Gửi bài:

Chương 60 - Thiếp thân

Nghe được câu trả lời trong dự liệu, Lâm Phong hài lòng gật đầu, chỉ bốn phía quanh mình: "Còn không bảo bọn hắn lui ra?"

Lôi Nhiên oán hận nhìn nàng một cái, lại có chút không tránh được, hung hăng vung tay lên: "Không nghe Ám Vương nói gì sao? Bổn vương cùng Ám Vương thân như huynh đệ, khoe đao múa kiếm làm gì? Còn không lui ra!"

Binh lính bốn phía nhất thời lui xuống như thủy triều rút, trong mắt Lôi Nhiên chợt lóe âm hiểm, phất tay nói: "Đi chuẩn bị xe ngựa, nghênh đón Bắc Thần Ám Vương đến Thiên Thành ta!"

Vừa mới dứt lời, Lâm Phong cũng lười biếng, cắt đứt lời hắn nói: "Ta cùng Lôi Vương quan hệ hữu hảo, không cần chuẩn bị xe, Lôi Vương nói rất đúng, chúng ta thân như huynh đệ, từ nay về sau bổn vương và Lôi Vương một tấc không rời, cùng nhau cộng sự, ngày sau nhất định như keo như sơn, cùng tiến cùng lui!"

Lời vừa nói ra, quân lính chung quanh trố mắt đứng nhìn nàng, ngay cả Lôi Nhiên cũng ngây ra như đầu gỗ.

Hai người này, đã lá mặt lá trái thì thôi, thật sự muốn "như keo như sơn" như trong lời nói, chắc chắn sẽ hù chết cả đám người.

"Ngươi... Ngươi nói cái gì?" Lời nói của Lôi Nhiên có chút vỡ tan, hắn không nghe lầm chứ? Nữ tử này cư nhiên muốn cùng hắn một tấc không rời? Đây là từ ngữ hình dung loạn thất bát tao gì? Nàng lại tùy ý sai sử bộ hạ của hắn? Hắn sao lại không biết thủ hạ của mình từ lúc nào thành của nàng nha?

Nhưng mấy thuộc hạ của hắn cũng không chịu thua kém, lại thật sự đứng lại, không di chuyển, thật sự là tức đến nỗi Lôi Nhiên muốn mua một đồng đậu hủ trực tiếp đập đầu luôn rồi.

"Lôi huynh, ngươi là tấm bùa chú bảo vệ tánh mạng của bổn vương, ta làm sao rời bỏ ngươi được đây?" Lâm Phong dõng dạc nói, tinh quang trong mắt lại rõ ràng bảo: tiểu tử, đừng tưởng rằng lão nương không biết ngươi có chủ ý gì, lão nương có tự giương tay lên trời thề thốt cũng không tin tưởng cái hứa hẹn chó má của ngươi, cách xa ngươi – tấm bùa bảo vệ tánh mạng này, chỉ sợ ta chết thế nào cũng không biết.

Lôi Nhiên nhìn thấy tinh quang trong mắt nàng, nhất thời cũng không thở dài nổi, đành phải oán giận phất tay: "Còn không cho đi xuống bổn vương! Theo ý tứ Ám Vương mà làm!"

Nữ tử này tại sao có thể khôn khéo như vậy? Oán khí hắn nhịn sắp thành nội thương rồi!

Hắn vốn định lừa gạt nữ tử này rời khỏi mình rồi tìm cơ hội âm thầm phái người bắt nàng lại, ai ngờ nàng lại trực tiếp làm kẻ khác mở rộng tầm mắt, "một tấc cũng không rời" hắn mà vẫn trực tiếp trước mặt quân binh dùng hỏa dược uy hiếp, hắn lại không thể không đáp ứng, thứ nhất là do tánh mạng bị nữ tử này uy hiếp, thứ hai là hắn tốt xấu gì cũng là một đế vương, trước mắt bao nhiêu người hạ thấp uy danh của mình.

Hảo! Thiếp thân thì thiếp thân! Bổn vương muốn nhìn xem ngươi có thể chống giữ tới khi nào! Bổn vương cũng không tin ngươi làm bằng sắt đá, không cần ăn, không cần ngủ, không cần tắm rửa! Bổn vương muốn nhìn xem lúc đó ngươi sẽ làm sao!

