lúc này mới nghe hắn nói nốt: "Chúng ta nhất định phải trở lại trước khi mặt trời lên, thời gian không còn nhiều lắm, đi bộ thì đến trời sáng cũng không tới nơi, ta dắt ngươi, dẫn ngươi bay."
"Bay trên không trung? Không thể nào?! Làm sao có thể?" Mộng Nguyệt có chút nói không được mạnh lạc, càng nhiều hơn chính là tò mò, kinh ngạc cùng hưng phấn; quỷ vương gật đầu một cái, khẳng định nàng không có nghe lầm. Kể từ khi Mộng Nguyệt tới, quỷ vương vốn không dễ dàng thỏa hiệp không biết đã có mấy cái gật đầu, hắn thiếu ngôn ít nói bất tri bất giác cũng đã nói nhiều hẳn lên, mệnh lệnh lạnh như băng dần dần biến thành ôn nhu cùng thâm tình. Bàn tay trắng nõn tinh tế khoác lên bàn tay những ngón thon dài lạnh băng, từ từ, vững vàng, hai chân dần tăng khoảng cách với mặt đất, cùng lên phía không trung, bọn họ cách mây trắng rất gần, nhìn kiểu gì cũng bất thường biết bao nhiêu. Trên không trung, tà áo ngân xanh nhạt bay bay cùng mái tóc quỷ vương màu thủy lam theo gió phiêu vũ, khiến cho Mộng Nguyệt tựa như lâm vào tiên cảnh mà say mê.
Quỷ vương ngẫm nghĩ, bay trên không trung gió lớn, Mộng Nguyệt có thể bị lạnh, vì thế một tay cởi xuống áo bào trên người, vì nàng ôn nhu phủ thêm, khiến cho Mộng Nguyệt cảm thấy thực hạnh phúc, không còn muốn lại đi truy tìm cái gì, chỉ hy vọng giờ khắc này vĩnh viễn ngừng trôi. Đúng lúc đó, hai người liền đáp xuống mặt đất thân quen, quỷ vương ẩn mình một chỗ trong bóng tối, "Ta ở nơi này chờ ngươi, nhớ, trước hừng đông chúng ta nhất định phải trở về."
"Cảm ơn ngươi, ngươi thật tốt, ngươi không cùng ta đi vào sao?" Mộng Nguyệt cảm kích.
"Không, ngươi nhất định có rất nhiều lời muốn cùng bọn họ kể lể, chớ quên mất thời gian, ta ở bên ngoài này chờ ngươi." Quỷ vương nhàn nhạt trả lời.
~^.^~ ******** ~^.^~
Mộng Nguyệt lặng lẽ đi vào khách điếm, lúc đi tới trước cửa phòng của biểu ca, bàn tay giơ lên định gõ cửa lại từ từ hạ xuống, thiên ngôn vạn ngữ nàng chuẩn bị lúc trước đã bị ném ra ngoài chín tầng mây từ lúc nào, không biết bắt đầu nói từ đâu, Mộng Nguyệt quyết định không đánh thức biểu ca, xoay người tiến vào căn phòng trước kia của mình, lại bất ngờ phát hiện đệ đệ ở đây, xem ra, hắn lúc này cũng không có cùng biểu ca chung phòng ngủ.
Mộng Nguyệt nhẹ nhàng gọi: "Đệ đệ, đệ đệ!"
Mộng Hạo nghe được tiếng kêu, đầu óc mơ màng trong giấc mơ như có đại hồng thủy quét qua khiến tỉnh táo, là thanh âm của tỷ tỷ, thì ra không phải là mình cùng biểu ca đi buôn bán, gặp phải giặc cướp, rồi phải ở nơi này dưỡng thương, chuẩn bị ngày mai sẽ lên đường theo biểu ca trở về, mình hình như làm một giấc mộng quá sâu, giờ có chút không phân rõ đâu thật đâu mộng.......... Không phải. Thanh âm kia một lần nữa vang lên khiến cho hắn mở bừng hai mắt.
"Đây là thật sao? Tỷ đã trở lại?!" Trong mắt Mộng Hạo tràn đầy nước mắt, còn Mộng Nguyệt hai mắt đã sớm lệ thành hai hàng, tự mình lau đi nước mắt, cười nói: "Là thật, là thật! Tỷ tỷ trở lại xem ngươi. Ngươi mấy ngày nay gầy hẳn đi, khẳng định đã chịu không ít cực khổ."
Mộng Hạo tự cấu thật mạnh một cái lên tay chính mình, "Nga! Đau quá! Là thật! Tỷ tỷ! Tỷ đã trở lại, thật tốt quá! Sau này chúng ta mãi mãi cùng một chỗ không chia cách!" Mộng Hạo cực kỳ cao hứng, không lời nào diễn tả nổi. Mộng Nguyệt nghe xong, thần sắc có chút ảm đạm, "Không, ta rất nhanh sẽ phải đi, chúng ta sẽ không gặp được nhau nữa. Đêm nay chính là lần cuối cùng tỷ đệ chúng ta nói chuyện cùng nhau, sau khi trở về, đệ phải hiếu kính với cha mẹ, ta bất hiếu, sau này phải trông cậy đệ đệ thay ta báo hiếu hai người, đệ cùng biểu ca cũng quên ta đi, nói với hắn trong tương lai lấy được một cô nương tốt hơn ta làm thê tử, trở về khuyên an cha mẹ đừng đau lòng nhớ ta....."
"Không! Tỷ không thể ngoan tâm (ngoan cố, bảo thủ, có phần xuẩn ngốc) như vậy, hãy nghĩ đến cha mẹ chúng ta, tỷ lại có thể vô tâm không về? Bọn họ sẽ chịu không nổi! Tỷ thế nào cũng phải suy nghĩ lại, còn biểu ca nữa, bảo hắn làm sao chịu nổi đây?!" Mộng Hạo hết sức buồn bã.
Mộng Nguyệt mặc dù không bỏ được thân tình, nhưng là trái tim mình lại đang ở bên người quỷ vương, chính mình vì quỷ vương có thể dứt bỏ tất cả, bởi vì tâm tư đã không thể kìm hãm.
"Không! Tỷ không thể làm như vậy! Có phải bọn ma quỷ kia ép tỷ nói như vậy hay không?! Tỷ không cần đi!" Ngô Mộng Hạo nắm thật chặt tay tỷ tỷ, chỉ sợ nàng sẽ thật sự biến mất vô tung.
Mộng Nguyệt mang theo châu lệ nhẹ nhàng lắc đầu, quyết định này nhưng là trong lòng có biết bao nhiêu nặng nề, chỉ có thâm tâm chính mình biết. Nàng kiên định nói: "Không có kẻ nào uy hiếp, là ta yêu hắn."
"Cái gì?! Ngươi tỉnh tỉnh đi! Đừng bị hắn mê hoặc, hắn chẳng qua là tên yêu quái, hắn không phải là người a! Hắn là sinh vật không có tình cảm, ở bên cạnh hắn lúc nào cũng phải lo đến tính mạng a! Hạo không thể mất đi tỷ tỷ!" Mộng Hạo dùng ánh mắt khẩn cầu khuyên can tỷ tỷ, cũng tăng lực níu kéo chặt hơn tay nàng.
Mộng Nguyệt lần nữa lắc đầu, nói: "Mộng Hạo, buông tay đi. Ta đã tìm được hạnh phúc của mình. Thật đó. Ta còn sống đều sẽ muốn làm bạn bên cạnh kẻ cô độc ngàn năm kia, sưởi ấm cho hắn, này là may mắn trong cuộc đời của ta........"
"Ta không muốn nghe, ta không hiểu, ta chính là không thể cho tỷ đi!" Lúc này, Mộng Hạo đột nhiên lảo đảo, thế nào cũng chống cự không được, liền mơ màng ngã xuống thiếp đi, tay chân mềm nhũn không thể điều khiển, vô lực rã rời, Mộng Nguyệt ôn nhu đắp chăn cho đệ đệ, sau đó không tiếng động xoay người rời đi. Quỷ vương ở trong bóng tối nhìn thấy nàng đi tới, rất nhanh liền bước ra nghênh đón. Từ trong ánh mắt của quỷ vương có thể thấy được hắn có chút bất an, một lần nữa phủ thêm áo choàng cho nàng, hắn dắt nàng bay về phía quỷ bảo. Lúc này, đột nhiên nghe thấy từ trong khách điếm truyền ra tiếng kêu gọi vang vọng đau đớn: "Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!.... Tỷ tỷ! Ngươi ở đâu? Trở lại a......."
Nhất thời cả khách điếm một mảnh sáng ngời.
~^.^~ ******** ~^.^~
Đảo mắt đã đi qua vài ngày, quỷ vương biết thời gian có nhanh chậm cũng không hề ảnh hưởng tới ý niệm tưởng nhớ người thân của Mộng Nguyệt, cho nên để tỉ lệ thời gian trùng với thế giới loài người, mà Mộng Nguyệt ở đây cũng bị quỷ vương tạo cho thói quen dậy trễ ngủ sớm, điên đảo hết thời gian biểu. Quỷ vương mấy ngày nay bận bịu liên tục trăm bề, thường xuyên không thấy bóng dáng, làm cho Mộng Nguyệt có chút tư niệm, những lúc ở bên cạnh quỷ vương, hắn đều chỉ cho nàng cách sử dụng lam thủy tinh cầu, cho nên bây giờ khi nàng một thân một mình, có thể tùy ý tự mở ra lam cầu thủy tinh mộng ảo.
Hôm nay, không hiểu vì sao Mộng Nguyệt có chút tâm thần bất định, sơ ý đánh tuột lam thủy tinh cầu trong tay, rơi xuống mặt đất vỡ ra hàng chục mảnh, quỷ vương vừa mới trở về đúng dịp thấy một màn này, liền vội vàng cúi người nhặt đi những mảnh vụn trên mặt đất. Kì thực hắn có thể dùng pháp thuật dễ dàng thu hồi hoàn toàn ngay, nhưng là hắn lại tự nhắc mình ở trước mặt Mộng Nguyệt tận lực hạn chế, thậm chí không dùng chút pháp thuật nào, quỷ vương cảm thấy như vậy có thể khiến Mộng Nguyệt gần gũi hơn, mà viên thủy tinh cầu có công dụng kì lạ hiếm có này cũng không thể dùng pháp thuật khôi phục. Mộng Nguyệt lúc này cũng ngồi xổm người xuống chuẩn bị nhặt lên, không ngờ ngón tay lại bị mảnh vụn sắc nhọn đâm phải, quỷ vương nhìn thấy máu, thả những mảnh vụn trong tay, theo bản năng đi tới, chậm rãi đem ngón tay bị thương của nàng ngậm vào trong miệng, Mộng Nguyệt cực kì kinh ngạc, quỷ vương cũng đột nhiên dừng lại động tác.
Lúc này thời gian giống như ngưng đọng lại, hai bàn tay sững lại giữa không trung, bọn họ nhìn nhau không chớp mắt. Quỷ vương cúi đầu, lấy ra từ trong tay áo một tấm lụa lam, ôn nhu quấn kĩ ngón tay của Mộng Nguyệt, sau đó không hề quay đầu lại bước ra khỏi tẩm cung, để lại một mình Mộng Nguyệt ngơ ngác đứng tại đó không nhúc nhích.
Quỷ vương di động trong nháy mắt, thân ảnh bây giờ đã ở trong căn phòng trên tầng cao nhất thành bảo, quỷ vương đem mình cuộn thành một đoàn tựa vào một góc tối tăm nhất, hắn hận mình, không ngừng tự trách, tại sao cứ muốn đối đãi với nàng như vậy, càng hận chính mình đã sống nhiều năm đến thế, vậy mà phương pháp băng bó căn bản nhất của loài người khi đó lại quên sạch sành sanh! Mình thật đáng chết! Chẳng lẽ mình thật đã hoàn toàn tiếp nạp phương thức sinh hoạt của ma quỷ sao? Mĩnh đã từng cũng là loài người a! Thật là cảm thấy xấu hổ mà bi ai! Mình bị thương có thể tự khỏi bệnh, nhưng là Mộng Nguyệt không thể. Quỷ vương có chút như đưa đám. Sau này phải đối mặt với Mộng Nguyệt như thế nào? Mộng Nguyệt sau chuyện này sẽ cảm thấy mình ra sao? Có lẽ, một kẻ khác loại như mình thủy chung không thể cùng nàng trong một không gian, mình không xứng, cũng không nên có phần ân tình này........ (tự kỉ nặng rồi.....)
Lúc này quỷ vương đem hai tay xâm nhập thật sâu vào trong lồng ngực màu xanh nhạt, những giọt mồ hôi hột thật nhỏ từ trên sóng mũi cao trượt xuống, một thân một mình, không có an ủi, không một kẻ cạnh bên, hiện ra bộ dáng cô đơn cùng cực, đau xót.
Thời gian trong nháy mắt lại cứ thế trôi qua, Mộng Nguyệt nhìn ngón tay đã sớm lành như ban đầu của mình, trong lòng dâng lên có chút mất mát, từ ngày đó trở đi, quỷ vương một mực tránh nàng, không chịu xuất đầu lộ diện, nàng lúc ấy chẳng qua là có chút không quen với phương thức chữa thương kia, không nghĩ tới mình tự nhiên phản ứng lại đả thương một kẻ có bề ngoài lạnh lùng, nội tâm lại giống như ngọc lưu ly dễ vỡ, cũng có chút buồn bã không yên, hắn thế nào ngay cả một cơ hội giải thích cũng không muốn liền bỏ?
Mộng Nguyệt ngồi dưới vòm cửa sổ, những kí ức đã qua cùng quỷ vương chung một chỗ lần lượt hiện lên, hồi tưởng lại cảnh tượng lúc mới quen hắn, không tự chủ sờ sờ lên chiếc chuông bạc nhỏ trên cổ tay, dưới sự đụng chạm của nàng liền phát ra một chuỗi tiếng vang thanh thúy.....
Mộng Nguyệt đứng dậy định bước ra khỏi gian phòng, nghĩ có lẽ có thể đụng phải người đang nghĩ tới, bước chân tự dẫn nàng tới ngoài cửa một căn phòng, nhanh chóng nhận ra bên trong có ánh đèn sáng, nàng chắc nhẩm đã tìm thấy quỷ vương, đầy cõi lòng mừng rỡ đẩy ra cánh cửa, nhưng là, bên trong đó không có quỷ vương, ngược lại bất ngờ nhìn thấy thân ảnh một vị nữ tử, Mộng Nguyệt có chút luống cuống, vào thì thất lễ, lui cũng không xong.
Nữ tử kia đang thêu một tấm vải lụa hồng, nhìn thấy có người xa lạ đẩy cửa vào trong, liền thả châm tuyến trong tay xuống, thi lễ chào hỏi: "Xin chào! Có chuyện gì cần ta giúp sao, cô nương?"
"Thực ngượng ngùng, đã quấy rầy ngươi." Mộng Nguyệt trên mặt mang theo áy náy, khẽ khom người chào, mới bước hẳn vào trong.
"Cô nương vì chuyện gì tới đây? Tiếng chuông này thật là dễ nghe. Nếu như có vấn đề cần giúp, ta sẽ không từ chối."
"A a... Thật ra thì không có gì, chính là tâm tình có chút buồn chán, cho nên đi tìm nơi giải sầu mà tùy tiện loăng quăng một chút thôi, đã quấy rầy cô nương rồi."
"Ngươi và ta đều là loài người đi?" Chủ nhân căn phòng nhiệt tâm thăm hỏi.
"Đúng nha. Tiểu nữ họ Ngô, tên Mộng Nguyệt. Còn cô nương?" Mộng Nguyệt nghe được vị chủ nhân nói vậy, trong lòng có chút mừng rỡ, thân quen gần gũi nói không nên lời.
"A a, ngươi có thể gọi ta là Hàn Thạch Thị, khuê danh Mị Nương."
"Mị Nương ngươi cũng là quỷ vương cứu về sao? Ngươi không nghĩ rời đây? Ở nơi này không nhớ mong người thân ư?" Mộng Nguyệt có chút ngạc nhiên.
"Là quỷ vương đã cứu ta, ta ở chỗ này rất tốt, không muốn rời khỏi nơi này, cả nhà ta sống tại một trấn gần đây, trong một trận ôn dịch đều lần lượt bỏ ta đi, vì để tránh ôn dịch, ta nhất định phải vượt qua sa mạc này, lúc ấy hết nước ta vốn tưởng rằng....." Mị Nương nhớ lại chuyện đã qua, nước mắt không thể khống chế tuôn rơi xuống.
"Thật xin lỗi, ta thật không nên hỏi, chọc vào nỗi thương tâm của ngươi." Mộng Nguyệt có chút hối hận. Mị Nương dùng khăn tay chấm nước mắt, "Không có gì, nhìn xem, đã để cho ngươi chê cười rồi, thật ra thì nơi này khác rất nhiều so với cuộc sống lúc trước của những người được quỷ vương cứu, là hắn cho chúng ta an tĩnh, cùng với một cuộc sống hài hòa yên bình, ở chỗ này chúng ta không cần ngụy trang, không có người gạt ta ta gạt người cùng câu tâm đấu giác (tranh đấu thương tâm), chỉ có tín nhiệm cùng lương tâm thành thực hiền hòa, cho đến thọ." Mộng Nguyệt thấy vẻ mặt Mị Nương tràn đầy hy vọng cùng sùng kính, nghĩ đến chính mình muốn mà không thấy nổi quỷ vương, tị mà thở dài.
"Thế nào? Có tâm sự gì sao?" Mị Nương hỏi.
"Không có gì, ta xem chúng ta có duyên lại hợp nhau như vậy, chi bằng kết bái tỷ muội đi! Mạo muội hỏi ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Mộng Nguyệt nói lảng sang chuyện khác.
"Tiểu nữ tử năm nay mới tròn hai mươi. Còn ngươi?"
"Ta là mười tám tuổi, bàn về tuổi tác ngươi so với ta lớn hơn, nếu không ngại để ta gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ đi! Ta muốn cùng tỷ tỷ kết nghĩa Kim Lan, không biết ý tỷ tỷ như thế nào?"
Mị Nương mặt mày mừng rỡ, có thể ở giữa dòng đời nổi trôi vạn vạn người, tìm được một mối nhân duyên thật không dễ, rất nhanh đồng ý cùng lạy bái thành tỷ muội.
"Thật ra tất cả đồn đại đều nói quỷ là đáng sợ, nhưng ta cảm thấy những kẻ lang sói đội lốt da người kia mới là đáng sợ nhất, ăn thịt người cho tới bây giờ đều không nhả xương." Mị Nương trò chuyện có chút cảm khái.
Mộng Nguyệt cùng Mị Nương cũng là tám chuyện thật hợp, từ kể chuyện nhớ lại chính mình tới bàn luận linh tinh đều buôn hết, một mực hàn huyên tới rất khuya. Thời gian trôi nhanh, tới lúc nhận ra đã rất muộn, Mộng Nguyệt lưu luyến đứng lên: "Tỷ tỷ, khuya lắm rồi, ta cần phải trở về, qua canh giờ này, linh vật giữ cửa sẽ tự động thay đổi, tới lúc đó ta ra cửa cũng tìm đường không nổi, nhất định sẽ bị lạc đường."
"Ta biết, muội muội cùng ta tâm đầu ý hợp như vậy, lúc rảnh rỗi ta nhất định sẽ tìm tới chỗ ngươi nói chuyện hàn huyên tiếp, nơi ở của muội muội có lúc nào không tiếp khách sao?" Mị Nương hỏi.
"Ta ở tẩm cung của quỷ vương, bất kì lúc nào cũng có thể tới tìm được, ta nhất định chờ tỷ tỷ tới, không cho tỷ nuốt lời nga!" Mộng Nguyệt xoay người chuẩn bị rời đi, nháy nháy cười nói.
Mị Nương miệng nhỏ anh đào mở thành hình số không. Mị Nương trong lòng đối với quỷ vương chỉ có cảm kích cùng sùng kính, thậm chí là còn có chút sợ, chưa từng có cảm xúc đặc biệt, nhìn theo bóng lưng đã ra khỏi cửa của Mộng Nguyệt, cúi đầu lại nhặt lên vải thêu đang dang dở, nói: "Quỷ có hảo quỷ, nhân vô hoàn nhân (quỷ có quỷ tốt, người cũng không hẳn là "người" (tốt)), tuy nói hắn là quỷ không phải người, là một ngoại lai dị tộc, nhưng hắn so với bọn ác ma khoác da người trên thế giới này còn thuần khiết hơn, lòng người khó dò, chân tình mới thật, khụ..... quý trọng thứ trước mắt." Những lời này thật giống như lầm bầm lầu bầu, lại thật giống như đặc biệt nói cho Mộng Nguyệt vốn đã dần dần đi xa nghe........
Sau đó, Mộng Nguyệt lại trở về tẩm cung của quỷ vương, vừa bước vào cửa, vẫn là như thường lệ một căn phòng lớn trống rỗng, lộ ra sự vắng ngắt lẻ loi. Mộng Nguyệt có chút cảm giác nói không ra lời, tư niệm, trống vắng, tịch mịch, còn là cô đơn, chính mình cũng không nói được rõ ràng, bản thân bây giờ thật muốn ngay tức khắc nhìn thấy một thân màu xanh lam không đổi hòa với màu sắc xung quanh kia, nàng thỉnh thoảng giống như nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, đột nhiên bật ra được một ý kiến hay.
Mộng Nguyệt làm như lần đầu tiên muốn chạy trốn, xé vải mền, ga trải, đem buộc thành một sợi dài, hướng ra ngoài cửa sổ ném một đầu đi, định chuẩn bị theo sợi dây leo xuống, nhưng là lúc bàn chân mới bước lên bục cửa sổ, cả thân mình liền bị một bàn tay lạnh như băng kéo, đem Mộng Nguyệt nhẹ hều trở lại bên trong phòng, thanh âm băng hàn lạnh lẽo xen lẫn bên trong tức giận, cùng càng nhiều ôn nhu trìu mến hỏi: "Không phải đã đáp ứng ta sẽ không bỏ trốn lần nữa sao?"
Mộng Nguyệt trong lòng mừng như điên, "Ngươi rốt cục tới gặp ta. Ta đã đáp ứng ngươi không chạy đi lần nữa, nhưng là nếu không dùng biện pháp này thì ngươi có thể chịu đi ra gặp ta sao? Có lẽ, từ đó về sau ngươi tính toán cả đời này cũng không nhìn ta một lần nữa đi?" Mộng Nguyệt lúc này có chút khổ sở.
"Ta....." Quỷ vương không biết nói cái gì cho phải.
Mộng Nguyệt lúc này lại cười cười hài tiếu le le lưỡi: "Chiêu này chứng thật ta thông minh đi!"
Quỷ vương nhất thời bị lời không đầu óc của Mộng Nguyệt làm cho vô dĩ ứng đối (không tài nào đáp trả), trong lòng vừa có tức giận vừa có áy náy, càng nhiều hơn còn là đau lòng. "Ngươi vì muốn tìm ta đến, lại đem tính mạng chính mình ra giỡn?! Ta quyết không cho phép!"
"A a, không có việc gì, ngươi không phải đã đưa cho ta vòng chuông hộ thể sao? Chẳng lẽ ngươi lại quên?" Mộng Nguyệt sớm có chuẩn bị quơ quơ cổ tay.
"Cho dù có nó, ta cũng không yên tâm ngươi không thể có một tia nguy hiểm nào." Quỷ vương ôm thật chặt nàng. Mộng Nguyệt lúc này cảm thấy ngọt ngào như mật, thật vô cùng nhớ hắn, vĩnh viễn cứ như vậy không muốn tách ra.
Lúc này, tất cả lạnh như băng trước kia của quỷ vương đều bị hâm nóng sạch sẽ, nào uy nghiêm, nào giới hạn, nào tỉnh táo, tất cả mấy thứ này đều đã sớm vứt không biết bay đi đâu, chỉ còn dư lại trong yêu quỷ một thanh niên đang đối diện với người yêu, cùng người yêu ôm nhau thật chặt, trong cả thiên địa này chỉ còn mình ta và ngươi.......
Mộng Nguyệt ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói: "Vương, ngươi không cần đi, ta cái gì cũng không quan tâm, chỉ duy nhất sợ ngươi không có ở bên cạnh, khiến cho ta cảm thấy vô cùng cô độc, ngươi có cuộc sống cùng thói quen của ngươi, ta có không thích ứng, ngươi cũng không sai, không cần bất kì mặt trái tâm tình nào, chỉ cần ngươi nhớ ngươi có ta, ta có ngươi, vậy là đủ rồi."
"Ngươi gọi ta là gì? Ngươi nói cái gì?" Quỷ vương có chút không dám tin tưởng điều vừa nghe là thật.
"Muốn ta lặp lại lần nữa ngươi mới chịu lưu lại sao? Như vậy ta nguyện ý nói thêm một vạn lần!" Mộng Nguyệt mỉm cười, trong đôi mắt xinh đẹp dâng đầy nước mắt hạnh phúc.
"Cảm ơn ngươi." Hai tay quỷ vương nhẹ nhàng khoác lên bờ vai nho nhỏ của Mộng Nguyệt, trong lòng trần đầy vui sướng cùng càng nhiều hơn thâm tình, màu sắc xanh lam trong cung điện lần đầu tiên có hơi thở ấm áp.
"Ta có thể gọi ngươi Nguyệt Nhi không?" Quỷ vương cẩn thận hỏi, Mộng Nguyệt ngượng ngùng gật đầu một cái. Quỷ vương nhìn nàng bộ dáng thẹn thùng, nhịn không được hôn lên thật sâu đôi môi anh đào kia........