Gửi bài:

Chương 26

Hân Mạch chớp mắt, nhìn thẳng vào anh ta. Bỏ qua mái tóc tổ chim thì điểm đáng chú ý là anh ta có đôi mắt rất giống Lục Thủy Hàn, phẳng lặng như mặt hồ, chỉ khác, ánh mắt của Lục Thủy Hàn đơn giản hỉ nộ vô thường đều lộ ra ngoài, còn người đàn ông này trong mắt dào dạt xuân phong đắc ý. Bất giác, đôi mắt lơ đang nhìn theo một người đi qua trước mặt, rồi lại lơ đãng nhìn lung tung.

"Tôi còn cho rằng bọn Lily nhất định có thể khiến tên tiểu tử thay đổi thái độ cơ đấy!". Lục đường huynh cũng không ra vẻ tức giận, chuyên chú nhìn lá trà lơ lửng trong chén, con ngươi càng thêm nghiền ngẫm. Anh ta hớp một ngụm trà, không cần biết người ta có thèm nghe mình nói hay không, cứ thế thao thao bất tuyệt. "Ý của dì nhỏ, đại khái là muốn cậu ta tiếp nhận sản nghiệp này..."

"?". Trên khuôn mặt trắng nõn đính lên một dấu chấm hỏi to đùng, không hiểu anh ta nói với mình điều này là có ý tứ gì.

Nhưng ai biết, người đối diện lại nhìn chằm chằm vào cô rồi nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng bóc, cười phi thường khiếm nhã: "Muốn biết tại sao không?". Sau đó dừng lại một chút, nhướn mày, đưa chén rượu lên: "Mỹ nhân à, chúng ta uống một chén được không?"

Bị bất ngờ, Diệp Hân Mạch đành hờ hững cụp mắt, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.

"Đừng nhìn tướng mạo dì nhỏ trẻ trung mà hiểu lần, năm nay kỳ thật đã bốn mươi bảy rồi đó... Đã từng nếm qua bao nhiêu cay đắng, vất vả, nhưng vẫn không có lập gia đình. Lục gia tuy rằng không tính hào môn giàu có, nhưng năm đó ông chúng tôi cũng gia gia là có một công xưởng nho nhỏ... Dì nhỏ chính là dựa vào cái công xưởng đó mà lập nghiệp ..."

Diệp Hân Mạch rất buồn bực, tên này có tật xấu là dông dài như vậy sao? Nhưng buồn bực thì buồn bực, chứ lỗ tai thì vẫn phải banh ra mà nghe chuyện bát quái.

Mặc kệ đi vậy!

Mà điều khiến Hân Mạch buồn bực chính là, đồng chí anh họ này tuyệt đối không phải có hảo ý gì nha. Mới vừa nói hai câu, đã đem chén rượu đặt ở trước mặt cô, cười vô lại y như Lục Thủy Hàn: "Mỹ nhân, chúng ta uống một chén đi?"

Hân Mạch đành tiếp tục giả vờ trầm mặc.

"Dì nhỏ xuất ngoại một mình, dốc sức làm ăn hơn mười năm, đến khi bọn anh đã hiểu chuyện mới về nước, giải thích lý do dì biến mất hơn mười năm. Hơn nữa mấy anh em của dì lại không nguyện ý tiếp nhận quản lý công xưởng, còn nói rằng chỉ cần bọn họ còn nhiều việc, sản nghiệp của dì, dì nên tự quản lý."

Hừ, hoá ra là như vậy, anh em kiểu gì không biết! Diệp Hân Mạch khinh thường bĩu môi, mới định đánh giá một câu, thì giọng điệu cùng chén rượu quen thuộc lại xuất hiện.

"Mỹ nhân à, chúng ta uống một chén đi?"

Hân Mạch run rẩy khóe miệng, giờ thì cô rốt cuộc cũng biết cái tên Lục Thủy Hàn không đến tường Nam không quay đầu, không gặp Hoàng Hà không chết tâm kia là ở đâu ra rồi, nguyên lai là do di truyền a!! Hai anh em nhà họ Lục này quả thực là giống nhau đến thần kỳ.

Lục Triển Bằng thấy cô nàng vẫn chưa mắc câu, liền tiếp tục kể lể sự tình năm đó.

Tỷ như Lục Thủy Hàn ngày xưa đi học ra sao, chỉ cần một kỳ nghỉ hè đã có thể thu xếp công xưởng đâu ra đó, rồi thì cậu ta phải khó khăn thế nào mới thoát khỏi việc tiếp quản cái công xưởng kinh dị đó, vì sao mà Lục Thủy Hàn không chịu đồng ý tiến vào thương trường mà chỉ đam mê mỹ thuật, rồi thì Lục Thủy Hàn vì để dì nhỏ chán ghét nên mới ra ngoài lăng nhăng ong bướm vân vân và vân vân...

Mỗi lần trình bày xong một đoạn ngắn, Lục Triển Bằng liền kiên định nói đi nói lại cái câu anh ta ưa thích kia: "Mỹ nhân, chúng ta uống một chén đi", khiến Diệp Hân Mạch nghe xong sa sầm hết cả mặt mũi. Rốt cục, Diệp Hân Mạch tiểu thư của chúng ta cũng tránh không được phiền nhiễu, trừng mắt một cái rồi cười mị hoặc, giành lấy chén rượư anh ta đang cầm trên tay, uống một hơi cạn sạch.

Lúc này mới làm anh ta đình chỉ cái mồm đang liến thoắng không ngừng.

"Mỹ nhân thực là có khí phách!!" Lục đường huynh ra vẻ vô tội cười toe toét, đôi mắt anh ta và đồng chí Lục Thủy Hàn tương tự nhau, làm Hân Mạch hận không thể phi cho mấy cây kim... Chỉ tiếc là trên tay cô nàng không có kim...

Lục Triển Bằng thực hiện được âm mưu, tất nhiên là sướng âm ỉ trong lòng. Kế tiếp, Diệp Hân Mạch đáng thương bị anh ta dùng nhiếp hồn đại pháp ép uống mấy chén liền...

Tuy rằng đây chỉ là vang đỏ 12. 5%, nhưng với tửu lượng ấm ớ của Hân Mạch thì cũng chả kém rượu mạnh là mấy!

Lục Thủy Hàn bị dì nhỏ bắt cóc hồi lâu khẽ quay đầu lại, nhìn về phía sofa, thấy biểu tình của Diệp Hân Mạch cùng với nụ cười mờ ám của ông anh họ liền có dự cảm rất xấu, nhưng lại không dám tùy ý bỏ đi, Lục Thủy Hàn dù sao cũng coi như là người khéo léo, nào dám vô lễ bỏ khách quý của dì để đi xem Hân Mạch hiện tại ra sao.

Lục Thủy Hàn lo lắng không thôi, tuy nhiên trước mặt dì và mấy vị khách vẫn không hề tỏ ra hoang mang. Sau khi tiếp đón mấy vị khách chu đáo rồi, dì nhỏ lúc này mới kéo Lục Thủy Hàn tìm chỗ an tĩnh, ngồi xuống.

"Tiểu Hàn."

"Vâng, có chuyện gì vậy dì nhỏ?". Bị thân ảnh mỏng manh kia bắt mất hồn, thật không dễ dàng mới kéo được trở về.

"Cháu thực sự không muốn cùng dì sang Australia sao?". Mặc dù biết thằng nhóc này rất cố chấp, nhưng dì nhỏ nhà họ Lục vẫn không bỏ cuộc, luôn tìm mọi cách khuyên nhủ. Nàng tìm rất lâu mới thấy trong Lục gia có một người tính tình và đầu óc vô cùng thích hợp với việc kinh doanh, chỉ có điều thằng nhóc này lại chỉ thích phong hoa tuyết nguyệt, chẳng hề muốn chuyên chú làm ăn gì hết.

Lục Thủy Hàn hạ mí mắt, nhìn chằm chằm chén rượu: "Dì nhỏ, dì biết mà, cháu thực sự hết sức thích văn học."

"Chỉ cần hiện tại cháu giúp dì làm chút việc, cái loại văn học mạng đó mà cũng tính là văn học được sao?". Dì nhỏ cũng thừa nhận mình bây giờ có chút không được phân minh cho lắm, nhưng mầm non này không khai quật thì thật quá phí.

"Vâng ... Kỳ thật văn học mạng cũng là một loại văn học mà..." Lục Thủy Hàn nghiêng đầu, mím môi, ở trước mặt trưởng bối, anh cũng không ngại làm một tài tử tuỳ hứng đâu.

"Cháu.... một chút suy nghĩ cũng chưa từng sao?"

