Chương 3
Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần, hiếm khi không phải làm gì, Ly Minh Phi cũng thoải mái tự thưởng cho mình một ngày nghỉ thẳng cẳng.
Mà vừa vặn Trầm Thù Sắc cũng được nghỉ việc, hai người đương nhiên tụ tập một chỗ vừa uống cà phê vừa buôn chuyện.
"Hô, lâu rồi không nghe cô nói chuyện bị ép đi xem mặt".
"Tôi á? Mấy hôm trước vừa đi rồi!". Ly Minh Phi nâng cằm, thở một hơi rõ dài. "Tôi đến giờ vẫn nghĩ không ra, vì sao mọi chuyện cứ nhè một ngày hôm đó mà xảy ra vậy, nếu như đời tôi không có hôm đó, liệu tôi có thể dễ chịu hơn một chút không?"
"Ha ha ... Nghe có vẻ như xảy ra nhiều chuyện hay ho đấy".
"Đầu tiên, tôi gặp lại Sử Biện Thái". Cô đau đầu, day day huyệt thái dương.
"Ah ha ha ha ... Cô lại gặp hắn sao?". Sử Biện Thái, đồ biến thái chết băm, chỉ nghe tên cũng biết sẽ không phải bình thường.
"Tôi thực là kiếp trước ăn ở thất đức mới có thể gặp gỡ hắn". Ly Minh Phi thực sự rất muốn hét toáng lên!
"Ai bảo trước cô giả trang quê mùa đi gặp hắn, không may lại để hắn phát hiện cô là một đại mỹ nhân, cho nên mới bị hắn truy đuổi điên cuồng như vậy".
Đàn ông nếu như phát hiện đối tượng khủng long rõ ràng là một mỹ nữ, bình thường phải hiểu đó là thủ đoạn cự tuyệt xem mặt đi? Có ai lại giống như hắn đâu!". Thật là đuổi tận giết tuyệt a! Cũng không biết hắn thế nào nghe được cô đến đài truyền hình làm một chương trình về trang điểm, đặt hàng 1 vạn đóa hoa hồng gửi đến đài, hại cô thiếu chút nữa vì đống hoa đó mà lên tin hot.
Hắn tự cho mình là thần tình yêu sao? Ghê tởm!
"Tên kia gặp cô, sau đó thì sao?"
"Tôi hôm đó đi hẹn lại mặc quần áo giống như hôm gặp hắn, từ xa hắn đã nhận ra, tôi đương nhiên là trốn tránh, sau đó ...". Ly Minh Phi đem chuyện ngày đó thuật lại một lần.
Trầm Thù Sắc càng nghe càng sửng sốt, cũng cười rũ rượi, cuối cùng cười đến nước mắt chan chứa. "Ha ha ha .... Quy trình xem mặt của cô cũng ly kì quá thể, lại còn bị mất mặt như vậy nữa! Cô nói xem, là vị nhân vật lớn nào dám đối đãi như thế với Ly đại mỹ nhân vậy?"
"Cảnh Lan Hiên, tập đoàn Hồng Diệu".
"Cái gì? Là hắn?!"
"Sao thế, cô biết hắn sao?". Cô hỏi chính là "Biết" mà không phải "Quen" nha! Nếu như không biết Cảnh Lan Hiên, nghĩa là không nhớ vụ cá cược năm đó rồi.
Về chuyện cái đêm một năm trước cô không nói cho bất kì người nào, ngẫm lại Sắc Sắc là phóng viên ảnh của tạp chí đàn ông, cho nên cơ hội quen biết Cảnh Lan Hiên cũng không phải không có.
Chuyện xảy ra gần đây, Ly Minh Phi bắt đầu tin vào cái gọi là duyên phận, nếu như duyên đủ sâu, đi chợ mua đồ ăn hay tranh giành WC đều có thể gặp nhau, tất nhiên, duyên phận cũng chia làm hai loại, thiện duyên và ác duyên.
