Chương 1
Những người biết Vương Lâm, đều nói Vương gia nhị cô nương luôn luôn giống như ánh mặt trời.
Cuộc sống của nàng không có mưa gió, có lẽ là vì sinh hoạt tại một gia đình thực hạnh phúc, tuy rằng trong trí nhớ của nàng thì phụ mẫu là uyên ương chứ không phải người...lão cha tuy rằng 'quái', nhưng cha thương bọn họ, tuy rằng còn lâu mới bằng thương mẫu thân.
Nàng cùng ca ca là song bào thai, sinh ra không bao lâu, Đại bá, Nhị bá cũng có hỉ. Tuy rằng từ sau khi sinh đường đệ tới giờ cũng không có tin vui nữa, nhưng cũng đã đủ để bọn họ kiêu ngạo báo cáo với tổ tông. Từ lúc nàng còn nhỏ tới nay, chính là bảo bối của cả nhà. Dù sao cũng là nữ hài tử duy nhất. Từ sau khi lớn lên, quen biết một vài gia đình khác, trở về luôn cảm ơn tích phúc. Cảm tạ đã đầu thai đến một gia đình tốt như vậy.
Cha mẹ đối với bọn họ rất gần gũi, giống như đối với bằng hữu, có thương có lượng, muốn học cái gì thì học...Ca ca đã sớm lập chí muốn trở thành cử nhân, có chỗ dựa là nhà họ Vương, từ rất nhỏ đã tỏ vẻ cương nghị người lớn, thường bị cười là bắt chước cha.
Nàng đây, say mê học y, cha mẹ cũng không ngăn cản, còn chính thức cho bái thầy thuốc trong nhà làm sư phụ, chạy loạn bên ngoài cũng không sao cả, luôn sủng nịch nói nàng còn nhỏ.
Nhưng nàng thật sự rất nói cho cha mẹ biết, nàng cũng không thích chạy loạn bên ngoài. Muốn nói, nàng hâm mộ nhất là y cô Lý Thược Thần.
Mới lớn hơn nàng ba tuổi, đã vang danh khắp thiên hạ. Nàng cũng không phải muốn vang danh khắp thiên hạ, chỉ là nếu có thể chính thức làm thầy thuốc, nghiên cứu y thuật, đó là hạnh phúc tới cỡ nào a...Tuy sư phụ khen ngợi nàng bắt mạch, kê đơn cùng nối xương tốt, nhưng nàng vẫn không thể học được châm cứu. Châm cứu phải nhận biết huyệt đạo, phải là thao tác trực tiếp. Sư phụ nói nam nữ có khác biệt, không thể dạy cho nàng. Nhưng nàng không phục, nhắc tới Lý Thược Thần, sư phụ cười khổ nói, Lí thị lập gia đình mới được phu quân dạy cho, làm cho nàng phi thường chán nản.
Thẳng thắn mà nói, nàng cũng không muốn gả cho người ta. Nhưng lòng ham học hỏi giống như móng vuốt cào trong lòng, vô cùng khó chịu.
Nàng biết rõ rất nhiều yếu quyết hạ châm, nàng cũng đã nói, nhưng ngay cả một huyệt đạo, sư phụ cũng không dạy nàng, nói nữ tử chưa kết hôn không được nhìn, làm cho nàng vô cùng, vô cùng buồn bã.
Vì thế, nàng đành phải đặc biệt chuyên chú vào việc bắt mạch kê đơn cùng nối xương. Chỉ là luôn cảm thấy đã mất đi một phần rất quan trọng.
Nàng mê y thuật như vậy, cha mẹ không vội, Đại bá, Nhị bá lại rất nóng nảy. Trong nhà chỉ có một thiên kim, cha mẹ lại buông tay để mặc nàng cả ngày ở chung với đám bệnh nhân, còn ra thể thống gì...Nhưng cha mẹ nàng là hai kẻ đầu bò, đánh không được, mắng không nghe. Đành phải dỗ dành cháu gái, an bài người dạy nàng cầm, kì, thi, họa, thêu thùa, may vá.
Nàng cũng học, chỉ là học không yên, thường xuyên trốn học, bỏ giờ.
Có đôi khi là theo sư phụ ra ngoài chẩn bệnh, có đôi khi cũng là vì Nhị thẩm kéo nàng đi dâng hương.
Lại nói tiếp, Nhị thẩm là một người đáng thương, nàng cũng khó có thể nhẫn tâm cự tuyệt. Nhị thẩm chính là một tài nữ, nhưng Nhị thúc ngay đến lời nói bình thường cũng dùng rất buồn cười, gặp mặt ít nói chuyện, Nhị thúc cũng không sủng ái thẩm ấy, ngay cả đứa nhỏ cũng đều là thiếp sinh.