Lôi Nhiên trưng khuôn mặt tuấn tú suất khí đi lên phía trước, bỗng một cánh tay khoác lên cổ hắn, cả người như tấm da trâu dính chặt lấy hắn làm hắn lập tức sởn tóc gáy, giận dữ: "Lam Phượng! Chính ngươi nói ngươi sẽ an phận!"

Vua một nước cùng một người trang phục nam nhân lôi lôi kéo kéo, kề vai sát cánh thế này còn ra thể thống gì nữa!

Trước kia Lam Phượng cải trang vừa nhìn đã biết ngay là một nữ tử, vòng vo một vòng đến Lâm Phong một thân nam trang không nhìn ra chút xíu nào nữ tính, chỉ thấy « hắn » anh khí hơn người, cử chỉ hào hiệp, hiển nhiên là một đại soái ca, đây thật là một người sao? Một người có thay đổi lớn thế nào đi nữa cũng không thể thay đổi hoàn toàn tất cả bản tính đi? Lôi Nhiên trong mắt lộ ra sự âm u, rất hoài nghi.

Lâm Phong cười cực kỳ vô tội: "Lôi Vương, mới nói chúng ta là hai hảo huynh đệ, ngươi đi nhanh như vậy để làm chi, lá gan tiểu đệ vốn rất nhỏ, không muốn làm ra cử chỉ 'kinh thiên động địa' gì đâu, huynh chớ có trách ta nha."

"Ngươi..." Nhìn trong mắt Lâm Phong không ngừng lóe ra tinh quang, mặt Lôi Nhiên xanh tím, không thể không phất tay áo đi chậm lại, mấy lần dụng tâm cơ đều bị Lâm Phong hiểu rõ, thật sự là mất thể diện đến cực điểm!

Cứ như vậy, Lâm Phong cùng Lôi Nhiên đi chung đường về Thiên Thành, mặc dù Lôi Nhiên cũng không buông tha việc truy kích Bắc Thần Thiên, nhưng cũng nhiều lần không đánh mà lui, ngẫm ra Bắc Thần Thiên chắc đã cùng đại quân hội hợp, Lôi Nhiên cũng quyết định mang người mau chóng trở về Thiên Thành.

Lần này chiến tranh Xa Trì, Phong Vũ thất bại, chắc đều đã rơi vào trong tay Bắc Thần, Bắc Thần Thiên muốn thâu tóm Xa Trì còn cần một chút thời gian, cũng đủ để bọn họ rút lui, lấy đại cục làm trọng, Bắc Thần Thiên cũng không lập tức đi truy kích, đoạn đường Lâm Phong đi cũng coi như an ổn.

Nàng rất thư thả, Lôi Nhiên rốt cục cảm giác được cái gì gọi là mua dây buộc mình.

Lôi Nhiên rất buồn bực, rất rất buồn bực.

Hắn nằm mơ cũng không ngờ, Lâm Phong – nữ nhân vô sỉ này lại khó đối phó đến thế!

Trên đoạn đường đi, hai người đấu tâm cơ vài lần là không tránh được, nhưng, Lôi Nhiên phát hiện ra, vô luận hắn đùa bỡn thế nào, người chịu thiệt đều là hắn.

Lên đường không lâu, Lâm Phong lười biếng kêu thị vệ mang tới một nhánh cây dây thô dài cột tay phải hắn và tay trái nàng lại với nhau, cũng không biết nàng dùng thủ pháp gì, dây trói kết đầu tại phía Lâm Phong, buộc vừa chặt lại rắn chắc, Lôi Nhiên căn bản không có biện pháp cởi ra, Lâm Phong đắc ý viết: ta là phi tử trước kia của ngươi, hai ta muốn tăng tiến cảm tình.

Mặc dù Lâm Phong là thân phận Ám Vương bị "mời" đến Thiên Thành, nhưng tâm phúc đi cùng Lôi Nhiên trong lòng cũng rõ ràng, vị nữ tử này chính là Phượng Phi nương nương. Dung mạo tuyệt mỹ vô song căn bản không giả được dù tính cách có sự biến hóa quá lớn, Lâm Phong lại không muốn tốn hơi giải thích chuyện tá thi hoàn hồn không thực tế, Lôi Nhiên căn bản không tín nhiệm nàng, nàng nói ra được sao?