Chỉ là thiện duyên hay ác duyên cũng rất khó nhận biết. Ngay cả cô, không phải cũng từng coi bạn trai của người khác thành một nửa của mình sao?!
"Rất lâu trước đây có gặp qua một lần, khoảng chừng một năm trước, tạp chí có cuộc phỏng vấn mấy người nối nghiệp của vài tập đoàn nổi tiếng, Cảnh Lan Hiên cũng nằm trong số đó, tôi vốn chỉ phụ trách chụp ảnh, nhưng nghe biên tập nói, hắn vừa nghe đến tên người chụp ảnh, lập tức muốn giới thiệu để làm quen".
Hỏng rồi! Chẳng lẽ sự việc bại lộ rồi sao? Ly Minh Phi vội vã hớp một ngụm cà phê, cố che giấu vẻ mặt. "Vậy ... vậy rất tốt a!"
"Tốt cái gì? Người hắn muốn làm quen không phải là tôi". Trầm Thù Sắc suy nghĩ một chút rồi nói: "Kiểu người nhìn như rất lạnh lùng như hắn vậy mà trong phút chốc lại lộ vẻ thất vọng, có thể thấy được, hắn rất hi vọng đến gặp tôi".
"Thất vọng? Tốt xấu gì cô cũng xưng được với mỹ nhân a!"
"Không phải, ý tôi là, tôi nghĩ hắn đang tìm một người cũng tên là "Trầm Thù Sắc", nhưng lại phát hiện "Trầm Thù Sắc" kia không phải tôi, vì thế hắn mới thất vọng". Trầm Thù Sắc nâng cằm, xiên một miếng bánh gato bỏ vào miệng. "Cái này làm tôi nhớ đến, vài ngày trước có một bộ phim, trong đó nữ chính cùng nam chính chơi tình một đêm, sau đó nữ chính nói cho nam chính tên bạn thân của mình, hại nam chính tìm cô ta mãi mà không thấy".
Ly Minh Phi thiếu chút nữa thì phun hết cà phê ra bàn! "Cô ... khụ khụ ... cô ..."
"Cô làm sao đấy?". Thấy cô bạn kích động như vậy, mặt đỏ rực lại ho sặc sụa, Trầm Thù Sắc không nhịn được cười, nói đùa: "Cô chắc sẽ không chơi tình một đêm với Cảnh Lan Hiên chứ?"
Bà cô này ... sợ cô không chết được phải không? Rất có bản lĩnh giết người không dao!
"Đáng ghét!". Có chết cô cũng không thừa nhận mình chính là "Trầm Thù Sắc" kia, hay chính là cô nàng bị Cảnh Lan Hiên ăn sạch từ đầu đến chân!
Hừ ~ làm phim kiểu gì mà giống đến 100% vậy, thật kinh dị! Còn may là chuyện phát sinh với cô, mà không phải là viết tiểu thuyết, nếu như viết tiểu thuyết, cô chỉ sợ cũng bị nói là đạo văn.
"Ha ha ha, thật là vô vị". Bà cô này ngoài chụp ảnh ra, niềm vui lớn nhất chính là xem DVD, hoặc là mượn tiểu thuyết với truyện tranh để xem, xem xong còn đem mấy người sống xung quanh ra diễn trò, có lúc còn có thể "Diễn" rất đặc sắc! "Ờm, cô còn chưa nói, sau khi cô gặp Cảnh Lan Hiên thì thế nào?"
"Không có sau đó!". Loại chuyện này một lần là đủ làm đứt bao nhiêu dây thần kinh của cô rồi, thế nào còn có lần tiếp theo.
Trầm Thù Sắc kì quái nhìn cô, "Tôi không hiểu vì sao cô lại trốn tránh đi xem mặt? Tôi thấy Cảnh Lan Hiên cũng rất tốt mà!". Tuy rằng bên ngoài lưu truyền mấy tin đồn kì quái về hắn, hơn nữa trước đây ba cô hàng xóm tốt bụng còn đem hắn ra đánh cược, nhưng khi nói chuyện với hắn, cô lại cảm thấy hắn thực sự không tồi, thậm chí nghĩ anh chàng này chất lượng cực tốt.
