Quyển 2 - Chương 8
Tôi cố bình tĩnh, đạm đạm nhất tiếu: "Hoàng thượng, nhớ thì sao, mà quên thì sao. Nếu Hoàng thượng đã biết tâm tính của Liễm Dung, thỉnh Hoàng thượng để Liễm Dung xuất cung." Quản đến quan hệ trước kia của bọn họ làm gì, có thể ra khỏi cung là tốt rồi.
"Liễm Dung, trẫm từng nói, nàng là nữ nhân của trẫm, đời này đừng hòng xuất cung." Hắn lạnh lùng nhìn tôi, bá đạo nói. Tôi là người, không phải đồ vật. Tôi thuộc về chính mình.
Tôi giận, hung hăng trừng mắt, "Tề Hạo, cho ngươi ba phần thuốc nhuộm thì đừng tưởng mở được xưởng nhuộm. Ta nói cho ngươi, Liễm Dung ta không thuộc về bất kì kẻ nào, ta chỉ thuộc về chính ta. Người Tề gia các ngươi có phải đều mắc bệnh tâm thần hết rồi không, hết lần này tới lần khác muốn động chạm đến ta. Ta đẹp không đẹp, tài không tài, là một bát phụ điển hình, có cái gì tốt. Một Thành vương còn chưa đủ, lại đến ngươi góp vui. Ta nói cho ngươi, chỉ cần còn sống một ngày, ta sẽ chạy trốn. Ta không muốn làm con chim chết yểu trong lồng son, ta muốn tự do, ta muốn làm ta đích thực. Liễm Dung ta muốn một người chồng có thể toàn tâm toàn ý yêu ta, ngươi không làm được, vĩnh viễn không làm được. Hậu cung mỹ nhân của ngươi đầy đàn, van cầu ngươi đừng trêu chọc ta. Để cuộc sống nơi Lãnh cung của ta yên bình, hoặc ngươi để ta ra khỏi đây, khi ta đã chết."
Tề Hạo hổn hển nhìn tôi: "Không được, ta sẽ không đưa nàng cho bát ca." Hoàng đế bị tôi chọc giận đến khó thở, tôi thật lợi hại.
"Có ý gì? Ta cũng không có hảo cảm với hắn, tất cả Hoàng thất các ngươi đều không thể là phu quân của Liễm Dung ta, hắn không, ngươi cũng không. Nói cho ngươi biết, Thành vương chỉ hiểu lầm ta là Liễm Diễm, hắn không thích ta, chưa từng." Tôi lớn tiếng gào lên, nước mắt bất giác cũng lăn xuống, từng giọt nóng bỏng rơi cả vào tay áo, lập tực thành vệt rõ ràng.
Tề Hạo ý vị thâm trường nhìn tôi: "Nàng không thích hắn, vì sao lại thương tâm như vậy?"
Tôi lau nước mắt, miệng nhếch một nụ cười nhạt: "Ta thương tâm sao? Ta chỉ không cam lòng, lẽ nào Liễm Dung ta lại xui xẻo đến thế? Lẽ nào ta lại thua kém Liễm Diễm?"
Hắn thản nhiên nói: "Liễm Diễm phong hoa tuyệt đại, ôn nhu hiền dịu, nàng thông minh tuyệt đỉnh, tính tình thẳng thắn, mỗi người mỗi vẻ." Người ta là phong hoa tuyệt đại, mà tôi chỉ là thông minh? Lẽ nào hắn không biết, dung mạo với nữ tử mà nói có tầm quan trọng thế nào. Nếu có thể, nguyện ý đối sự thông minh với dung mạo. Tôi tình nguyện làm một mỹ nữ có chỉ số IQ bình thường, còn hơn là làm một con ma lem thông minh tuyệt đỉnh.
Tôi ngờ vực: "Ngươi biết Liễm Diễm?"
"Ta thường đến quý phủ của bát ca chơi, rất tâm đầu ý hợp với nàng ấy." Tôi cảm thấy nhãn thần của hắn sáng lên, lẽ nào hắn cũng thích Liễm Diễm.
