Chương 26
Ngày hôm sau, tôi còn chưa muốn xuống giường chợt nghe giọng nói của Đỗ Đỗ Điểu la hét gọi cái gì Vãn Từ tiểu thư, rồi liên thanh không ngừng nghe rất vui sướng, không rõ là đang nói cái gì, rồi bỗng nhiên im bặt.
Chẳng lẽ là Lâm Vãn Từ tới?
Tôi mặc y phục ra khỏi phòng đi đến đó, còn chưa ra đến nơi đã thấy Lâm Vãn Từ đứng ở trong viện, mặc trang phục màu hồng nhạt rất đơn giản, nhất cử nhất động đều thướt tha hoàn toàn tự nhiên lay động lòng người không thể diễn tả thành lời.
Tôi cảm thản: Thật sự là tạo hóa quá ưu ái mà!
"Sở tiên sinh, hôm nay ta cố ý đến đây để tạ tội."
Đào Hoa Thiếu đứng ở cánh cửa, trên mặt không lộ thái độ gì, lạnh nhạt nói: "Lâm tiểu thư có tội gì?"
Lâm Vãn Từ nói: 'Ta quản giáo thủ hạ bất lực, quấy nhiễu tôn phu nhân..."
"Quấy nhiễu? Chuyện tối hôm qua chỉ đơn giản là quấy nhiễu như vậy thôi sao?" Đào Hoa Thiếu cười nhạt, nói, "Lâm tiểu thư, ta rất hiếu kỳ, thủ hạ của ngươi vì sao lại quấy nhiễu Sơ Cuồng?"
Tôi cũng hiếu kỳ, liền dựa vào hành lang chờ đợi.
Lâm Vãn Từ hơi cười gượng, nhưng không hề lúng túng, đôi mắt trong suốt nhìn Đào Hoa Thiếu, nói: "Chuyện này nói ra có chút liên quan đến Sở tiên sinh. Hôm nay ta cũng không sợ đắc tội với Sở tiên sinh, thẳng thắn nói ra. Lúc đầu gia phụ giao thủ với Sở tiên sinh ở Thái nguyên, thảm bại mà về, có thể nói Ngự trị sơn trang hiếm khi bị tổn thất nặng nề như vậy. Vì thế, có một số đệ tử trong sơn trang tâm tình xúc động phẫn nộ sinh lòng oán hận..."
Cô ta dừng lại, không nói tiếp, nhưng ý tứ thì không cần nói cũng hiểu.
Đào Hoa Thiếu trầm ngâm không nói gì.
Cô ta bỗng nhiên chuyển câu chuyện, tiếp tục nói: "Đương nhiên, bọn họ nếu dám can đảm tìm cách đấu với Sở tiên sinh thì chẳng khác gì châu chấu đá xe, tự tìm đường chết, cũng không thể trách được. Chỉ bực là chúng đệ tử không biết tự lượng sức mình, Ngự trì sơn trang có chết một trăm cũng không tiếc..."
Đào Hoa Thiếu mặt lạnh te, nói: "Ta làm tổn thương phụ thân của Lâm tiểu thư, Lâm tiểu thư không chút oán hận lại còn ngăn cản đệ tử môn hạ báo thủ, thật khiến người khác khó hiểu."
Lâm Vãn Từ mặt không đổi sắc, thu lại dáng vẻ tươi cười, nghiêm túc nói: "Tiên sinh sai rồi! Ta cũng hận, nhưng hận không thể giải quyết được vấn đề, hận không thể kéo Ngự trì sơn trang trở nên cường đại. Ta hận tiên sinh, nhưng lại không có năng lực để đối kháng với tiên sinh. Cho nên, ta chỉ có thể thu nỗi hận lại, huống chi hiện nay thế cục mưa gió bất chợt, sự sinh tồn tử vong của bản trang đang trong thời khắc mấu chốt, lúc này càng phải nên bình tĩnh. Ta không cho phép bất luận kẻ nào có hành động thiếu suy nghĩ, cho dù người đó là ai...nếu không nghe lời, chỉ có chết!"