Nhị thẩm ở nhà cực buồn, cho nên dùng đủ loại kiểu dáng danh mục đi dâng hương, kéo Lâm Nhi đi, nàng cũng yên lặng đi. Dù sao Nhị thẩm cũng đều để kệ nàng cưỡi ngựa, chính mình ngồi trong xe ngựa nhắm mắt niệm Phật.
Nàng đây, luôn phải cưỡi ngựa theo cùng, du sơn ngoạn thủy. Ai bảo Nhị thẩm chẳng thân thiết với ai, chỉ có thể kéo nàng đi cùng?
Lâm Nhi là một cô gái tính tình hoạt bát. Tuy nàng hoạt bát vui vẻ, nhưng cũng rất giống cha nàng ở chỗ cứng đầu, cũng vô cùng kiên cường. Cũng may cha mẹ đều biết tính nàng, không bắt ép nàng như những nữ tử khác.
Ngoại trừ việc không được học châm cứu, cuộc sống của nàng cũng không hề có khó khăn gì.
Ngày hôm nay, mười sáu tháng ba, hoa đào ở chùa Đại Bi nở đẹp nhất. Nhị thẩm rủ nàng tới Đại Bi tự, nàng yên lặng cưỡi con ngựa của mình đi theo. Cho tới bây giờ, nàng vẫn không thích ngồi xe ngựa. Nương cười nói là khi hoài thai bọn họ bị xe ngựa dọa sợ muốn điên. Nàng thật sự thích cưỡi ngựa... Nhưng nếu lớn hơn thì không được, phải mang theo mũ sa gì đó... Lớn lên thật sự là một chuyện phiền toái a.
Đến Đại Bi Tự, Nhị thẩm cùng phương trượng thi lễ với nhau, không nói chuyện. Một lát sau lại thản nhiên nói vài câu, Nhị thẩm vào trong phòng nghỉ ngơi, nàng thì sao, nhẹ thở dài một hơi, chậm rãi đi ra.
Hàng năm đều như vậy, cũng mệt hai người bọn họ không phiền lụy.
Sắc trời dần dần tối, sao trời tỏa sáng. Tiểu viện các nàng ở độc lập, chỉ có một cửa, không có người ra vào. Nhị thẩm sợ có người lạ tiến vào cho nên khóa cửa.
Khóa được cửa, sao khóa được tâm ma? Nàng cảm thán, nhưng cũng chỉ ngồi nhìn hoa đào trong tiểu viện nở đỏ diễm lệ.
"Ngắm hoa dưới trăng, vì sao thở dài?" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến, nàng hơi hơi lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lại chỗ phát ra tiếng nói.
Dưới ánh trăng, áo trắng thắng tuyết, phần phật bay giữa gió lạnh, một vị công tử đoan trang tuấn nhã, đứng trên tường, nhìn nàng khẽ cười.
Này thật đúng là giống một bức họa.
"Bạch công tử?" Nàng hơi sửng sốt, "Vốn là người đẹp..."
"Trèo tường thật là chuyện của phường trộm cắp." Hắn khẽ cười một tiếng, phiêu nhiên dừng trước mặt nàng, "Ta xác thực họ Bạch, Bạch Trọng Mưu, tự Tử Vũ."
"Ta đây không gọi sai, Bạch công tử." Khóe môi nàng nở rộ một nụ cười sáng lạn đầy sức sống.
Hắn hơi ngẩn người nhìn nàng trong chốc lát, "Phù Cừ. Đã lâu không gặp."
"Không quá lâu chứ? Tháng trước mới gặp qua." Nàng che miệng cười, phi thường ngây thơ, "Sao huynh lại ở chỗ này?"
"Đi qua." Hắn đạm cười, "Nghe được Phù Cừ than thở, cho nên làm trộm một lần."
"Bạch công tử, công phu của huynh tốt lắm a."
Bạch Trọng Mưu lại không trả lời, vòng sang chuyện khác, "Sao lại thở dài? Vì ý trung nhân?"
Nàng cười phù một tiếng, "Ta mới mấy tuổi, ý trung nhân? Ta cả đời cũng không cần có ý trung nhân..."
"Ngốc quá." Hắn ôn hòa nói, "Sang năm có khi sẽ có người tới cửa bàn chuyện hôn nhân, chẳng mấy chốc sẽ gả đi thôi."