Lâm Phong giơ sợi dây lên làm Lôi Nhiên thiếu chút mở miệng mắng to: Ai muốn cùng ngươi tăng tiến cảm tình! Trước kia tại sao ngươi không cùng ta tăng tiến tình cảm đi!

Nhưng dưới ánh mắt uy hiếp trắng trợn của Lâm Phong, hắn không thể không thỏa hiệp, chuyện này cả hai bên đều ngầm hiểu với nhau, Lâm Phong căn bản không biết nhượng bộ, Lôi Nhiên cũng để mình tùy tiện bị nàng trói, hai người thật sự như keo sơn, ăn mặc cũng ở cùng một chỗ.

Sau đó, những chuyện làm Lôi Nhiên buồn bực liên tiếp kéo tới.

Trong phòng tắm...

"Lam Phượng! Ngươi còn chưa tắm xong?" Thanh âm nam nhân nghiến răng nghiến lợi rít gào truyền ra đi rất xa, còn thanh âm nữ nhân bác bỏ lại rất lười biếng.

"Lôi Vương, ngươi không biết bình thường nữ nhân tắm rửa rất lâu sao?"

"Rất lâu là bao lâu? Ngươi đã tắm hai canh giờ rồi! Ngươi có phải muốn bổn vương đi vào 'hầu hạ' ngươi không?" Bị sợi dây thừng trên tay trói chặt làm gân xanh nổi lên, Lôi Nhiên cơ hồ nghĩ đến việc dùng nội lực cắt nát nó!

"Ngươi muốn vào? Có thể, đương nhiên là có thể, bổn vương luôn rất đại lượng." Dứt lời, cánh cửa phòng tắm thật sự bị Lâm Phong một chưởng phá ra, da thịt lõa lồ trắng trẻo của nữ tử tuyệt sắc hiện ra trước mắt Lôi Nhiên, bất quá bên cạnh bày có một tiểu cầu nguy hiểm...

Lâm Phong quay người lại, cười sáng lạn: "Ồ, xin lỗi, Lôi Vương, ta luôn luôn thích để " vật giữ mạng" của mình ở vị trí có thể lấy ngay được."

Kết quả là Lôi Nhiên khí huyết bốc lên, tự mình khắc chế hồi lâu mới áp xuống dục vọng, khó chịu gần chết, vỡ mồm mắng to: "Nữ nhân chết tiệt, xú nữ nhân, ngươi có biết cái gì gọi là liêm sỉ không!" Hắn là một nam nhân khí huyết sung mãnh, dáng người Lam Phượng tuyệt sắc, đối với mỗi nam nhân mà nói đều có sự hấp dẫn không nhỏ, càng huống chi là Lâm Phong cố ý.

"Ha, trong từ điển của lão nương chưa từng có chữ liêm sỉ, Lôi Vương còn muốn thử lần nữa?"

"Vậy thử một lần..." Hắn muốn lấy gậy ông đập lưng ông!

Rất nhanh, Lâm Phong liền nhấc chân xích lõa đứng thẳng lên trước mặt Lôi Nhiên, mưu đồ thưởng thức mỹ nam tắm, còn bất chợt chép miệng, tùy ý bình phẩm đủ thứ: "Vóc người Lôi Vương quả nhiên rất tốt, cơ thể không thiếu không thừa một chút thịt nào, à, có một chút sẹo lồi... ha ha, khí lực thế này, chỗ đó chắc cũng không nhỏ, phi tử của ngươi rất có phúc nha..."

"Đi ra ngoài!"

"Hả? Lôi Vương, có phải ngươi một vốn một lời với bổn vương không, muốn dục ta đi vào sao?" Lâm Phong rất là nghi hoặc nói.

"Bổn vương rất nhanh sẽ tắm xong, ngươi cút ra ngoài cho ta!" Tiếng rít gào kinh thiên động địa vang vọng khắp nơi, cứ như vậy dục hỏa đốt người mà chết chính là hắn đây! Lôi Nhiên tính sai lầm rồi giống nhau chuyện, lúc xúc động nam nhân và nữ nhân là hoàn toàn bất đồng...

Khi ngủ...

Cả ngày mệt nhọc, hai người đều khá mệt mỏi, ở giữa cách một tầng chăn, ngả vào giường là hai tiếng ngáy đồng thời nổi lên, nhưng tới nửa đêm, Lôi Nhiên bỗng dưng mở đôi mắt sắc bén như ưng lẳng lặng nhìn Lâm Phong hồi lâu, người sau ngủ rất yên lặng, hô hấp đều đều, lúc này hắn mới lộ vẻ đắc ý, tay bắt lấy dây trói, đang định động tay, tiếng cười âm trầm đã từ phía sau truyền đến.