Giọng nói của cô ta nhu hòa êm tai, nhưng lại rất quả quyết đoạn tuyệt, khiến người khác thấy lạnh tóc gáy.
Cô ta nói xong, nghiêng đầu ra sau ra hiệu. Hai gã đệ tử đằng sau lập tức khênh cáng thương ra, cáng thương được che bằng tấm vải trắng, hình như là có người.
"Tối hôm qua, hạ nhân Liễu Ám của bản trang đắc tội tôn phu nhân. Bản trang đã theo quy củ khiển trách cô ta, giờ ta giao cô ta cho tiên sinh, sống hay chết, hoàn toàn do tiên sinh xử trí."
Tôi nín thở.
Đào Hoa Thiếu không bước tới nhìn người trên chiếc cáng, chỉ trầm mặc một chút rồi mỉm cười nói: "Lâm tiểu thư nói những lời thật thẳng thắn. Ngự trì sơn trang có Lâm tiểu thư trấn giữ, tin tưởng nhất định có thể tránh được đợt mưa gió này. Về phần người này...., nếu tiểu thư đã khiển trách qua, xin tiểu thư hãy mang về cho."
Lâm Vãn Từ khom ngươi tạ ơn, nói: "Lúc ta tới thấy trước cửa tiên sinh có xe ngựa, mạo muội hỏi một chút, tiên sinh sắp đi xa phải không?"
Đào Hoa Thiếu gật đầu.
Cô ta bật cười, giống như hoa lan nở rực giữa đêm: 'Thật sự là trùng hợp quá, hai ngày nữa ta cũng muốn đi xa một chuyến."
Đào Hoa Thiếu lạnh nhạt 'ừm' một tiếng, không chút hứng thú nói rằng: 'Vậy chúc tiểu thư lên đường thuận lợi."
Lâm Vãn Từ không nói thêm nữa, mỉm cười cáo từ.
"Quản giáo bất lực?" Tôi nhìn theo Lâm Vãn Từ đi ra khỏi cửa, chậm chạp bước tới bên người Đào Hoa Thiếu hỏi: "Huynh có tin những lời cô ta nói không?"
"Đã cố tình bày trò như thế, không tin cũng phải tin thôi.' Đào Hoa Thiếu giả vờ than thở, rồi lại trêu tôi: 'Thật hiếm khi thấy muội dậy sớm như vậy."
'Cuộc sống là để ngủ mà." Tôi thuận miệng nói đùa.
Đào Hoa Thiếu cười không nói gì, khoác tay tôi đi ăn điểm tâm, sau đó đoàn người lên xe ngựa ra khỏi thành. Kế hoạch lộ trình là như này, đi xe ngựa đến Tể Trữ, rồi lại đi bằng đường thủy ở Tể Trữ đến Dương Châu rồi chuyển hướng đi Nam Kinh. Tôi rất ít có cơ hội ngồi thuyền nên vô cùng hưng phấn.
Chúng tôi đến Tể Trữ mướn được thuyền rồi thì đã là buổi tối, liền ở lại đó nghỉ một đêm, ăn cơm tối cũng không gấp gáp, Đỗ Đỗ Điểu lại ầm ĩ đòi đi dạo đêm, Phượng Minh thường ngay luôn trong bộ dạng từng ông già từng trải, giờ cùng dần dần lộ ra khí chất thanh niên hoạt bát, càng ngày cũng trở nên sôi nổi hơn.
Tôi đối với việc hứng thú nhiệt huyết đi thuyền đến ngày thứ hai thì giảm đi một nửa. Hai bên bờ sông phong cảnh khá đẹp, nhưng cũng không tuyệt đẹp như trong phim truyền hình vẫn chiếu. Những ngày đầu tháng năm, thời tiết càng lúc càng nóng, gió thổi đến trước mặt mang đến một mùi vị ẩm ướt mằn mặn, làm tôi thấy buồn nôn.
Buổi sáng ngày thứ ba, thuyền vừa đi được một lúc, Đào Hoa Thiếu bỗng nhận được tin từ bồ câu đưa thư, anh xem xong nhíu mày trầm ngâm.
Tôi cười hỏi: "Có chuyện gì làm huynh không hài lòng à?"
Đào Hoa Thiếu lườm tôi, đưa lá thư qua.
Tôi vừa đọc xong lập tức giận tái mặt.
Đào Hoa Thiếu cười phá lên: 'Đấy là thái độ gì vậy?
Tôi mặt nghiêm lại, nói: "Tin tức này vì sao lại cho huynh biết?"
Anh vẫn cười nói: 'Thói quen thôi."
Tôi bó tay.
Đào Hoa Thiếu cầm tay tôi khẽ hôn một cái, cười hì hì nhìn tôi. Tôi nhất thời tan chảy. Trầm mặc một lúc. Tôi bỗng nhiên rất hiếu kỳ, ghé sát vào hỏi: "Kỳ lạ, rốt cuộc chuyện này huynh tiến hành bằng cách nào?"
Đào Hoa Thiếu cười hì hì đáp ;"Cũng không có gì đặc biệt, đều là ta dùng phương pháp của tiền nhân, tại kinh sư cài cắm cơ sở ngầm, sau đó phân tích sàng chọn ra những tin tức có giá trị, cuối cùng là đưa ra phán đoán."
Tôi tiêp tục truy hỏi: "Như vậy thì ra huynh đã có kế hoạch, đến lúc đó huynh định làm như nào?"
Đào Hoa Thiếu nhẹ nhàng phun ra một câu: "Lập tức khởi binh đánh Bắc Kinh."
Tôi kêu khẽ: "Lịch sử ghi lại rằng Hán Vương sợ tam đại doanh, không dám xuất binh, do đó mà làm mất cơ hội tốt."
Đào Hoa Thiếu nhướng mày cười nói: "Phần lớn binh lính của tam đại doanh đó rất dũng mãnh thiện chiến, nhưng đại bộ phận bọn họ đều là người ham tiền tài, trong đó có mấy người thủ lĩnh đều đã nhận đại lễ của Hán Vương; Thần cơ doanh nhìn vẻ ngoài thì hung mãnh nhưng thật ra rất cồng kênh, chỉ có Ngũ quân doanh là tinh nhuệ nhất, đám ô hợp của Hán Vương tuyệt đối không dám chính diện giao phong, nên mới phái cao thủ giang hồ âm thầm bất ngờ đánh giết lấy thủ cấp tướng lĩnh..."
Tôi bĩu môi, hừ nói: "Thật là đê tiện, thiếu quang minh chính đại..."
Đào Hoa Thiếu phì cười, gõ đầu tôi nói: "Còn nói ngốc nữa này! Mưu phản vốn là chuyện không hề quang minh chính đại rồi, huống chi hai quân chỉ có một con đường là đối chọi sinh tử."
Tôi ngang bướng nói: "Dù sao thì muội cũng tin lịch sử sẽ không bị thay đổi, đã định trước hắn sẽ thất bại, cho dù cuộc sống thêm một lần nữa, nhưng nó cũng sẽ thông qua cách khác mà biến thành sự thất bại ấy."
Đào Hoa Thiếu cười ha hả:"Trời ơi, đây là cái lý luận gì vậy? Muội lần trước có nói qua quan niệm về số mệnh người rồi mà."
Lúc này trên thuyền đột nhiên lắc lư, tôi bỗng thấy buồn nôn, cảm giác vật gì trong dạ dày đang trào dâng lên.
Đào Hoa Thiếu nhíu mày nói: 'Làm sao vậy?"
Tôi hít một hơi thật sâu, lắc đầu nói: "Có lẽ là tối qua ăn thức ăn hư nên bị đau bụng thôi."
- Chương 1 - Xuyên qua thành thiên hạ đệ nhất trang chủ
- Chương 2 - Gặp Đào Hoa Thiếu ở Thanh Lâu Vô Tích
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29 - Hoàn
- Ngoại truyện - Lôi Du Nhạc