"Tôi ... nói chung là, có thể từ lúc 18 tuổi đã bị ép lấy chồng, cho nên đến giờ vẫn còn bị ảnh hưởng, trực giác tự nhiên bài xích, hơn nữa, tôi nghĩ ... tôi sẽ không yêu thêm bất kì người nào nữa".
"Đừng có nói với tôi, cô vẫn còn yêu cái người đã chết kia đấy?"
"Tôi không biết". Đó là một quãng thời gian cô cực kì đơn giản, cực kì ngây ngô mà yêu say đắm, cô không quên được yêu thương một người cảm giác thế nào, cũng chưa quên được thống khổ tuyệt vọng khi bị vứt bỏ, cho tới nay cô vẫn còn thấy sợ, hiện giờ cô sống một mình rất ổn, rất tự tại, cô sẽ không bao giờ ... nói chuyện yêu đương nữa.
"Cái gì mà không biết? Cô ấy, nhiều năm như vậy rồi, cô cũng nên tìm người tốt mà dựa vào đi". Ly Minh Phi a Ly Minh Phi, người ta nhìn cô vừa giận vừa yêu, rõ ràng bề ngoài thoạt nhìn vừa mỹ lệ vừa cởi mở, ai biết được cô lại hết hi vọng như thế.
Ly Minh Phi miễn cưỡng nói: "Tôi cũng muốn chứ! Nhưng vẫn chưa gặp được người nào cả". Những lời này rõ ràng là vì ngăn chặn Trầm Thù Sắc mà nói, nhưng cô lại thấy chột dạ.
Hhm! Được rồi! Động lòng thì không có, nhưng trên người thì ... Cảnh Lan Hiên có thể đạt điểm cao nhất! Stop ~ không nên nghĩ nữa, nếu không mấy hình nóng năm xưa lại quay lại trong đầu mất.
"Đó là bởi vì cô khóa nội tâm quá chặt chẽ, cho nên lãng mạn cũng không gây hứng thú nữa".
"Tùy vào duyên số thôi!". Chuyện có thể dừng ở đây được rồi.
Nhưng Trầm Thù Sắc lại lôi trọng tâm câu chuyện về, "Vậy Cảnh Lan Hiên bị knock-out rồi?"
"Không thì sao?". Cô chưa nói hết chứ "Sao", chuông cửa đã đột ngột reo lên. "Ai lại đến vào lúc này vậy?"
Bình thường người gõ cửa cũng chỉ có các cô nương ở Ác Nữ phố, lần này chắc cũng là các vị ấy, "Thù Sắc, mở cửa giúp tôi, tôi đi chuẩn bị bánh gato". Nói xong đứng dậy, đi vào trong nhà bếp.
"Reng reng ..."
Bên ngoài lại ấn chuông thêm một lần nữa, Trầm Thù Sắc vội vã đứng lên.
"Đến rồi đây!". Cô vội vàng chạy tới cửa, nhưng không nhìn trước xem ai ở ngoài –
Mắt cô nàng trừng to vĩ đại, mồm há to nhét cả quả trứng cũng vừa! "Ak, thế nào vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới rồi?"
*************
"Cô thật sự là chuyên gia hóa trang?"
"Không tin hả? Vậy đem mặt của anh cho tôi mượn được không?"
"Không phải, ý tôi là, cô không hóa trang còn đẹp hơn lúc hóa trang"
"Tôi cảm thấy cũng không tệ lắm!". Dám coi khinh kĩ xảo hóa trang của cô, tên đàn ông này chán sống rồi! Bộ dạng "Thô tục" kia rõ ràng rất tự nhiên mà!