"Lôi Vương, ngươi định làm gì?"

"..." Lôi Nhiên nghẹn lời, nói vài chữ: "Bổn vương muốn đi nhà xí..."

"Ồ, tại sao không đánh thức bổn vương?" Lâm Phong có ý tốt, mở to đôi mắt mông lung buồn ngủ hỏi.

"Ta là suy nghĩ cho giấc ngủ của ngươi! Hảo tâm như vậy lại bị ngươi cho là làng lang dạ sói?" Lôi Nhiên trừng đôi mắt sắc bén như ưng nhìn nàng, lời nói dối như thật, hiển nhiên là bị Lâm Phong đầu độc.

"Không sao không sao, phía sau có cái bô, chỉ đi có vài bước." Hai người xuống giường giải quyết, một lần nữa quay về giường nằm.

Không bao lâu, Lôi Nhiên lại mở mắt một lần nữa, thầm nghĩ, cuối cũng ngươi cũng phải ngủ thiếp đi rồi chứ?

Không đợi tay hắn với lên dây trói, Lâm Phong cau mày, mơ màng ngồi dậy.

"Lôi Vương, ngươi lại muốn đi vệ sinh hả?"

"Khụ khụ khụ, bụng bổn vương có chút không thoải mái."

"Ồ, nếu bụng không thoải mái thì nhớ kỹ lúc về sai ngự y bốc chút dược." Lâm Phong rất quan tâm nói.

"Làm phiền Ám Vương quan tâm." Lôi Nhiên ngoài cười trong không cười.

Hai người lần nữa xuống giường, xong việc lại về giường ngủ.

Chỉ chốc lát sau, Lôi Nhiên cau mày, lật qua lật lại, lần này là thật đến mức không ngủ được, Lâm Phong xoa hai tròng mắt ngồi dậy, nghi ngờ nói: "Lôi Vương, tại sao ngươi cứ như một con khỉ vậy, không an phận chút nào! Chẳng lẽ lại muốn đi vệ sinh?"

"Ách... Bổn vương thật sự..." Lôi Nhiên da mặt vốn dày cũng có chút không tự nhiên.

"Aizz, đi thôi, đi thôi, mau đi thôi, ta đi cùng ngươi." Hai người chậm rãi xuống giường, lại nghe Lâm Phong rất là ân cần nói: "Lôi Vương, không phải chứ, ngươi đường đường là vua của một nước, cư nhiên lại bị tật này, mà ngàn vạn lần không thể kéo dài được, nhanh chóng tìm một đại phu dân gian trị liệu đi, bệnh đi tiểu liên tiếp nếu như để lâu không chữa trị, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến công năng phương diện nào đó nha!"

Lôi Nhiên vừa trượt chân, thiếu chút nữa là té ngã chỏng vó, tức giận phản bác: "Bổn vương không có..."

"Không cần nói, không cần nói, ta biết! Ngươi không có, ngươi tuyệt đối không có!" Lâm Phong tỏ ra rất hiểu rõ, ánh mắt đồng tình nhìn lại đây, khuôn mặt tuấn tú của Lôi Nhiên đỏ bừng, làm bộ như không nhìn thấy mà xoay người đi.

"Ồ, được rồi, trử về nhớ kỹ bảo ngự thiện phòng chuẩn bị nhiều đậu đen cùng gan heo, đối với trị bệnh đi tiểu nhiều lần rất có tác dụng..." Lâm Phong ở phía sau thì thầm.

"Đúng dịp" nghe thấy, Lôi Nhiên quả thực ý nghĩ muốn chết cũng có luôn rồi!

Những chuyện như thế nhiều không kể xiết, sau lúc trăm chiến trăm bại, Lôi Nhiên cũng không còn khí lực cùng nữ tử này tiếp tục kì kèo, rốt cục cũng có thói quen sống có một "bình dầu" bên cạnh, cùng Lâm Phong ở chung một chỗ cũng càng trở nên hòa bình.

Không bao lâu, đội ngũ đã đến gần kinh đô Thiên Thành.

Mục lục
Ngày đăng: 07/05/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục