Chương 67 - An tâm
"Hắn chuẩn bị gì? Ý định đoạt cung sao?" Nhíu nhíu mày, Lâm Phong hạ mi mắt hỏi.
"Nàng biết?" Doãn Tình không khỏi kinh ngạc, hắn mới chỉ nói một câu nói mà nàng đoán ra rõ ràng tất cả rồi sao? Không hổ là Bắc Thần Ám Vương, tâm tư sắc bén ngay cả hắn cũng phải ca ngợi.
"Hừ, ta không thể biết sao? Ngươi nói đã quá rõ rồi, hắn biết chuyện ở yến hội thì dĩ nhiên đã ở Thiên Thành rồi, hơn nữa còn tham gia yến tiệc buổi tối. Chỉ là ta không ngờ Bắc Thần Thiên lại đi theo, nói như vậy tin tức hắn trở lại Bắc Thần quốc là giả rồi." Lâm Phong nghiêm mặt nói với giọng bình thường lãnh đạm, nhưng trong lòng khi biết chuyện này lại có một cảm giác kỳ lạ xuất hiện, cũng không phải là rất mạnh mẽ, cũng chỉ là có một chút như vậy, có lẽ gọi là vui sướng đi.
Bắc Thần cách Thiên Thành cực kỳ xa xôi, Lâm Phong cùng Lôi Nhiên vừa mới đến Thiên Thành mà Bắc Thần Thiên đã tới ngay sau, hắn cũng không thể mọc cánh bay tới được, chắc chắn hắn không hề quay lại Bắc Thần!
Nguyên lai nam nhân kia, sau khi Lôi Nhiên bắt được nàng cũng đồng thời xuống núi, lúc ấy đã trà trộn vào trong đại quân của Lôi Nhiên, nhân số đại quân rất nhiều, Lôi Nhiên lại vì Lâm Phong dụng kế điệu hổ ly sơn, nên tưởng rằng Bắc Thần Thiên đã phá vòng vây chạy ra ngoài, đương nhiên sẽ không nghĩ tới việc nam nhân này lại tự mình mạo hiểm đi theo.
Chưa bao giờ rời xa, đoạn đường này, kỳ thật hắn chưa bao giờ rời xa nàng!
Nghĩ như vậy, Lâm Phong ngạc nhiên lại có cảm giác muốn cười.
"Đúng vậy, ngay cả ta cũng có cảm giác hắn bây giờ không giống với vị Bắc Thần tàn nhẫn đã giết chết cha anh để đăng vị rồi. Vì nàng, hắn năm lần bảy lượt đặt mình vào vòng nguy hiểm, nếu ta là Lôi Nhiên, nói không chừng ta đã lấy nàng làm mồi để giết chết hắn." Khóe môi Doãn Tình hé mở thành hình độ cung ưu nhã.
"Vì ta? Hừ, Doãn Tình, ngươi cũng thật không hiểu Bắc Thần Thiên rồi, hắn có dũng khí tới đây là do dự tính là Lôi Nhiên không có khả năng nghĩ đến việc hắn sẽ đi nước cờ này, ngươi nói xem nếu ngươi là Lôi Nhiên, ngươi sẽ nghĩ ra sao?" Lâm Phong cười châm chọc.
Doãn Tình không thể không lắc đầu, cảm thán nói: "Nghĩ không ra, nếu không phải chính hắn truyền liên lạc với ta, sợ rằng ta có chết cũng không tin hắn sẽ vì một nữ tử mà một mình mạo hiểm xông vào trong hang ổ của Lôi Nhiên. 'Kỳ chiêu ứng biến', điểm này còn lâu ta mới bằng hắn, cũng bởi vì như thế ta mới đáp ứng hắn, tạm thời trợ giúp hắn một tay, hắn hứa để ta là Phiên Vương của Phong Vũ, Xa Trì."
Lâm Phong bên cạnh nhíu mi nói: "Ta và hắn là đồng loại, cho nên so với bất luận ai thì ta cũng hiểu tâm tư hắn rõ ràng hơn, nếu đến đây không được việc thì hắn sẽ không bí quá hóa liều, hầu như ở khắp nơi hắn đều có bố trí cả, nếu nói hôm nay ở đất vương đô này hắn không có thế lực nào thì đánh chết ta cũng không tin. Hơn nữa, biết rõ là đi chịu chết thì Bắc Thần Thiên sẽ không bao giờ làm, ta luôn tự biết mình chỉ là một nữ nhân mà thôi, cho dù bị đẩy đi chém đầu thị chúng, hắn cũng sẽ không có một chút dao động."
"Có một số lúc cũng không nên yêu cầu thái quá, kỳ thật trong tim Bắc Thần Thiên, địa vị của nàng đã là vô cùng siêu nhiên rồi, nếu không, lúc ở Xa Trì hắn sẽ không đi cứu nàng, hôm nay lại càng không đến vương đô Thiên Thành. Cũng như trong tâm bổn tôn, quyền lực vĩnh viễn ở vị trí cao nhất, nhưng nàng cũng ở một địa vị không hề thấp." Doãn Tình đĩnh đạc nói cười, cả người nằm giang tay chân ở trên giường, tùy ý cực độ.
"Yêu cầu? Hừ, ngươi nghĩ rằng Lâm Phong ta là ai, là tiểu nữ nhân mỗi ngày trông chờ tình yêu sao? Ta chính là một người không đặt nặng cảm tình, ngươi nghĩ ta sẽ tin tưởng trên đời có loại tình cảm vĩ đại thuần khiết không chứa tạp chất sao?" Lâm Phong trừng mắt, lạnh lùng nói: "Vì cảm tình vứt bỏ mọi thứ, ở trong mắt ta đó là ngu xuẩn! Cho nên trong lòng ta lợi ích là tối thượng, đáng tiếc không có vị trí của ngươi!"
"Ách..." Khóe miệng Doãn Tình co quắp, trái tim nhỏ bé vô tình chịu đả kích rồi...
Một hồi lâu, Doãn Tình u oán liếc mắt nhìn Lâm Phong một cái, nói: "Được rồi, ta biết nàng là nữ nhân không có lương tâm, Bắc Thần Thiên tiếp xúc càng lâu với nàng thì chắc hắn cũng biết, nhưng nam nhân kia cư nhiên một chút cũng không lo ngại, rõ ràng nghe được tại yến hội Lôi Nhiên ngỏ ý mượn sức nàng, còn gọi ta nhất định phải đi truyền lời cho nàng."
Đối mặt với Lôi Nhiên tại yến hội ngỏ ý mượn sức, Lâm Phong quả là có chần chờ, chỉ là lời nói cuối cùng ngay trước mắt lại bị Lý Thời cắt đứt, Lâm Phong không khỏi hơi do dự: "Hắn... hắn nói, mặc kệ ta trả lời là gì, hắn cũng chỉ có duy nhất một đáp án?"
Câu nói của Doãn Tình, là đáp án gì, Lâm Phong đã hiểu rõ, phái Doãn Tình đến bảo vệ an toàn của nàng, điều này còn hoài nghi được sao?
"Không sai." Doãn Tình giơ tay đồng ý, ánh mắt có chút kỳ lạ, lại cười nói: "Nam nhân kia nói, dù nàng có đáp ứng với Lôi Nhiên hay không, ý nghĩ của hắn cũng không hề thay đổi, nàng là người như thế nào so với bất kỳ ai hắn cũng hiểu rõ hơn. Nếu nàng không đáp ứng Lôi Lhiên, hắn đương nhiên sẽ rất cao hứng, còn nếu nàng đáp ứng Lôi Nhiên thì đó cũng là tác phong hành động của nàng trước kia, không nằm ngoài dự tính, hắn cũng sẽ không để ý. Mặc kệ trong lòng nàng có đáp án gì, chỉ cần khi hắn cường đại thì nàng vẫn sẽ trở lại bên người hắn, bất kể nàng trả lời thế nào cũng không thay đổi được quyết tâm đó."
"Thật sự là một nam nhân lấy mình làm trung tâm!" Lâm Phong xuôi xì ra một câu, ý cười trên mặt cũng không che dấu được.
Đúng là hành động lần này của Bắc Thần Thiên cũng quá mức coi mình là trung tâm, theo lời hắn mà nói thì là: ta mặc kệ ngươi nghĩ gì, ta muốn có được vật gì thì nhất định phải có được.
Song, hành động này lại làm Lâm Phong có một cảm giác tương đối an tâm, tính cách bá đạo như vậy đích thật là tác phong của nam nhân kia, trước sau như một, nhưng mà lại vừa khéo trấn an lòng nàng như thế, làm nàng không cần vì lựa chọn mà đau đầu, không để ý đến việc phản bội hay không, đây thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Lâm Phong chưa bao giờ hoài nghi, trong lòng Bắc Thần Thiên vị trí quan trọng nhất vĩnh viễn là quyền lực chí cao vô thượng. Thân là một nam nhân, một đế vương, muốn làm nên nghiệp lớn, muốn nắm giữ vật gì thì căn bản sẽ không thay đổi. Còn như nàng chỉ là một tiểu nhân, quan trọng nhất là tánh mạng chính mình, quan điểm thâm căn cố đế này cũng không thể vì ai mà đổi thay.