"Nếu như muốn giả dạng thô thiển thì rất thành công, nhưng nếu để xem mặt, loại bộ dạng này tuyệt đối sẽ làm nữ diễn viên trở thành hàng ế.
Người này ... quá đáng ghét! Mà lạ ghê, bộ dạng cô trông dữ dằn như vậy, đàn ông bình thường rất ít khi dám nhìn thẳng mắt cô, nhưng hắn lại có thể nhìn chằm chằm vào cô, coi như là có dũng khí! "Ế thì ế, tôi cho tới giờ cũng chưa dự định bán mình ra ngoài".
Chuyện cô làm trong ngành trang điểm, nhất định là hai vị phụ mẫu nhà cô khai ra, không phải cô đã dặn trước rồi sao? Không được nói cho đối tượng biết cô là chuyên gia trang điểm, vậy mà bọn họ vừa làm cái gì?
Ly Minh Phi tâm trạng không tốt lắm, vì sao hiếm khi có ngày nghỉ, vậy mà lại phải đi cùng con người không gặp còn hơn này đi uống cà phê? Tất nhiên, tới nơi này cũng là chủ ý của cô, bởi vì cô không muốn ở một mình trong nhà mặt đối mặt với hắn.
"Vì sao?"
"Tôi chán ghét xem mặt". Nói vậy đã hiểu chưa? Cô chán ghét việc xem mặt, bởi vậy không có khả năng sẽ thích đối tượng xem mặt.
"Tôi biết, đây không phải lần đầu tiên cô đi xem mặt, cô cũng không tới sao?"
"Tôi không phải thích ăn đồ chùa mới đi xem mặt, tôi là bị ép buộc".
Cảnh Lan Hiên nhướn mày cười.
"Anh ... anh cười cái gì?". Hắn phản ứng ngoài dự đoán của cô, phải đặc biệt đề cao cảnh giác.
"Cô làm vậy giống như người ta không nghe theo cô sẽ gây sự, giống như trẻ con vậy". Hắn trầm giọng nói, loáng thoáng có thể nghe ra ý cười.
Ly Minh Phi trừng mắt nhìn hắn, kẻ này thực sự rất đáng ghét! "Anh làm sao biết nhà tôi? Mà thôi, quên đi, hỏi thừa thãi rồi, vấn đề này anh có thể hỏi ai được chứ". Không phải là cha mẹ bán đứng cô thì là ai?! Cái cô cần hỏi là – "Anh tìm tôi có chuyện gì?".
Hỏi xong những lời này, cô nhìn hắn chăm chú, trong lòng tự nhiên có chút hồi hộp.
"Tôi đến để trả kết quả xem mặt".
Kết quả? Còn có gì để nói sao? Kết quả cô nhận định, chính là không có kết quả!
"Việc này gọi điện thoại là được rồi, tôi cũng không phải chưa bị từ chối bao giờ, yên tâm đi! Lòng tôi rất mạnh mẽ mà". Làm ... làm gì mà nhìn cô chằm chằm như vậy? Lại còn cười mà như không cười nữa? Rất đáng sợ a! "Được rồi! Nếu anh đã có thành ý như vậy, tôi cũng không thể quá thất lễ, nên ưu tiên phụ nữ trước, cái tôi muốn nói, chính là – tôi từ chối".
"Quả nhiên".
"Chúng ta rốt cục cũng có lúc nhất trí a!". Vỗ tay, cô cười giả lả, "Vậy cứ làm thế đi!". Thật tốt! Mọi sự giải quyết rất hoàn mỹ, tuyệt không dây dưa lắm chuyện.
"Ly Minh Phi, hôm nay nếu chỉ vì từ chối thân cận, tôi sẽ chỉ việc gọi điện thoại đến là được".
Nói cũng đúng, cô đề phòng nhìn hắn. "Vậy anh tới đây có mục đích gì?"
"Tôi có một đề nghị, không biết cô có hứng thú hay không?"
"Không có!". Cô không muốn dây dưa thêm với hắn nữa! Nếu như bất hạnh bị hắn nhận ra cô chính là đối tượng đêm đó, vậy thì hỏng hẳn rồi!
Cô hôm nay không trang điểm chút nào, nhưng sau khi trang điểm thì khác nhau một trời một vực, bình thường cô hay mặc áo phông đơn giản, tóc buộc đuôi ngựa, trông giống một cô sinh viên. Nếu cô trang điểm lên, tự nhiên sẽ lộ ra phong thái mê hoặc lòng người, quan trọng là ..., ngày đó khi nhảy Flamenco, người giúp cô trang điểm chính là bà chủ quán có sở thích quái dị, bà nhìn vậy nhưng rất có bản lĩnh biến cô nương nhu mì thành yêu nữ.
Cảnh Lan Hiên sẽ không nhận ra cô là ai đâu.
Cô từ chối cũng không làm hắn buồn phiền, Cảnh Lan Hiên chậm rãi mở miệng, "Cô nói 'Chúng ta rốt cục cũng có lúc nhất trí' nói ra quá nhanh, tôi cũng đồng ý với cô – chính là chúng ta đều bài xích thân cận, nhưng đây tuyệt đối không phải lần cuối cùng, sau này nhất định còn nhiều cuộc hẹn như vậy chờ chúng ta".
Nói vậy cũng không sai, hắn phải chăng đã nghĩ ra đối sách rồi? Uhm, vậy được, tạm thời nghe hết xem sao. "Rồi sao nữa?"
"Thì giả bộ lần xem mặt này chúng ta đã gặp được đối tượng rồi".
"Cái gì?"
"Hôm đó cô cởi quần áo của tôi, làm cho y phục lộn xộn, tôi cũng cố gắng giải thích với cha, nhưng ông ấy cười tươi rói, nói thế nào cũng không tin".
Vấn đề này cô cũng gặp phải rồi, Ly Minh Phi bực mình mà nói, "Cha mẹ tôi cũng vậy, cho rằng chúng ta phải lòng nhau rồi". Hơn nữa mẹ cô là kiểu người một khi đã nhận định cái gì, thì tôi có đem 100 điều ra chứng mình bà nghĩ sai cũng vô dụng, bà chỉ tin tưởng vào con mắt của bà.
"Cho nên nói, mấy người họ nhất định một mực cho rằng chúng ta thích nhau". Cảnh Lan Hiên dừng một chút, "Cô im lặng vậy tức là đồng ý hợp tác sao?"
Đối tượng tình một đêm chính là đối tượng xem mặt đã đủ xui rồi, giờ lại còn muốn giả vờ gặp gỡ? Cảm giác này thật kì quái a! "Không nên".
"Vì sao?"
"Không có cảm tình mà gặp gỡ nhau, cảm giác rất giả dối". Ly Minh Phi nhìn hắn. "Tuy rằng tôi chán ghét cha mẹ sắp đặt, nhưng bọn họ chỉ vì quan tâm đến tôi, nếu như hôm nay hợp tác với anh, bọn họ sẽ cảm thấy hi vọng, nhưng nếu ngày nào đó chân tướng rõ ràng, bọn họ sẽ rất đau lòng".
Đây chỉ là một trong các lí do, nguyên nhân lớn nhất chính là, Cảnh Lan Hiên là một kẻ rất nguy hiểm, cô không muốn đến gần hắn quá mức.
Cô không hề yêu hắn, kẻ mà cô cố tình câu dẫn khi thần trí đang mơ màng, nhưng không cách nào phủ nhận lực hấp dẫn của hắn.
"Đối với ông bà Ly mà nói, cô thực sự là một đứa con tinh quái".
"Đúng vậy!". Ngoài việc thường xuyên ngấm ngầm chống đối, cô kỳ thực còn hay gây chuyện, khiến cho mẹ cô luôn luôn phải chạy theo giải quyết hậu quả cho con gái.
"Cha mẹ cô trước mặt cha tôi khen cô không dứt lời, có vẻ rất tự hào về cô".
Ly Minh Phi cảm thấy không tốt lắm, "Bọn họ thật là, cần gì phải như vậy".
"Cho nên, nếu để họ biết con gái hóa ra cũng thử tình một đêm, cô nghĩ bọn họ sẽ phản ứng thế nào?"
Cô giật mình, không thể tin được, "Anh ...".
"Chuyện đêm đó đối với tôi mà nói hoàn toàn là việc ngoài ý muốn, hoặc cũng nói, tôi từng cho rằng, việc đó sẽ chỉ xảy ra đối với người khác mà thôi, nhưng lần đó lại xảy ra thật, cô nói xem, ấn tượng của tôi đối với đối phương đêm đó, có thể không sâu đậm được không?"
"Anh ... anh ..." A! Cô rất muốn hét chói tai! "Anh phát hiện ra từ lúc nào?"
"Lúc cô giả dạng thành thôn nữ".
"Không thể nào!". Cô đối với tay nghề của mình rất tự tin, hôm nay nếu cô muốn hóa trang, thì ngay cả cha mẹ cũng khó mà nhận ra cô.
Cô hóa trang thành cô nàng thô kệch, vậy mà Cảnh Lan Hiên vẫn nhận ra được, quả thực là sỉ nhục quá mức tay nghề của cô.
"Sự thực ở ngay trước mắt!"
"Anh là bởi vì hôm nay tôi không trang điểm, cho nên mới nhận ra tôi chính là người khiêu vũ hôm đó phải không?". Hôm đó trang điểm tuy rất đậm, nhưng bởi vì không phải tự mình làm, cho nên bị phát hiện cũng phải.
Cảnh Lan Hiên lắc đầu. "Tôi không phủ nhận, hôm đó lúc cô bước vào phòng, tôi cũng chưa nhận ra cô ngay, nhưng đến khi cô trốn tránh người kia mà giẫm lên giày của tôi, lúc đó tôi mới nhận ra".
Bởi vì nốt ruồi đỏ trên tai cô.
Hắn vốn muốn nói ra điều này, nhưng nghĩ lại, kỳ thực trước khi nhìn thấy vành tai cô, hắn đã có cảm giác đặc biệt với người trước mặt, bởi vì ánh mắt của cô.
Vì đôi mắt ấy, hắn mới chú ý đến tai cô.
Ly Minh Phi ánh mắt rất dễ nhận ra, chỉ cần lưu ý một chút là có thể nhận ra, nghe có vẻ kì lạ, nhưng hắn có thể làm được.
Cảnh Lan Hiên nhớ đến một chuyện cổ ngày xưa.
Một người muốn học giám định ngọc, tìm đến nhà một vị sư phụ học nghề. Sư phụ mỗi ngày đều cho hắn cầm duy nhất một khối ngọc, cứ như vậy đủ một năm. Có một ngày, người kia thấy sư phụ hắn cái gì cũng không dạy, suốt ngày chỉ bắt cầm một khối ngọc, chịu không nổi muốn bỏ đi, nhưng lão nhân chỉ đưa cho hắn một khối ngọc, hắn tức giận nói với sư phụ, khối ngọc này chẳng phải khối ngọc trước đây, là ngọc giả, muốn hắn cầm làm gì?
Lão sư phụ cười ha ha, nói cho hắn, hai khối ngọc, một thật một giả, thế nhưng rất nhiều người không nhận ra được, chỉ có hắn có thể nhanh chóng phân biệt.
Bởi vì, chỉ dùng tâm để cảm nhận mà thôi!
Thảo nào lúc đó hắn cứ nhìn cô! Gian giảo! Đáng giận! Ly Minh Phi cực kì khó chịu, hỏi hắn: "Anh vì sao lại nhận ra tôi?"
"Đôi mắt của cô, không, nên nói là ánh mắt của cô". Hắn nhìn chăm chú vào mắt cô, nghĩ đến nhật kí của người đó.
