Gửi bài:

Chương 4

Hôm nay là sinh nhật 60 của Cảnh Hãn Thanh, trước đây mỗi dịp sinh nhật ông đều không tổ chức lớn, chỉ cùng người nhà và mấy người bạn tốt ăn bữa cơm coi như là chúc mừng.

Nhưng năm nay, mọi người rất ngạc nhiên khi Cảnh gia bao trọn cả tầng một của một khách sạn lớn để tổ chức tiệc mừng sinh nhật.

Hội trường sinh nhật có tiệc đứng kiểu châu Âu, dàn nhạc diễn tấu trực tiếp, còn có một sàn nhảy lớn, hai ba mươi đôi nam nữ cùng vào nhảy một lúc cũng không thành vấn đề.

Bữa tiệc này còn có một điểm thú vị, đó là vũ hội hóa trang, khách đến dự phải ăn mặc theo một chủ đề nhất định, tỷ như nhân vật trong truyện cổ tích, công chúa Bạch Tuyết, cô bé lọ lem, nàng tiên cá ... Tất nhiên cũng có thể hóa thân làm Dương quý phi, Quan Công, Gia Cát Lượng, ... Tạo hình không bị hạn chế, thậm chí có thể nam giả nữ, nữ giả nam đều OK, yêu cầu duy nhất chính là, phải mang theo một chiếc mặt nạ gắn lông vũ đến dự tiệc, nếu ngay từ đầu đã nhận ra mọi người thì không thú vị!

Tiệc sinh nhật 7 rưỡi tối mới bắt đầu, nhưng mới 7 giờ đã có người xuất hiện.

Theo thời gian, quan khách kéo đến càng lúc càng đông, trong hội trường có đủ kiểu đủ loại trang phục hóa trang, từ Chu Du, Gia Cát Lượng, cô bé lọ lem, công chúa thiên nga, cả Peter Pan, nàng Bạch Tuyết, thậm chí bảy chú lùn cũng có người sắm vai.

7 rưỡi tối, sau khi Cảnh Hãn Thanh tuyên bố khai hội, buổi lễ chính thức bắt đầu, các cặp đôi bắt đầu tiến ra sàn nhảy, có lẽ bởi vì mọi người đều hóa trang cùng đeo mặt nạ, khiến cho ai nấy đều cảm giác an toàn, không chỉ giới trẻ mặc sức vui chơi, rất nhiều vị khách lớn tuổi cũng mạnh dạn hơn nhiều.

Khách đến dự vẫn lần lượt tiến vào hội trường, mỗi một người đi vào đều lén nhìn trộm phục trang của người khác, tất cả đều chờ xem vũ hội hóa trang có gì đặc biệt.

"Oa! Người đẹp trong truyện nghìn lẻ một đêm!"

Ở lối vào sảnh chính xuất hiện mấy cô gái trẻ, mỗi người vóc dáng đều nóng bỏng, từng đường cong duyên dáng khiến cho đám đàn ông thiếu chút nữa phun máu mũi, nhưng có hai người hóa trang hoàng hậu Mary cùng tân nương cổ đại ăn mặc kín đáo hơn nhiều, tuy không có mánh khóe gì, nhưng lại bị chú ý nhiều hơn cả.

Người đẹp nghìn lẻ một đêm đi đầu căm phẫn nói: "Cái quỷ gì đây? Rõ ràng là ma nữ vậy mà ăn mặc kín cổng cao tường, còn chúng ta vì sao lại giống như đi bán thịt hết vậy? Tôi không muốn mặc, mấy miếng vải vớ vẩn này chẳng che được gì cả".

Người đẹp nghìn lẻ hai đêm thở dài, yểu điệu nói: "Đừng có làm loạn, cô tới đây rồi còn oán hận cái gì? Nếu không muốn mặc gì, chẳng phải càng giống đi bán thịt hơn sao?"

Người đẹp nghìn lẻ ba đêm sắc mặt càng khó coi lên tiếng: "Các cô còn có thịt để bán, còn hơn tôi một thân xương cốt khẳng khiu, nếu không có hai mảnh vỏ dừa kia giữ thể diện, thì nhìn trước nhìn sau không ai tin tôi là nữ".

Hoàng hậu Mary tâm trạng cũng không khá hơn, vì sao lại phải tới chỗ nhiều người thế này vậy? Cô ban ngày đi làm gặp quá nhiều người rồi, buổi tối chỉ muốn chui trong chăn làm bạn với truyện tranh hay xem phim thôi. "Aizzz, Hồng thiên nữ của tôi sắp đến lúc thi tài rồi!"

(Hồng thiên nữ là một vai diễn trong vở kịch của Maya, nhân vật trong truyện Mặt nạ thủy tinh)

Cả đám người quay lại trừng mắt nhìn cô, "Cô xem cái truyện đấy mấy trăm lần rồi hả?"

Cô nàng ngượng ngùng xoay xoay ngón tay mấy lần, "Ờm ... truyện đó, từ lúc sửa lại thành 'Mặt nạ thủy tinh', tôi mới xem lại lần thứ ba mà thôi".

"Trời ạ! Đúng là trạch nữ!"

Cô dâu mới cưới đi ở sau cùng, vừa vào hội trường đã bắt đầu cẩn thận quan sát bốn phía, cuối cùng nhìn thấy một người cao lớn ăn mặc trang phục kỵ sĩ đứng cạnh vị quốc vương của buổi tiệc hôm nay, cô nhẹ giọng nói nhỏ, "Làm ơn, đừng như vậy, nơi này có rất nhiều đồ ăn ngon, các cô giúp tôi một lần đi, còn chuyện ai mặc gì đều là rút thăm hên xui, không có gì phải oán hận cả".

Cả bốn người bất bình phản đối, "Vì sao chỉ có cô không cần trốn tránh?"

"Bởi vì tân nương là an toàn nhất, các cô xem xem, trong hội trường này, hóa trang thành cô dâu có bao nhiêu người?"

Người đẹp nghìn lẻ ba đêm lắc lắc đầu, "Xảo quyệt!"

Người đẹp nghìn lẻ một đêm, "Đê tiện!"

Người đẹp nghìn lẻ hai đêm, "Cảnh Lan Hiên gặp phải cô thật đáng thương".

Hoàng hậu Mary thở dài, "Hắn dám đáp ứng trò chơi mà chắc chắn sẽ thua này, có thể thấy đước hắn là một kẻ liều lĩnh! A, người như vậy thực sự rất đáng quý, tôi thật sự mong cho hắn ngay lần đầu tiên đã nhận ra cô, sau đó anh hùng đoạt mỹ nhân đi, hoàng tử cùng công chúa hạnh phúc bên nhau mãi mãi, Happy Ending!"

Tân nương vươn tay đập một cái vào gáy hoàng hậu Mary, "Giản Thánh Đức, cô xem nhiều truyện tranh quá rồi đấy!"

Vị tân nương này chính là Ly Minh Phi.

Dạ hội hóa trang này là do cô đề nghị, vừa bước vào hội trường, mỗi người trên mặt đều mang theo mặt nạ, che khuất đi một nửa khuôn mặt, cô đương nhiên biết Cảnh Lan Hiên sẽ mặc trang phục gì, sau đó hắn có 3 cơ hội để tìm ra cô. Tất nhiên, cô sẽ chú ý đến mọi hoạt động của hắn, mỗi lần hắn mời ai đó khiêu vũ, nghĩa là hắn nghĩ đối phương là cô, vậy thì hắn sẽ mất cơ hội.

Lúc này Cảnh Lan Hiên đang nhìn đến cách đó không xa, sau đó bước đến gần một cô gái ăn mặc trang phục Quý phi.

Hắn không phải đã nói, chỉ cần nhìn mắt là nhận ra cô sao? Đồ ba hoa đê tiện, căn bản chính là gạt người!

Xin người! Rõ ràng vị Đường triều "Mẫu đơn" kia vóc người đẫy đà hơn cô, cằm cũng chắc khỏe hơn cô! Còn nữa, cô mà lùn như vậy sao? Cô nghĩ cô nàng Gypsy gần đó nhìn từ sau trông còn giống cô hơn, bất kể chiều cao, vóc dáng, thậm chí ... Ô hô? Cứ như là bản sao vậy!