Nhưng, trừ hoàng quyền ra, khi xảy ra xung đột giữa an toàn của nàng và lợi ích của hắn, biểu hiện của hắn tựa hồ là thật sự có quan tâm đến mình...
"Đúng vậy, thật sự rất tự đại, ngay cả nữ nhân như nàng cũng dám dưỡng, còn không sợ cuối cùng bị sói cắn sao?" Doãn Tình nhìn nàng chăm chú, gật đầu liên tục.
Lâm Phong nháy nháy lông mi: "Hừ, bớt sàm ngôn đi, hắn định cướp cung vào hôm nào?"
"Nữ nhân, nàng nghĩ Thiên Thành là nơi nào, nói cướp cung là cướp được luôn sao? Lôi Nhiên giấu tài nhiều năm như vậy, hầu hết thị vệ trong cung đều là tâm phúc của hắn, có thể sắp đặt một hai người vào cũng là cực kì khó khăn. Bắc Thần Thiên đến giờ cũng không thể tìm được một thân phận đến gần nàng, mới sợ 'đả thảo kinh xà' nên để ta đến đây trước. Nếu hắn muốn cướp cung, tốt nhất là đi mua đậu hũ đập đầu chết luôn cho rồi." Doãn Tình cười trừ một tiếng, lắc đầu nói.
"Hắn muốn động thủ ngoài cung? Nhưng Lôi Nhiên sẽ tùy tiện ra cung sao?" Sờ sờ cằm, trong con ngươi mắt Lâm Phong đột nhiên chợt lóe tinh mang."Được rồi, Ám Vương vương phủ... Chẳng lẽ Lý Phi là người của Thần Thiên?"
"Ôii, đều bị nàng đoán được tám chín phần mười rồi, ta là người truyền lời còn có thể nói gì nữa? Ám Vương hay là cứ tĩnh dưỡng thật tốt đi, chờ đợi thời cơ tới." Doãn Tình thở vắn than dài một trận, chính mình bị ngữ khí đạo mạo trang nghiêm của mình làm một trận buồn cười rồi.
"Được rồi, Thần Thiên rút cục trốn ở đâu? Tại sao ngay cả ta cũng không nhận ra hắn?" Lúc này trong lòng Lâm Phong đã bình tĩnh, không khỏi nghi hoặc, tại sao nàng không nhận ra hắn. Nếu Bắc Thần Thiên có thể trốn ngay dưới tai mắt Lôi Nhiên, nghe được cuộc nói chuyện của nàng và Lôi Nhiên, thì hẳn là hắn phải cách nàng rất gần mới đúng, nhưng nàng cảm giác mấy thị vệ chung quanh không hề giống Bắc Thần Thiên.
"Khụ... Cái này... Nàng đừng hỏi vội, nếu hắn tình nguyện nói cho nàng biết thì để tự hắn nói đi." Doãn Tình hình như cố gắng lắm mới nhịn được cơn buồn cười, nhưng từ cổ vẫn phát ra tiếng khùng khục. Chắc chắn là điểm tử của Bắc Thần Thiên nếu không phải là nham hiểm thâm độc thì là rất mất thể diện.
Lâm Phong suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra người nào có thể là hắn, đơn giản là không nghĩ nữa, một cước đạp Doãn Tình đáng thương từ trên giường xuống đất, cũng không để ý hắn oán giận, tự mình chiếm lấy giường lớn ngủ khì.
Buổi sáng hôm sau tỉnh lại Doãn Tình đã đi rồi, nhưng Lôi Nhiên hai mắt thâm quầng hấp tấp chạy tới, gọi Lâm Phong cùng ăn bữa sáng, còn dõng dạc nói: "Ngươi là Ám Vương của bổn vương, cùng ngươi ăn sáng, như keo như sơn vốn là chuyện đương nhiên."
Lâm Phong vừa mới từ giường đứng lên, còn buồn ngủ chưa muốn mở mắt ra đã lại có một trận ác hàn: "Lôi Vương, ngươi bị dây trói nhiều quá nên thần kinh cũng bị trói đến mức có vấn đề à? Ai muốn cùng ngươi như keo như sơn hả!"
"Hừ, nàng không muốn cũng phải muốn, bổn vương còn muốn cùng nàng cùng vào triều, cộng nghị chính sự, từ hôm nay trở đi, nàng chính là Ám Vương của Thiên Thành, cùng bổn vương thân như huynh đệ là chuyện đương nhiên!" Lôi Nhiên ngang ngược vung tay lên nói.