"Vậy nói cho ngươi, ta là sư tỷ của Liễm Diễm, từ nhỏ nàng và sư tỷ này nương tựa vào nhau mà sống, nể mặt nàng, ngươi nên trả ta tự do." Tôi tà tâm bất tử, vẫn hy vọng hắn nể mặt Liễm Diễm.
"Nàng không thể là sư tỷ của Liễm Diễm." Hắn thoáng ngờ vực tôi: "Tính đến nay, Liễm Diễm tỷ tỷ đã 26, nàng mới 18, không thể là sư tỷ của nàng ấy, nàng nói dối."
"Nói thật với ngươi, ta đã 27, đủ tuổi làm sư tỷ của nàng ta rồi chứ?" Người này thật kỹ tính, ngay cả vấn đề này Tề Hiên còn chưa phát hiện ra.
Hắn cười, "Mọi người đều biết Mạc gia Tam cô nương cùng năm sinh với ta."
Tôi cười khổ: "Ta lại nói cho ngươi biết, ta mất trí nhớ, cho nên vô luận ngươi cùng Liễm Dung có quan hệ gì, mất sạch rồi."
"Nàng vẫn nói dối."
"A? Vì sao? Chứng cứ đâu?"
"Nàng nói mình mất trí nhớ, làm sao nhớ được Liễm Diễm, nhớ Diêu Diêu. Ta không tin nàng là sư tỷ của nàng ấy, nhưng ta tin nàng là sư muội." Lòng tôi gió thổi, nam nhân này thật lợi hại. Chỉ mỗi thế thôi hắn đã đủ làm hoàng đế rồi. Tiểu nam hài này nhỏ hơn tôi 8 tuổi mà không hề đơn giản, tôi còn tự cho có thể nhìn thấu nhân tâm, trước mặt hắn, giống ăn dưa bở quá. Về điểm này, trên thương trường, so không lại với đấu tranh chính trị, thực rõ múa rìu qua mắt thợ.
Tôi tạm thời không nói gì, quỳ xuống: "Liễm Dung cung tiễn Hoàng thượng, Lãnh cung không phải nơi tốt, thỉnh Hoàng thượng tốc tốc ly khai."
Hắn vội đỡ lấy tôi, nhìn khuôn mặt sau bì diện sa: "Rốt cuộc nàng là ai, đâu mới là nàng?"
Tôi khả dĩ nổi trận lôi đình, thoáng cái điềm tĩnh như nước, ngay cả tôi cũng không biết mình rốt cuộc là ai. Bất quá tôi biết một điều, tôi vô cùng kiên cường.
"Ai là ta, không trọng yếu, quan trọng là ta là một phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, là một nữ nhân trong Lãnh cung, ta hy vọng Hoàng thượng sau này không nên đến đây nữa." Tôi bình tĩnh nói.
"Thân thể nàng bất hảo, sao có thể ở lâu trong Lãnh cung, giờ đi với trẫm, về Sương Hoa cung."
"Xin lỗi, ta thích Lãnh cung."
"Có về không?"
"Không về."
...
"Ai... Ai... Lưu manh, buông ta ra." Tôi không điếm xỉa đến hình tượng nữa mà gào to, nhưng cả người đã bị Tề Hạo bế ra khỏi Lãnh cung.
Tề Hạo quát lớn: "Câm miệng."
"Lưu manh, phi lễ a, ai cứu với a." Tôi tiếp tục la hét, mong mọi người chạy tới, hắn sĩ diện nhất định sẽ thả tôi xuống.
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là, "Xin lỗi, phụ nữ mang thai không uống rượu, cho nên rượu gì ta cũng không uống." Ế, lỡ mồm rồi.
Chậm rãi cúi đầu, muốn nhìn mặt hắn phát, nhưng hắn như không để ý, thuận miệng: "Ngươi còn chưa thị xâm, có thai thế nào được."
Tôi vội vàng cười trừ: "Đúng vậy, ta hồ đồ rồi." Xác định chuyện mang thai không bị lộ, tôi lại bắt đầu to họng: "Buông ta ra, lưu manh, ngươi không buông thì đừng trách ta không khách khí, ta từng học đấu kiếm, còn rất kỹ thuật nữa."
"Đấu kiếm là gì." Hình như có mỗi hai chữ đấu kiếm là lọt vào tai hắn í. Tôi đánh hắn một cái: "Lưu manh, buông ta ra, đi mà tim Chu Tiệp Dư, Triệu Quý Tần, còn Trịnh Thục Phi, đừng chạm vào ta."
"Trẫm hôm nay lật bài tử của Dung phi, cho nên nàng ấy phải bồi." Nhìn biểu cảm phong phú của hắn, lồng ngực nhảy nhót, lại cảm thấy bị lật nữa rồi. Tôi đã sống 26 năm, sợ ai a.
"Ai là Dung phi." Tôi không nhịn được hỏi, mỹ nhân hậu cung nào vậy? Chưa từng nghe.
"Dung phi Mạc Liễm Dung." Hắn gian tà đáp.
"A..." Tôi gào khóc, tôi là Dung phi? Cái mặt thế này mà là phi tử, giết tôi đi.
Thật bất hạnh, tôi đang kêu đang khóc, miệng bị chặn lại. Kỹ thuật hôn môi của hắn rất tốt, song thuần mềm mại nóng bỏng áp lên cánh anh đào lạnh lẽo của tôi, đầu lưỡi triền miên đi lung tung trong miệng tôi. Cảm giác này rất quen, tựa như đã từng mộng qua.
Câu dẫn a? Nguy hiểm quá, tôi vội đẩy hắn ra, mặt đỏ hồng: "Làm gì vậy? Ta là con gái nhà lành, không phải đồ tùy tiện, thả ta xuống."
Hắn ưu nhã nhìn tôi: "Hảo, thả đây." Tề Hạo nới lỏng tay, có xu thế muốn vứt tôi xuống mặt đất. Bây giờ, tôi là phụ nữ có thai, vứt xuống đất thì đứa bé trong bụng làm sao thì sao? Vội vàng, tôi vòng tay ôm lấy cổ hắn. Nhìn nam nhân trước mặt mang vẻ mặt thỏa mãn vì gian kế được thực hiện, tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Tiểu thư..."
"Tiểu chủ."
Hai thanh âm đồng thời vang lên, một của Lạc Kinh Thiên, còn lại là Tần Nhi. Tần Nhi trong tay vẫn cầm hộp nữ trang, hẳn là tử chỗ Thái hậu. Thấy Tần Nhi, tôi như thấy cứu tinh, "Tần Nhi, cứu ta, hắn phi lễ với ta."
Tần Nhi nhìn biểu tình dở khóc dở cười của tôi, đi tới trước mặt Tề Hạo, hai tay chống nạnh, "Ngươi là ai a? Thả tiểu thư nhà ta ra."
Lạc Kinh Thiên lúc đó, cũng rất thức thời nói: "Hoàng thượng, nương nương, thỉnh tiếp tục, thần cái gì cũng chưa thấy."
"Hoàng thượng..."
"Rầm"
Tần Nhi rất khí phách đã bị dọa đến ngất xỉu, khí thế ban nãy mất sạch.
"Kinh Thiên, đem Tần Nhi về Phượng Nghi cung, trẫm và ái phi theo sau." Phượng Nghi cung, ta van ngươi, đó chính là nơi chỉ có Nhị phẩm tần phi mới ở được á.
Ách... Sẽ không phong tôi làm Dung phi thật chứ? Thoáng cái tiến nhiều bậc vậy? Trời ạ, tôi không muốn là xuất đầu điểu của hậu cung. Tôi phỏng đoán, đầu còn chưa vươn ra, đã bị một thương tiêu diệt í.
Tôi bị một kẻ nào đấy ôm thẳng đến Phượng Nghi cung, cả hai mắt to trứng mắt nhỏ. Tôi còn không ngừng giãy dụa, đáng tiếc hoàn toàn không có tác dụng. Hắn ôm chặt lấy tôi trong lòng. Nếu tôi bây giờ mà chết, chính là vì bị hắn ôm siết đến chết. Nghĩ về thế kỉ 21, lúc rong ruổi thương trường, oai phong lẫm liệt, hôm nay lại bị một tiểu quỷ ôm không động đậy được, thực là nhục nhã.
Tôi dám khẳng định, ngày mai tin tức trong cung sẽ vừa nhiều vừa oanh tác. Tất cả mọi người sẽ thấy sao mà kì lạ, không hiểu tại sao một đứa con gái xấu không ai sánh bằng lại vùng lên được, không biết có tần phi nào đến xin tôi chỉ bảo không nhỉ? Đến lúc đó, tôi sẽ rất thích dạy dỗ các nàng nga... Hãn, lạc đề.
Tề Hạo trước mắt còn chưa lập hậu, đám đàn bà phi tần kia dẫm đạp lên nhau để trở thành chủ nhân của hậu cung. Tôi tuy là thiếp, nhưng gia sự coi như hiển hách. Trước có Thái hậu, Hoàng thượng lại ngưỡng mộ, có phải sẽ là một mối uy hiếp cho các nàng ta không? Các nàng tất nhiên biết tôi xấu xí không ai sánh bằng, đáng tiếc các nàng vẫn thua tôi. Đã có dã tâm tranh đoạt ngôi vị, lẽ nào còn để lại một mầm mống tai hoa thế này? Tha giết thừa còn hơn bỏ sót. Mà tôi, rất có thể sẽ thành một trong đống thừa kia, trở thành cái bàn đạp của một đứa con gái nào đó.
Nằm trong lồng ngực của một anh đẹp trai, cảm giác cũng không tệ. Để lo cho cái mạng nhỏ của mình, chính là không nên tham luyến những cái ôm của người nam nhân này.
Tôi cả kinh, giãy dụa, lớn tiếng: "Buông ta ra, ta nói cho ngươi, hôm nay ta chết cũng không làm Dung phi. Trong đống nữ nhân hậu cung của ngươi, đừng có động vào ta."
"Nha đầu, ta đã làm gì mà nàng ghét ta vậy." Hắn hạ giọng, trầm trầm hỏi.
"Đúng, ta thấy ngươi là muốn nôn, muốn nôn a, ngươi có hiểu không? Trên người ngươi đều là mùi của đám nữ nhân, ta ngừi là thấy buồn nôn. Nam nhân của Liễm Dung ta, chỉ thuộc về một mình ta. Ngươi là kẻ sớm nắng chiều mưa, ăn chơi đàng điếm. Xem xem, ngươi một điểm cũng không xứng với ta." Nhân gia tốt xấu cũng là hoàng đế, có tiền có quyền có thế, vậy mà bị tôi châm biếm không đáng một đồng.
Hắn là hoàng đế, là nam nhân ngồi trên thiên hạ, chắc chắn chưa từng bị ai khinh thường, mà tôi lại ngang nhiên chửi bới ầm ĩ. Tôi đoán mình không khéo phải ở Lãnh cung cả đời cũng nên.
Tề Hạo hung hăng trừng mắt với tôi, cả giận: "Mạc Liễm Dung, nàng..."
Tôi không hề sợ hãi, "Ngươi có biết không, ngươi lấy nhiều vợ như vậy là trùng hôn, nếu mà ở quê ta, cũng đủ chết một trăm lần. Ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng ngươi làm Hoàng thượng thì muốn làm gì thì làm. Ta muốn tình yêu, là một thứ độc nhất vô nhị, là thứ không bị vấy bẩn. Một đống đán bà chia nhau một người đàn ông, không phải là phong cách của ta, ta không đáng chịu vậy. Điều ta muốn ngươi vĩnh viễn không thể mang lại được, ngươi sẽ không phải là phu quân của ta. Kỳ thật ta biết rất rõ. Ngươi căn bản không thích ta. Nữ nhân bên cạnh ngươi lúc nào cũng uốn mình theo ngươi, chỉ có ta dám ngỗ nghịch với ngươi. Đối với vinh hoa phú quý của hậu cung chẳng màng, cho nên ngươi muốn ta cam tâm tình nguyện làm kim ti điểu trong cung của ngươi. Ngươi muốn chứng minh cho ta sức chinh phục của ngươi, chứng minh khí phách vương giả của ngươi. Thế nhưng, ta nói cho ngươi biết, Liễm Dung ta trời sinh như vậy, ngươi vĩnh viễn vô pháp cải biến ta. Ngươi đã không thể cho ta điều ta muốn, không bằng hãy buông tha ta, để ta ở Lãnh cung tự sinh tự diệt đi."
Nói xong lời cuối, nước mắt lại rơi lã chã. Cứ cho là tôi sẽ làm một nữ tử trong hậu cung. Thân là hậu cung nữ tử, thì nhất định suốt đời bi ai. Phi tần trong hồng tường, rốt cuộc có bao nhiêu nử tử sống sót được? Những mỹ nhân hoạt sắc sinh hương đó bất quá chỉ là một món đồ trang trí không linh hồn. Tâm hồn của các nàng, từ lúc tiến cung, đã biến mất rồi. Tôi không muốn làm một cái xác không hồn, thề không vào hậu cung.
Vốn tưởng rằng hắn sẽ nổi trận lôi đình, sau đó tôi sẽ được giải thoát.
Nhưng hắn không tức giận, chỉ đờ người nhìn tôi. Một lúc rất lâu sau, nhẹ nhàng buông tôi xuống, chậm rãi nói: "Quay về Lãnh cung đi, hai năm trước ta không thể cho nàng cái gì, hai năm sau ta vẫn không thể cho nàng một cái gì."
Trong nháy mắt, tôi trông thấy một tia mịt mùng trong mắt hắn, một tia đau xót. Hay là hắn thực sự yêu tôi, chỉ là tình yêu của hắn có rất nhiều rào cản. Đang làm một đế vương, tình yêu thế nào đi chăng nữa cũng là một thứ gì đó xa xỉ.
Mặc kệ hắn có thực cùng Liễm Dung phát sinh chuyện gì, cũng không còn quan trọng nữa, dù sao tôi cũng không phải là Liễm Dung.
Chậm rãi xoay người, "Cảm tạ Hoàng thượng, nô tỳ phụ hậu ái của Hoàng thượng." Tôi cung kính nói một câu trước hắn, hy vọng không phải là câu nói cuối cùng. Chỉ cần hắn để tôi an tâm ở lại Lãnh cung, tôi khả dĩ tôn trọng hắn được.
"Liễm Dung." Tôi quay lại, hắn cũng quay lại, đáy lòng có thứ gì đó chậm rãi trào ra.
Hắn đi đến trước mặt, đặt một khối ngọc vào tay tôi, nhẹ nhàng nắm tay tôi lại: "Mặc kệ nàng có muốn nhận hay không, nàng đã là Dung phi. Nếu có một ngày nàng đã thông suốt, tới tìm ta. Nếu... có ngày nàng xuất cung, thứ này sẽ có tác dụng." Hắn lại xưng 'ta' một lần nữa. Tôn nghiêm của một người bá khí như hắn lại buông xuôi, chỉ vì tôi. Nguyên lai lòng hắn thực sự có tôi. Giờ khắc này, tôi gần như muốn nói cho hắn, Liễm Dung đã chết, Liễm Dung trong lòng hắn đã chết. Tôi càng muốn nói cho hắn biết, tôi nguyện ý làm Dung phi, làm một tiểu nữ nhân thầm lặng, làm một đóa hoa nhỏ trong không vươn mình trong trăm ngàn đóa hoa.
Lời đã ra đến đầu lưỡi nhưng vẫn không thể thốt lên, hóa thành một điệu cười nhạt thê lương, "Tề Hạo, cảm tạ chàng." Tôi chỉ có thể nói như vậy, giữa chúng tôi nhiều lời vô ích.
Tôi mù mờ trở về Lãnh cung. Mỗi bước nặng tựa nghìn cân. Một lỗ hổng dẫn mở rộng trong ngực, khiến máu rơi không dừng. Giờ tôi mới phát hiện, ra mình đã yêu người con trai bá đạo ấy. Chúng tôi dường như hữu duyên, lúc nào cũng bất kỳ nhi ngộ (1), dù sao cũng có vô vàn liên hệ. Tôi không biết vì sao xuyên không, lẽ nào chỉ để gặp hắn? Nhưng người con gái trong lòng hắn, rốt cuộc là 'Liễm Dung', hay là tôi?
(1) bất kỳ nhi ngộ: không hẹn mà gặp.
...
Trở về Lãnh cung, Ngâm Thu đang đợi tôi. Tần Nhi có lẽ vẫn ở Phượng Nghi cung, không biết đám tần phi đó có khi dễ nàng không.
Ngâm Thu thấy tôi thất hồn lạc phách, lo lắng hỏi: "Tiểu thư, tiểu thư không sao chứ?"
Tôi gượng cười, "Muội xem ta có việc gì chứ? Khỏe mà."
"Tiểu thư, nữ nhân hoài dựng (2) kỵ ưu tư, tiểu thư phải tự bảo trọng."
(2) hoài dựng: mang thai.
Tôi vẫn cười. "Ta khỏe, bảo trọng cái gì chứ." Nói xong đi về giường, thong thả nhắm mắt lại.
Ngâm Thu vén rèm sang, cũng cười: "Tiểu thư, tiểu thử xem, đây đề là phần thưởng của Thái hậu. Ngoài trừ tiểu thư và Thục phi nương nương, các nương nương khác đều không có. Tiểu thư chọn mấy thứ để làm y phục cho tiểu công tử." Cái gì thế, sao lại là tiểu công tử, trọng nam khinh nữ.
Tôi phất phất tay, ý bảo đem mấy thứ đồ đó đi. Nàng vẫn còn muốn nói gì, nhưng thấy vẻ mặt buồn bà của tôi, không an tâm định hỏi lại...
"Tiểu thư..." Thì một tiếng kêu thảm thiết đã phá vỡ sự yên tĩnh của Lãnh cung, khiến tôi bị giật mình. Tần Nhi vội vội vàng vàng chạy vào, nhào lên giường khóc lớn.
Tần Nhi theo tôi đã lâu, tôi chưa từng thấy nàng thất thố như vậy. Vừa tức vừa buồn cười, tôi vỗ vỗ lưng nàng, "Đừng khóc, nói cho ta biết, làm sao vậy?"
"Tiểu thư, tiểu thư mạo phạm Hoàng thượng, nô tỳ còn tưởng Hoàng thượng sẽ trị tội tiểu thư chứ." Vừa nói vừa khóc, nước mắt nước mũi lau hết vào người tôi.
"Tần Nhi, tiểu thư nhà cô đã vào Lãnh cung, còn trị thêm gì được nữa? Cùng lắm là giết ta, một nguời hai mạng, ha ha." May mà tôi trời sinh lạc quan, có thể đùa giỡn bất kì lúc nào.
Hai mắt Tần Nhi vẫn giàn giụa, nhìn tôi, "Nô tỳ nghe nói Hoàng thượng có ý phong tiểu thư làm Dung phi, vì sao đột nhiên lại thay đổi?"
Tôi thản nhiên: "Vì ta không cho phép, không bằng nhét ta vào Lãnh cung."
"Tiểu thư?" Tần Nhi sợ rồi, tôi mang đến không ít bất ngờ cho nàng, nhiều nữa cũng không sao.
"Tần Nhi, còn nhớ trước kia ta nói gì với muội không? Liễm Dung tuyệt đối không gả cho một nam nhân không xứng." Tôi kiên định, lòng lại mơ hồ cay đắng, hắn có thật không xứng?
Tần Nhi chỗ hiểu chỗ không mà gật đầu, "Sau đó Tần Nhi cũng phải tìm một nam nhân mình thật sự yêu thích."
Tôi thân mật điểm trán nàng: "Tử nha đầu, mới tí tuổi đầu đã muốn lấy chồng."
Tần Nhi mất hứng cãi: "Nô tỳ đã 19 rồi, không lấy chồng thì thành bà cô à." Nghĩ lại, thời xưa, 19 tuổi không còn nhỏ nữa.
Tôi bỗng nhớ đến Vân Dung và Tưởng Dung, hai người bọn họ cũng 19 rồi, nếu không phải vì tuyển tú cứ lần lữa trì hoãn, không khéo còn đã có con. Không biết các nàng ấy thế nào. Mặc kệ đi, phó thác cho trời.
Nhìn hiện tại, một Tần Nhi nhỏ hơn tôi đến 7 tuổi. Tôi suy nghĩ, có nên tìm cho nàng một đức lang quân không nhỉ.
- Quyển 1 - Chương 1
- Quyển 1 - Chương 2
- Quyển 1 - Chương 4
- Quyển 1 - Chương 5
- Quyển 1 - Chương 6
- Quyển 1 - Chương 7
- Quyển 1 - Chương 8
- Quyển 1 - Chương 9
- Quyển 1 - Chương 10
- Quyển 1 - Chương 11
- Quyển 1 - Chương 12
- Quyển 1 - Chương 13
- Quyển 1 - Chương 14
- Quyển 1 - Chương 16
- Quyển 1 - Chương 17
- Quyển 1 - Chương 18
- Quyển 1 - Chương 19
- Quyển 1 - Chương 20
- Quyển 1 - Chương 21
- Quyển 2 - Chương 1
- Quyển 2 - Chương 2
- Quyển 2 - Chương 3
- Quyển 2 - Chương 4
- Quyển 2 - Chương 5
- Quyển 2 - Chương 6
- Quyển 2 - Chương 7
- Quyển 2 - Chương 8
- Quyển 2 - Chương 9
- Quyển 2 - Chương 10
- Quyển 2 - Chương 11
- Quyển 2 - Chương 12
- Quyển 2 - Chương 13
- Quyển 2 - Chương 14
- Quyển 2 - Chương 15
- Quyển 2 - Chương 16
- Quyển 2 - Chương 17
- Quyển 2 - Chương 18
- Quyển 2 - Chương 19
- Quyển 2 - Chương 20
- Quyển 2 - Chương 21
- Quyển 2 - Chương 22
- Quyển 2 - Chương 23
- Quyển 3 - Chương 1
- Quyển 3 - Chương 2
- Quyển 3 - Chương 3
- Quyển 3 - Chương 4
- Quyển 3 - Chương 5
- Quyển 3 - Chương 6
- Quyển 3 - Chương 7
- Quyển 3 - Chương 8
- Quyển 3 - Chương 9
- Quyển 3 - Chương 10
- Quyển 3 - Chương 11
- Quyển 3 - Chương 12
- Quyển 3 - Chương 13
- Quyển 3 - Chương 14
- Quyển 3 - Chương 15
- Quyển 3 - Chương 16
- Quyển 3 - Chương 17
- Quyển 3 - Chương 18
- Quyển 3 - Chương 19
- Quyển 3 - Chương 20
- Quyển 3 - Chương 21
- Quyển 3 - Chương 22
- Quyển 3 - Chương 23
- Quyển 3 - Chương 24
- Quyển 3 - Chương 25
- Quyển 3 - Chương 26
- Quyển 3 - Chương 27