Gửi bài:

Chương 32

oài truyền tới tiếng đập cửa, mở ra thì chính là ông anh họ Lục Triển Bằng.

"Tiểu Hàn! Anh bị người ta đòi nợ không có chỗ trốn, cho anh ở đây vài ngày đi!" Lục Triển Bằng gào lên ai oán sau đó rất coi thường chủ nhà trực tiếp chui vào phòng bắt chéo hai chân trên sofa, hai tay vung vẩy đánh giá hoàn cảnh chung quanh. "Ai nha,vài năm rồi, cũng không thay đổi gì mấy nhỉ?"

"Đang làm chuyện xấu gì đó?"

"Không... anh nào dám..." Lục Triển Bằng bất mãn bĩu môi, ngón trỏ tay trái chạm chạm khóe mắt. Xoay trái xoay phải, tìm nửa ngày không tìm được người muốn tìm: "Ý,mỹ nhân đâu? Cậu không đưa cô ấy về đây à?"

Lục Thủy Hàn đang muốn châm trà, bỗng nhiên nghe vậy, tay có chút run, liền vội vàng buông xuống. Ngữ khí cũng trở nên không kìm chế được: "Còn nói lung tung, em gọi điện thoại để bác tới lôi cổ anh về đó."

"A! Tiểu Hàn, cậu không thể thấy chết mà không cứu a!" Lục đường huynh thiếu chút nữa là quỳ xuống tới ôm lấy bắp đùi Lục Thủy Hàn khóc lóc.

"Được được, anh đi ăn không?"

"Không. Anh không có tiền, không có tiền..." Vô cùng oán thán.

"Vớ vẩn! Lần trước anh đầu tư cổ phiếu, tiền kiếm được lại cầm đi tán gái hết rồi hả?" Lục Thủy Hàn tiếp tục trấn định cầm lấy ấm trà.

"Không...Không..." Lục đường huynh chột dạ mở lớn mắt, thấy "tiểu Hàn" một chút cũng không tin đang liếc mình, đành xoa xoa tay. "Cái này, cái này... Anh phải ... phải... Đền ít tiền..."

"Phát sinh chuyện gì?"

Lục đường huynh đang muốn đáp lời,chuông cửa lại vang lên. Không đợi anh ta ngăn cản, Lục Thuỷ Hàn đã ra mở cửa, từ bên ngoài, một cô nàng hùng hùng hổ hổ xông tới

"Lục Triển Bằng đâu, Lục Triển Bằng đâu!"

"JoJo?" Lục Thủy Hàn nhíu mày, xoay tay lại đang muốn chỉ chỗ anh họ vừa ngồi – ngay sau đó đã sững cả người. Ông anh họ qúy báu vừa ngồi kia đã biến đâu mất rồi

Lục Thủy Hàn sờ sờ cái mũi, hừ hừ vài tiếng bất mãn trong cổ họng

Không biết là bất mãn với Lục Triễn Bằng hay là bất mãn với anh mà JoJo mặc kệ đây không phải nhà mình, hùng hùng hổ hổ xông vào, ngó nghiêng tìm kiếm khắp nơi.

Mắt thấy cô nàng hung hăng đá văng cửa phòng ngủ rồi lại đạp cửa phòng khách mà vẫn chưa tìm thấy người... Ai đó nhanh chóng theo sau, định ngăn cản thì nhoáng một cái đã thấy ông anh họ nhà mình không hiểu từ xó nào chui ra, phi thẳng ra cửa chạy mất dạng

Lục Thuỷ Hàn vô lực xoa xoa trán, ngăn JoJo lại: "Thôi thôi, anh ấy đã đi mất rồi"

"Hả?". JoJo kinh ngạc quay đầu, nhìn Lục Thuỷ Hàn chớp mắt vài cái, uất hận đá tung cửa phòng rồi cũng ngoan ngoãn đi ra.

Lục Thủy Hàn trong lòng chỉ mong cô nàng mau đi cho để mình được yên. Ai dè, người vừa đi đến cửa đã vội đổi ý, uốn éo vòng eo, quay lại ghế sofa ngồi đúng lên chỗ Lục Triển Bằng vừa ngồi, hai chân bắt chéo, ý là nhất định không chịu đi

"Anh ấy còn chưa đi xa, cô không định đuổỉ theo sao?". Lục Thuỷ Hàn "tốt bụng" nhắc nhở

Mỹ nhân quyến rũ liếc anh một cái, thò tay vào túi xách lấy ra một bao thuốc là và bật lửa, tao nhã rút một điếu đưa lên miệng: "Hút thuốc ở đây được chứ?"

"...". Xin cô. Cô đưa thuốc lên tới tận miệng rồi, tôi còn cản được sao?

JoJo thấy anh trầm mặc không nói gì, coi như đó là đồng ý, bật lửa châm thuốc, bình thản hít một hơi. Môi son hé mở, bầu không khí như có như không bao phủ bởi khói thuốc mờ ảo

"Ngồi đi.". Cô nàng tao nhã hất cằm, như thể đây là nhà mình chứ không phải nhà người khác

Lục Thủy Hàn bất lực, đành nghe lời ngồi xuống, đối phương bỗng ném qua hai món đồ, chính là bao thuốc và chiếc bật lửa lúc nãy.

"Xem anh hôm nay tâm tình cũng không được tốt. Thử một điếu đi!"

Phụ nữ hút thuốc cũng có nét thu hút riêng. Lục Thuỷ Hàn không thể pphủ nhận JoJo quả thật là một yêu nữ không thể coi thường

Ai đó lặng lẽ thở dài, mở hộp thuốc lá, ngậm một điếu lên miệng, châm lửa....

"Khụ, khụ..."

"Ha ha". Yêu nữ cười lớn."Reims, anh thật kém quá đi"

"Chuyện của cô và anh ấy là thế nào vậy?". Lục Thủy Hàn bị sặc, nước mắt nước mũi giàn giụa, mùi vị thuốc lá lạ lẫm khiến anh khó chịu, đem mấy thứ đó quăng trả lại cho JoJo, chậm rãi hỏi han

JoJo nhún vai, vung vẩy bao thuốc trong tay:"Anh thấy rồi đó."

"Cô... Đuổi theo anh ấy?"

"Uh". Cô nàng không hề phản bác, hung hăng hít một hơi: "Đàn ông Lục gia nhà các anh thật đáng ghét"

"Đừng tính cả tôi vào nữa chứ"

"Hừ! Anh là đáng ghét nhất"

Lục Thuỷ Hàn mất tự nhiên xoay xoay trên ghế; "Vì sao anh ấy lại trốn tránh cô?"

"Sợ tôi đòi nợ thôi!".

JoJorất thản nhiên, thấy anh không hiểu liền từ tốn giải thích: "Anh ấy đánh nhau với người ta, phá tan cả quán bar, không có tiền đền, tôi liền đền giúp..."

Ai đó nghe xong lại càng khônghiểu: "Vì sao anh ấy lại đánh nhau?". Ông anh họ nhà mình, xét về tính cách hẳn là khó có thể tự nhiên gây chuyện đến nỗi phải đánh nhau.

Khuôn mặt tinh xảo bỗng nhiên thay đổi, cười cười sau đó lại nghiêm túc: "Bởi vì vừa vặn hôm đó tôi cũng ở quán bar ấy, mấy thằng nhãi con tính chuốc cho tôi say rồi...."

"..." Lục Thủy Hàn lúc này mới giật mình hiểu ra, hoá ra anh họ là anh hùng cứu mỹ nhân. Tiếc là cứu xong lại bị mỹ nhân đuổi cho chạy trối chết

Quán bar đêm Thượng Hoàng hôm đó là một trong những câu lạc bộ đêm nổi tiếng nhất thành phố, tuỳ tiện uống một ly rượu cũng mất tới mấy ngàn, đánh nhau ở chỗ ấy rồi còn đập phá đồ đạc của người ta, không phải muốn đền tiền đến chết sao? Bất quá, Lục Triển Bằng lúc ấy chắc chẳng nghĩ xa được đến thế.

"Cô thích anh ấy sao?"

"Hừ. Tôi mà thèm.... Dù sao tôi cũng lớn tuổi rồi mà".

Không sai, khóe mắt bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, viền đen quanh mắt cũng ngày càng đậm, tuổi thanh xuân chẳng thể níu kéo được nữa rồi...

Khuôn mặt này rốt cuộc củng không còn nhan sắc làm biết bao người đàn ông mê đắm nữa, cũng nên tính chuyện tương lai đi là vừa.

"Nhưng thật ra cậu không muốn cùng tri kỷ tỷ tỷ này tâm sự một chút sao?"

"Tôi có cái gì cần tâm sự chứ?" Lục Thủy Hàn ngây người, không chú ý, tàn thuốc bay trong không khí, rơi trên tay khiến anh giật mình.

JoJo đưa tay lấy chiếc gạt tàn, đem tàn thuốc dụi tắt, tìm một tư thế thư thái, nghiêng người dựa vào sofa. "Cậu và học muội [1] của tôi, thế nào rồi?"

Ai đó lúc này mới hoàn hồn, nhìn lại, chậm chạp ngồi xuống. "Có gì thì sao mà không có gì thì sao?"

"Xem tôi là con ngốc sao". JoJo bật cười. "Nể tình tôi sắp là chị dâu của cậu, tôi nói cậu nghe chuyện này, được không?"

"Cô quen cô ấy à?"

"Không quen, nhưng tôi rất thân với Tiểu Bạch nên cũng coi như là biết chút ít."

"Ai? Bạch Mặc Nhiên?"

"Đừng có dùng vẻ mặt này chứ..." JoJo có chút kinh hoàng. Suy nghĩ chậm rãi trôi nổi, bắt đầu trở lại bốn năm trước.

"Cậu mê đắm là bình thường, ngay cảTiểu Bạch củng chạy không thoát mà..."

"Hừ..." Ai đó khẽ hừ hừ, ngữ khí này...

"Cô cũng thích họ Bạch kia chứ gì?"

"Cái gì hả?" JoJo thẹnquá hoá giận: "Cậu rốt cuộc muốn nghe hay không hả?"

"Cô nói tiếp đi"

"Đại học S khoa văn cậu biết không? Lúc ấy tôi là học trưởng... Cười cái gì mà cười, JoJo ta đây năm đó cũng là sinh viên ưu tú đó nha! Uh... Là như vậy...". JOJO tóm tắt thật ngắn gọn, đơn thuần vì ái mộ tài năng, vừa nhập học không đến hai ngày, Diệp Hân Mạch đã tham gia cuộc sát hạch nghiêm khắc để vào tổ văn học, sau một ít bản thảo của cô được đăng trên tập san của trường, hấp dẫn được cả Bạch Mạc Nhiên cũng tham gia vào tổ văn học xã, sau đó liền gây lên một trận kinh thiên động địa về văn học —— nghĩ năm đó, Bạch Mạc Nhiên là cái tên cả trường chẳng ai là không biết.

"Như vậy sao?"

"Là như vậy đó".

Ai đó gắt gao bóp chặt tàn thuốc, trừng mắt."Cô không phải vừa nói là cô ấy đá Bạch Mặc Nhiên sao?"

"Uh thì ... Lúc ấy rất nhiều người đồn đại cô ấy thích Tiểu Bạch, chỉ tiếc, bọn họ vào đoàn tổ xã hội không bao lâu thì tôi liền tốt nghiệp. Sau này cũng từng gặp lại Tiểu Bạch, bộ dáng hiện tại cũng không kém cậu bao nhiêu, vừa nhắc tới tiểu học muội liền nhảy dựng lên...". JoJo nhún vai, gương mặt ra vẻ không cần nói cũng biết.

Bạch Mạc Nhiên tao nhã như thế lại phản ứng mạnh đên vậy, kỳ thật cũng không cần nghĩ nhiều, khẳng định là cảm tình không ít.

Lục Thủy Hàn nhắm mắt lại ngã người dựa vào sofa, đầu óc hỗn loạn. Chính miệng Hân Mạch từng thừanhận, cô thích Bạch Mạc Nhiên, nhưng anh ta không đáp lại, nên về sau cũng không cố chấp nữa, là bởi vì hợp đồng kia sao? Bọn họ đến tột cùng là vì cái gì mới ký kết cái hợp đồng bất bình đẳng kia?

"Cứ cho là như vậy đi, dù sao cũng không can hệ gì đến tôi...". Rất lâu sau, ai đó mới từ từ ngẩng lên.

"Tôi cam đoan, Tiểu Bạch không phải là người dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Cho nên, tiểu học muội không muốn dây dưa với cậu, tuyệt đối có liên quan đến cậu ta."

"Cô làm sao biết là cô ấy không muốn, tại sao lại không là tôi không muốn dây dưa với cô ấy?". Ai đó bị nói trúng tim đen, đỏ mặt, yêu tinh kia, thực dã man, không để cho ai chút mặt mũi gì hết.

"Đứa ngốc cũng có thể nhìn ra. Lần trước lúc Lily ôm cậu, cô nàng đó đến mí mắt cũng không động một cái. Nếu như đối với cậu có chút tâm tư, còn có thể ngồi đó mà không ăn dấm sao?". Ngón tay trắng nõn vươn tới, gõ nhẹ lên trán Lục Thủy Hàn.

Lục Thủy Hàn thảnh thơi định thần, lập tức đối với hành vi nhát gan của mình liền cảm thấy buồn cười. Cô ấy không để ý mình, thì mình sao phải coi chừng? Nghĩ thông suốt, trái tim tựa hồ mở ra, đạp hết thống khổ bay ra ngoài.

Nhăn nhó một hồi, ai đó khí thế như lửa, chìa tay đến trước mặt yêu nữ.

"Làm gì thế?". Hành động bất thường ,cư nhiên khiến JOJO thất thần.

"Tôi nói cho cô biết,hiện tại trong lòng tôi chỉ có một mình James, cô đừng..."
(anh Hàn biến thái, định làm 1 chuyện tình đam mỹ ở đây sao. Lại còn huynh đệ văn.haha. Bó tay)

"Nói cái gì đó! Để tôi yên!"

"..."

.......
Sau một hồi vui cười, tức giận, mắng mỏ, là cô độc thật sâu. Mà cô độc nhất, chính là cuộc sống trống vắng của Diệp Hân Mạch.

Hân Mạch đang cầm trên tay chiếc ly sứ có chữ "Hàn", ánh mắt xa xôi giữa không trung. Lướt qua kiến trúc cao ngất, lướt qua dòng người đông đúc, lướt qua bầu trời u tối, phảng phất như lão thiên gia biết trong lòng cô cũng đang u ám.

Đôi môi tái nhợt không chút huyết sắc, gương mặt trong suốt càng không có sức sống, ánh mắt thu về bên chữ "Hàn" trên thân cốc, lại nhẹ nhàng thở ra một hơi."Đồ ngốc..."

Còn có một tuần nữa, là đến năm mới! Gió lạnh ngoài cửa sổ hung hãn quét quađánh úp lại, thân thể đơn bạc chậm rãi tiến ra đại sảnh, qua ô cửa bằng thủy tinh nhìn ra ngoài. Đám đồ đạc được người ta đưa tới xếp ở góc tường, thật là có chút chướng mắt, tựa như chủ nhân của chúng vậy.

Diệp Hân Mạch lẹp xẹp lê dép, hớp một ngụm nước lạnh, quẹo vào phòng ngủ. Mới bước vào cửa, một chuỗi tiếngchuông phút chốc phá tan không khí u ám, bèn chậm rãi đi qua, tìm điện thoại trong túi áo khoác.

"Xin chào."

"Hề Hề, Hề Hề, là tôi! Tiểu Trà Trà đây!". Thanh âm nhẹ nhàng của đối phương truyền tới, ngữ điệu hoạt bát sáng sủa nhất thời khiến Hân Mạch ấm lòng.

"Uh". Thanh lãnh đáplại một tiếng, Diệp Hân Mạch ngồi ở đầu giường, tiếp tục mân mê ly nước đã lạnh ngắt.

"Hề Hề a! Tôi rất nhớ cô nha! Lúc nào rảnh, chúng ta cùng đi dạo phố được không?"

"Uhm."

"Hắc hắc, hắc hắc...Hề Hề a, soái ca hôm đó...". Cô nàng cười gian từng trận.

"Là bạn trai tôi."

"Oa, Hề Hề cô thực lợi hại nha! Dễ dàng câu được soái ca Tổng biên tập! Tôi rất là sùng bái cô đó!"

"Có gì đâu."

"Không được, không được. Hề Hề, cô hiện tại có rảnh không, chúng ta ra ngoài đi. Ta muốn nghe chuyện của cô!".

Động tác uống nước thoáng chậm một giây, thanh lãnh thanh âm tuyến lập tức đáp ứng.

"Được."

Ngày đăng: 14/05/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?