Tôi thích đôi mắt hồn nhiên của cô ấy, đôi mắt ấy, bình thường có phần hơi dài, con ngươi đen láy trong vắt, cho dù rất hung hãn, nhưng là giả bộ kiên cường, mọi cảm xúc bi thương khổ sở thông qua đôi mắt ấy đều được thanh lọc hoàn toàn ...
Khi cô ấy cười rộ lên, đôi mắt long lanh sáng rỡ, giống như trăng non, lại giống cây cầu hình vòm, tôi thường xuyên có ảo giác, cây cầu đó có thể đi thông vào trong tim cô.
Hung hãn nhưng đồng thời lại có hồn nhiên? Cảnh Lan Hiên đã từng nghĩ những câu từ đó thật mâu thuẫn, nhưng hôm nay, khi hắn chú ý đến đôi mắt cô, hắn mới nhận ra, câu nói đó thật đúng.
"Gạt người, như vậy sao có thể nhận ra tôi", cô đương nhiên không phục!
"Cô thua rồi chịu không nổi phải không?". Hắn nhìn cô, cười như không cười.
"Không phải không chịu nổi, mà là vốn dĩ không tin được".
"Cô muốn thế nào mới chịu tin tưởng?"
Ly Minh Phi suy nghĩ một chút, "Anh nói chỉ cần nhìn vào mắt là nhận ra được tôi?"
"Có thể nói như vậy".
"Được, vậy chúng ta chơi trò chơi, cho anh dùng đôi mắt mà nhận biết, nếu như anh thực sự tìm ra tôi, vậy tôi xin nhận thua".
"Tôi không cần cái danh hiệu thị lực tốt".
Cô nhướn mày nhìn hắn, "Nếu có thể nhận ra tôi, vậy chuyện anh đề nghị lúc nãy tôi sẽ hợp tác".
"Giả hẹn hò?"
"Chẳng lẽ lại là thật hẹn hò?". Nhưng ba chữ này lại khiến tim cô đập nhanh hơn một nhịp, không nói đến cô miễn cưỡng, dạng ông chủ công ty lớn như Cảnh Lan Hiên, cũng sẽ không qua loa quyết định việc như vậy.
Làm trong ngành thời trang đã lâu, cô đối với người đẹp đã hết hứng thú, không thể giống như thiếu nữ mới lớn, vừa thấy một người đàn ông đẳng cấp tiến đến làm quen đã cho rằng đời trước ăn ở có đức, bởi vì Tái ông được ngựa, sao biết là họa hay phúc! (nghĩa là gặp may nhưng chớ nên mừng vội)
Cô thực sự không chấp nhận chỉ dựa vào một đêm đó là có thể khiến cho quý ngài băng giá kia yêu mình, cô chẳng có cấu tạo gì khác thường, công phu trên giường cũng không quá cao siêu có thể làm cho đàn ông luyến tiếc không rời.
"Tôi sẽ không phải là một tình nhân kém cỏi đâu".
"Cái gì?". Cặp mắt kia không nên thành khẩn như vậy, hắn chẳng lẽ không biết tảng băng thì phải có cặp mắt lạnh như băng, nếu như tảng băng có "Tình cảm", sẽ giống như mấy cô ả lẳng lơ mà ăn mặc kín cổng cao tường, mị lực không những không giảm mà còn tăng, khiến cho kẻ khác càng muốn nhìn đến tận cùng.
Là cây thuốc phiện! Cảnh Lan Hiên chính xác là một loại cây khiến cho người ta nghiện, cuối cùng không thể rời xa khỏi hắn!
"Nếu như tôi tìm được cô, vậy chúng ta có thể qua lại rồi". Hắn nói có vẻ rất khoái trá.
Hắn sung sướng như vậy là có ý gì? Cô nghĩ đi nghĩ lại, đối với việc phải gặp gỡ hắn, cô không có chút gì gọi là bất đắc dĩ, trái lại giống như ... chờ đợi ngày này?