"Mẹ ta nói sẽ không sớm như vậy, xem tâm ý của ta." Nàng lắc lắc đầu, chần chờ một chút, người trước mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, ngược lại, lại dễ dàng thổ lộ tâm sự, nàng thực có vẻ người lớn thở dài một tiếng, "Vô nhân bất oan, hữu tình giai nghiệt." (ai cũng mắc oan khiên, có tình đều nghiệt chướng)
Bạch Trọng Mưu kinh ngạc nhìn nàng, "Muội vẫn chỉ là một đứa nhỏ... Những lời này không tốt không nên nói."
"Lời nói thật nghe qua vốn không may mắn." Nàng ngẩng đầu, "Cha ta cùng nương ta... tựa như chim liền cánh, nhưng ta đã nhìn từ nhỏ đến lớn, nghĩ lại, lại cảm thấy sợ hãi. Tâm của chính mình lại không vì bản thân, mà hoàn toàn phụ thuộc vào người khác... Vạn nhất người kia phụ mình, như vậy chẳng phải còn đáng sợ hơn cả chết sao?"
"Vương đại học sĩ tất nhiên sẽ không phụ bạc. Đưa thê tử dạo phố, không nhìn thế nhân, duy thê tuyệt thiếp..." Hắn than nhẹ, tấm gương như vậy thật sự là làm người ta cảm thấy xấu hổ.
"Cha ta đương nhiên không phụ bạc, ông ấy còn sợ nương ta chạy ấy chứ." Nàng nhìn Bạch Trọng Mưu, "Bạch công tử, huynh đã hỏi thăm về nhà ta?"
"Ta ít nhất cũng phải biết tên tuổi của người có ân với ta chứ." Hắn bình tĩnh nói.
Trong mắt Lâm Nhi xuất hiện vẻ tò mò, "Bạch công tử, huynh là người trong giang hồ đi? Nhưng huynh thật sự không cần để ý, chỉ là nhấc tay chi lao."
"Vì là người trong giang hồ, mới đặc biệt cần báo đáp từng chút tri ân." Hắn thản nhiên nói.
Nàng cười khẽ lắc đầu, "Nhưng ta không cần huynh báo đáp gì."
"Ít nhất cũng là hàng năm tới nói chuyện với muội." Hắn rũ mắt nhìn xuống, càng thêm tuấn tú, "Ta biết ngày mười sáu tháng ba hàng năm, muội đều tới đây tá túc một đêm."
Nàng hơi cau mày, nhìn giai công tử tuấn lãng trước mắt. Người giang hồ thật sự là kỳ quái, một chút việc nhỏ cũng tích cực như vậy.
Bất quá thoạt nhìn thật sự là thưởng tâm duyệt mục, ngôn ngữ thú vị.
(thưởng tâm duyệt mục: ấm lòng, đẹp mắt)
"Bạch mỗ cũng không có ý gì khác." Giọng nói của hắn mềm mại.
Nàng nở nụ cười, "Bạch ca ca, huynh đẹp như vậy... Ta cũng không phải sợ huynh." Lâm Nhi gãi gãi đầu, "Ý ta là, huynh không có ý gì khác với ta, ta biết." Hắn rũ mắt nhìn xuống, khóe miệng ẩn giấu ý cười.
Nói là đứa nhỏ, lại sắc bén hơn người. Nói là cô gái, lại còn vô cùng ngây thơ. Vừa nói chuyện với nàng vừa nghĩ, Vương đại học sĩ thực nuông chiều nàng...Thậm chí so với những đứa nhỏ cùng tuổi còn ngây thơ hơn rất nhiều.
Gắt gao cuốn nụ hoa, gió xuân không dám thổi mạnh. Chẳng lẽ có thể cứng rắn đoạt lấy, thương tổn đóa hoa mềm mại? Không thể.
Đứa nhỏ ngây thơ như vậy, lại nói nàng phải làm thầy thuốc, dị thường khát khao khi nhắc tới Lý Thược Thần, trong mắt xán tinh quang, khóe miệng mỉm cười, ôn nhu như rượu mật.
Nếu chỉ nhìn qua thì thật tốt. Càng nhận thức càng khó buông tay...
Trăng đã tới giữa trời.
"Muội nên đi ngủ đi." Hắn ngắt một cành hoa đào đưa cho nàng, "Ngày khác ta lại đến, có hoan nghênh không?"
"Bạch ca ca, ta thật cao hứng khi quen biết được một bằng hữu như huynh." Nàng vui vẻ nói.
Bạch Trọng Mưu liếc nhìn nàng một cái thật sâu, lắc mình rời đi. Đã đi xa, khỏe miệng hắn vẫn đạm cười, thở dài một hơi, lại lộ ra vẻ mặt lạnh lùng.