"..." Lâm Phong theo dõi vành mắt hắn thâm đen, đột nhiên nở nụ cười mập mờ: "Lôi Vương chẳng lẽ là vì bổn vương không ngủ cùng, cho nên hôm qua không cách nào bình yên đi ngủ hả?"
"Này... Nói bậy! Không có! Không thể nào!" Lôi Nhiên như con mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên, cao giọng che dấu suy nghĩ trong lòng, gương mặt anh tuấn đỏ một nửa đã bán đứng hắn rồi.
Đương nhiên, có giết chết hắn, hắn cũng không thể thừa nhận.
Lâm Phong cũng không cố tình trái nghịch hắn, rửa mặt xong liền hộ tống Lôi Nhiên cùng vào triều nghị sự, giữa trưa cùng dùng cơm, xế chiều tùy ý đi dạo trong hoàng cung, bất quá luôn có năm sáu tên ám vệ của Lôi Nhiên vụng trộm đi theo, trừ trong tẩm cung không có lúc nào không bị giám thị.
Sau sự kiện của Dung Phi, nữ nhân trong hậu cung trên cơ bản chỉ hăm dọa Lâm Phong chứ không dám tìm nàng gây chuyện, ngay cả hoàng hậu Triệu Phỉ Nhi cũng bớt phiền toái đi rất nhiều, ban đêm Doãn Tình thường xuyên vào tẩm cung của Lâm Phong, thông tri một vài tin tức và khẩu dụ của Bắc Thần Thiên, cuộc sống chậm rãi trôi qua hơn một tháng.
Xế chiều một hôm, Lâm Phong đang chậm bước trong ngự hoa viên, đi tới trước liền ngạc nhiên phát hiện ra, phía đằng xa có một đám người đang chặn đường đi của mình.
- Chương 1 - Xuyên qua
- Chương 2 - Oan mục
- Chương 3 - Hiểm cảnh
- Chương 4 - Thị nữ
- Chương 5 - Đoạt bảo
- Chương 6 - Bắc Thần Thiên
- Chương 7 - Đánh tráo
- Chương 8 - Sơn hàng
- Chương 9 - Bàng quan
- Chương 10 - Trợ trận
- Chương 11 - Lập uy
- Chương 12 - Hồi triều
- Chương 13 - Âu Dương
- Chương 14 - Mua vải bố
- Chương 15 - Thương nhân
- Chương 16 - Bẫy rập
- Chương 17 - Dự tiệc (Thượng)
- Chương 18 - Dự tiệc (Trung)
- Chương 19 - Dự tiệc (hạ)
- Chương 20 - Hai mặt
- Chương 21 - Giải quyết hậu quả
- Chương 22 - Sát cục
- Chương 23 - Bình tĩnh
- Chương 24 - Giao dịch
- Chương 25 - Thiên Lang
- Chương 26 - Bơi hồ
- Chương 27 - Bị hành thích
- Chương 28 - Tâm cơ
- Chương 29 - Đốt sống
- Chương 30 - Cờ tướng
- Chương 31 - Đào phạm
- Chương 32 - Dạo phố
- Chương 33 - Nhập cuộc
- Chương 34 - Đông phong (Gió đông)
- Chương 35 - Binh biến
- Chương 36 - Giương đông
- Chương 37 - Kích tây
- Chương 38 - Ngoài ý muốn
- Chương 39 - Gian tế
- Chương 40 - Công chúa
- Chương 41 - Kế vị
- Chương 42 - Năm người
- Chương 43 - Từng bước thành công
- Chương 44 - Đi sứ
- Chương 45 - Uống rượu
- Chương 46 - Sử kế
- Chương 47 - Nhiều mặt
- Chương 48 - Má tặc
- Chương 49 - Gặp nạn
- Chương 50 - Nghênh tân
- Chương 51 - Kinh trận
- Chương 52 - Vị khách đêm khuya
- Chương 53 - Tình loạn
- Chương 54 - Nổi gió
- Chương 55 - Đại biến
- Chương 56 - Đào thoát
- Chương 57 - Ác quỷ
- Chương 58 - Qua đêm
- Chương 59 - Uy hiếp
- Chương 60 - Thiếp thân
- Chương 61 - Ám sát
- Chương 62 - Lâm Phong
- Chương 63 - Thủ đoạn độc ác
- Chương 64 - Hồng Nhan Tâm Phúc
- Chương 65 - Hối lộ
- Chương 66 - Trên giường
- Chương 67 - An tâm
- Chương 68 - Cống tặng nữ hầu
- Chương 69 - Tự phụ
- Chương 70 - Trúng kế
- Chương 71
- Chương 72 - Sánh vai - Hoàn