Nói chung, hắn không nhận ra cô cùng vị quý phi kia khác nhau một trời một vực sao? Đồ bỉ ổi! Làm hại cô nghĩ tay nghề xuống cấp, bị hắn dọa cho kinh hoàng, thậm chí bị ánh mắt dịu dàng của hắn làm cho bối rối, kết quả, hắn căn bản là gạt người! Ly Minh Phi tâm tình đột nhiên có chút khó chịu.

"Lần thứ nhất, thất bại!". Một lúc sau cô mới nhớ ra, bản thân vừa rồi kích động quá mức, kết quả như vậy cô phải vui mừng mới đúng chứ? Dù sao hắn chỉ cần đoán sai hai lần nữa, vậy thì ác duyên giữa họ có thể hoàn toàn chấm dứt, như vậy không phải đúng ý của cô sao?

Cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Suốt cả buổi tiệc cô chỉ mong cho hắn đoán sai, như vậy có thể yên tâm mà đi, nhưng khi hắn chọn sai, cô lại rầu rĩ không vui, cô nghĩ chính mình hình như vừa rơi vào một cái vòng luẩn quẩn không có đường ra.

Đang thất thần, đột nhiên cô nghe thấy hoàng hậu Mary nói, "Cơ hội thứ 2 lại bay mất rồi! Haizzz, xem ra Ly Minh Phi không có được vị đại gia này rồi, không có tiền đương nhiên thế nào cũng thất bại, nhưng nếu có tiền mà năng lực kém thì cũng không thể có tiền đồ".

Người đẹp nghìn lẻ một đêm cải biến lại bài hát "Chia tay vui sướng", "Buông tha khoái lạc, buông tha khoái lạc, em sẽ tìm được người tốt hơn anh ..."

Người đẹp nghìn lẻ ba đêm, "Lần thứ 2 thua cuộc, cũng may không có luật ba trận thắng hai, nếu không hắn đã bị tống tiễn lâu rồi".

Người đẹp nghìn lẻ hai đêm, "Aizz ~ cũng chẳng khác nhau là mấy! Cứ xem quy tắc của Ly Minh Phi, đừng nói là người chỉ mới gặp qua vài lần, cho dù quen biết lâu năm muốn đoán đúng cũng không dễ. Nhưng mà, vừa rồi hắn tuy nhận nhầm người, nhưng nhìn từ phía sau, hay bên cạnh đều giống cô, khuôn mặt ngoại trừ bị mặt nạ che khuất cũng không khác, Cảnh Lan Hiên nhận nhầm cũng rất bình thường, ngay cả tôi cũng rất muốn chạy đến gọi một tiếng 'A Phi'!".

Ly Minh Phi sợ run một chút, giọng nói càng lộ ra một chút mất mát, "Lại đoán sai sao?"

"Gì?". Bốn cô gái đồng loạt quay đầu lại nhìn cô, mỗi người trên mặt tràn ngập vẻ khó hiểu.

"Làm gì vậy? Định dọa ai sao?". Động tác đều ăn khớp, các cô này định đi duyệt binh ngày quốc khánh sao? Bên kia Cảnh Lan Hiên đã kết thúc một điệu nhảy, bản thân hướng phía các cô đi đến, nhưng lại bị một cô gái đi tới chặn đường.

Ly Minh Phi lạnh lùng nhìn toàn bộ, cố gắng bỏ qua ưu phiền trong lòng, lại tự dỗ dành bản thân – cuối cùng đã xong, nếu sớm biết có thể giải quyết đơn giản như vậy, thì hồi đó cô chẳng cần phải lo sợ gì.

"Gameover!"

Người đẹp nghìn lẻ hai đêm nói: "Được rồi, trò chơi của cô coi như kết thúc thành công, mấy người bọn tôi coi như hết nhiệm vụ rồi, a, vừa rồi khẩn trương quá mức, bây giờ tâm tình thả lỏng mới thấy đói bụng".

Người đẹp nghìn lẻ ba đêm cũng nói: "Đi thôi, vào ăn cơm, vào ăn cơm!"

Cả nhóm các cô vội vàng đi lấy đồ ăn. Ly Minh Phi cũng đi theo phía sau, ăn uống nhiều cũng không tốt, đang muốn vươn tay lấy đĩa ăn, tay trái cô bị một bàn tay to hơn nắm chặt, quay đầu lại, là hắn – Cảnh Lan Hiên!

"Tiểu thư, tôi có thể mời cô khiêu vũ không?"

Cô giật mình, lúc đầu cũng muốn mở miệng nói, nhưng sau cùng lại khoa chân múa tay ra hiệu như người câm điếc.

Cảnh Lan Hiên hơi hơi nhíu mày, "Tôi không hiểu thủ ngữ".

Cô lặp lại thêm lần nữa, nhưng dễ dàng nhìn ra được không giống lần trước.

Hắn nhìn xuyên qua mặt nạ, cẩn thận nhìn thẳng đôi mắt của cô, "Cô nói luôn đi!"

"Đầu heo! Ngu ngốc!"

"Vì sao lại mắng tôi? Không phải tôi tìm ra rồi sao?"

"Đây là lần thứ tư, không tính".

"Lần thứ ba"

"Rõ ràng là lần thứ tư!"

"Người khác mời tôi nhảy cũng tính sao? Cô đã nói tôi mời người khiêu vũ mới tính một lần, nếu như tính cả người khác vào thì cô nên nói trước với tôi".

"Được rồi, vừa rồi coi như không tính, vậy hai lần trước thì sao? Rõ ràng bọn họ không hề giống tôi tí nào!". Cô không nhịn được mà oán giận.

Lần đầu tiên là Cảnh Lan Hiên cố ý! Hắn xác định mấy người có thể là Ly Minh Phi, khi hắn khiêu vũ lần đầu tiên cũng quan sát họ, muốn xem xem người nào mỉm cười hài lòng lúc hắn đoán sai, tám chín phần chính là Ly Minh Phi, hắn biết cô mong muốn hắn nhầm thế nào, nhưng phản ứng của cô lại ngoài dự liệu của hắn, là do cô sớm đoán ra, hay là đối với hắn cũng có chút hứng thú?

Lần thứ hai khiêu vũ, khi phát hiện đối phương không phải Ly Minh Phi, hắn cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh.

"Này, anh làm gì mà không nói vậy?". Còn ... còn cười, cười cái gì? Có gì đáng cười sao?

"Không hiểu tôi có hiểu sai hay không? Khẩu khí của cô giống như là oán giận, oán giận tôi vì sao không nhận ra cô đầu tiên".

Ly Minh Phi giả vờ trấn tĩnh cười nhạt, nhưng trong lòng đang loạn thành một mớ. "Sao tôi phải làm như vậy?"

"Tôi cũng muốn biết".

Đồ đáng ghét! Hình như càng đến gần con người này, tinh thần cô lại càng dễ bị kích động, một đêm đó, cùng với khi gặp mặt đều là như vậy, mà bây giờ cũng không khác.

Cảnh Lan Hiên nói khiến cô tức giận, thật ra, cô tức giận với hắn thì ít, mà tức giận với bản thân thì nhiều, đúng là cô oán giận, mà lại là giận hắn không tìm thấy cô ngay lần đầu tiên.

Nhưng rõ ràng cô không mong hắn nhận được cô! Kiểu trống đánh xuối kèn thổi ngược này là sao đây?

Cảnh Lan Hiên không cho phép cô quên mất trọng điểm, "Bản thân tôi, quan tâm kết quả hơn là quá trình". Hắn nhìn thẳng vào cô, ánh mắt kiên định, "Tôi thắng!"

"......."

"Thỏa thuận giữa chúng ta còn tính nữa không?"

Nghĩ đến đề nghị của hắn, cô hoàn toàn không có chán ghét, mà là nghi hoặc, vì lí do gì hắn một mực muốn kết thân với cô?

Ly Minh Phi hít một hơi thật sâu. "Trước khi đồng ý, tôi có thể hỏi một câu được không? Tôi nghĩ đó là quyền lợi của tôi, coi như anh có nghĩa vụ trả lời".

"Cô hỏi đi".

"Vì sao lại là tôi?". Đây là điểm cô không rõ, "Điều kiện của anh tốt như vậy, tại sao không chọn người khác, mà cứ nhất định phải dây dưa với tôi?". Cô không muốn nói thẳng ra hắn tốt đẹp thể nào, uhm, bởi vì, cô trời sinh vốn tính không tốt, chính là rất ngỗ ngược.

Cảnh Lan Hiên là "Băng sơn mỹ nam" tiêu chuẩn, tựa như người mẫu lý tưởng đặt trong tủ kính, bản thân từ trên xuống dưới đều hoàn mỹ, vậy nên không có người dám kết thân với hắn, nhưng ngược lại, khi hắn chủ động muốn làm quen với ai, thì rất ít người có thể từ chối.

Con người này là thế nào đây? Rõ ràng chính là băng đá ngàn năm không tan chảy, thế nhưng đôi mắt lại rừng rực như lửa nóng, tựa như muốn đem cô giam trong đó, không bao giờ để cô trốn thoát.

"Anh ... sao anh không nói gì vậy?". Cái nhìn của hắn làm cô run sợ, cô ngẩng cao đầu, cố tỏ ra kiên cường, "Đừng nói cho tôi, anh là muốn chịu trách nhiệm đấy". Nếu như hắn gật đầu, cô nhất định sẽ đánh chết hắn.

"Cô là học sinh tiểu học hả?"

"Có ý gì?"

"Nghĩa là quá để ý đến cái trinh tiết vớ vẩn đó?"

Ly Minh Phi mặt đỏ đến tận mang tai, cho dù cô luôn luôn ăn nói phóng khoáng, không kiêng kị, nhưng lúc này có cần phải nói đến vấn đề đó không?! "Cảnh Lan Hiên, anh thực sự là ..."

"Nếu như không phải, vậy tôi tại sao phải vì đó mà chịu trách nhiệm? Hay là, cô muốn tôi làm thế?"

"Không muốn!". Cô cao giọng nói, vốn là muốn đùa cợt hắn, ai biết được hắn lại làm cô cứng họng.

"Chính là như vậy. Cho nên, cô cũng không cần phải lo tôi vì vậy mà muốn dây dưa với cô".

Ai nghe thấy những lời này đều tức đến hộc máu, nhưng không biết vì sao, Ly Minh Phi nghe xong lại muốn cười.

"Ly Minh Phi, cô có tin vào duyên phận không?"

Cô không ngờ Cảnh Lan Hiên lại đột ngột hỏi vậy, con ngươi tràn ngập kinh hãi, tròng mắt đảo loạn như cố giấu diếm điều gì.

Thì ra ngoại trừ người đó, cũng có người khác nói với cô câu này?"

Vốn đã dự định bất kể Cảnh Lan Hiên nói gì đều phải châm chọc trở lại, giống như bong bóng tức giận bị người ta châm kim cho xẹp xuống, Ly Minh Phi không cam lòng, hỏi lại hắn: "Thật khó tin, CEO tập đoàn Hồng Diệu là người lãng mạn đến vậy sao?"

"Thực ra cũng không đến nỗi thế". Đằng sau cái "Lãng mạn" đó chính là một câu chuyện khiến người khác đau lòng.

Cô cười lạnh, "Duyên phận? Cái duyên phận quỷ quái nào lại khiến anh chạy theo tôi vậy?"

Quả thực là sai lầm rồi! Cảm giác giống như là hôm nào đó đi trên đường, bỗng nhiên có người chặn lối, sau đó thản nhiên mà nói – em là người yêu định mệnh của anh, chúng ta hẹn hò đi!

Cô hiện giờ nghi ngờ cực độ, Cảnh Lan Hiên đầu óc có vấn đề không?

Hắn bật cười nói, "Ly Minh Phi, cô có tin không, bởi vì cái "duyên phận" kia, tôi đã thích cô từ lâu rồi".

"Cái gì?"

Vừa rồi mới chỉ là nghi hoặc, bây giờ là xác định, Cảnh Lan Hiên chính xác là điên rồi!

"Cô còn gì muốn nói nữa không?"

"Không có".

"Vậy nói cách khác, bắt đầu từ lúc này, chúng ta chính thức kết thân?"

"......."

Ngày đăng: 06/05/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?