Lục Thủy Hàn nhìn thẳng dì nhỏ, tuy rằng được chăm sóc tốt, nhan sắc cũng hoàn mỹ vô khuyết, nhưng trong mắt lại tràn đầy mỏi mệt, không thể nào xoá đi được. "Dì à, nếu dì mệt mỏi rồi, sao không tìm ai đó để dựa vào đi!"

Dì nhỏ đờ đẫn trong giây lát, kéo chiếc khăn sa phủ kín vai, ánh mắt phức tạp, từ từ thở dài."Cũng như nhau cả thôi...". Rồi đột nhiên chuyển chủ đề: "Cái cô bé đó, là cháu đưa đến cho dì gặp sao?"

"Vâng." Lục Thủy Hàn thận trọng gật đầu. "Dì à, cháu biết dì luôn quan tâm đến cháu, mấy năm trước là cháu không hiểu chuyện, quấy rối lung tung, đến tận năm trước mới tỉnh ngộ. Mẹ cháu ma, cũng nên tìm người quản thúc một chút ..."

"Thằng nhóc này, trong đám anh em trong nhà, chỉ có cháu tâm tư tinh tế, là đứa cháu dì yêu qúy nhất, không quan tâm cháu còn có thể quan tâm ai hả!". Dì nhỏ cười khẽ, sờ sờ đầu Lục Thủy Hàn. "Thằng nhóc này cũng lớn quá rồi nha. Aiz, dì nhỏ già mất rồi..."

"Hì hì, dì nhỏ còn trẻ lắm mà! Giờ mà ra ngoài, người ta lại chẳng bảo dì là chị gái cháu ấy chứ, tuyệt đối sẽ không nói dì gì đâu". Cái miệng của Lục Thủy Hàn lúc nào chả luôn nói lời ngon tiếng ngọt, làm dì nhỏ cười không ngớt, cực kỳ vui vẻ.

"Cháu nha, nói ngọt như vậy. Thằng nhóc này xác định rồi sao?"

"Không có ạ." Lục Thủy Hàn lắc đầu.

"Sao?"

"Cô ấy vẫn chưa vừa mắt với cháu...". Ai đó xấu hổ gãi cái đầu.

"Tiểu tử ngốc này!". Dì nhỏ tươi cười, không nặng không nhẹ tát Lụb Thủy Hàn một cái. "Dì nhỏ ủng hộ cháu, Lục gia ta không có con cháu không khí phách như thế nha!"

"Ai nha, dì nhỏ rất là lợi hại nha..."

"Cô ấy chê cháu không có tiền sao?"

"Làm gì có! Dì nhìn cô ấy xem, đâu phải người như vậy". Lục Thủy Hàn lập tức lắc đầu, đùa à, ánh mắt anh đâu có tồi như vậy!

"Tri nhân tri diện bất tri tâm, dì nhỏ của cháu nhìn người gian nhiều quá thành thói quen mất rồi..."

"Dì, vì sao..." Vì sao cứ muốn vẫn độc thân mãi vậy? Vì sao không chịu tìm một người đàn ông làm chỗ dựa? Cũng không chịu để ai gáng bớt vất vả.

Không đợi hỏi xong, dì nhỏ lập tức cắt lời. "Được rồi. Đừng nói đến dì nữa. Chỉ cần cháu muốn ở bên cô ấy tự khắc sẽ có quyết tâm... Có gì khó khăn, cú nói với dì một tiếng."

"Cháu biết rồi. Cám ơn dì." Lục Thủy Hàn đành đem thắc mắc nuốt xuống bụng.

Dì nhỏ xinh đẹp khẽ lắc đầu cười: "Dì thấy, tốt nhất là cháu sớm một chút mang cô bé kia về đi! Tiểu tử Triển Bằng kia lại chòng ghẹo con gái nhà người ta nữa rồi."

Lục Thủy Hàn nghe vậy nhìn lại, vừa lúc thấy Lục Triển Bằng vừa mới chuốc cho cô nàng một ly rượu, còn quay ra cười gian với anh thì hết cả hồn. Ai đó vội vàng đứng lên, sau đó bỏ lại một câu. "Dì nhỏ, cháu xin phép đi trước. Dì có rảnh thì đi gặp ba mẹ cháu đi, hai người vẫn nhắc tới dì luôn đó!"

"Được rồi."

Được trưởng bối cho phép, Lục Thủy Hàn cơ hồ cả người bốc hỏa, đem Hân Mạch đang mềm nhũn kia một phen túm lên kéo vào trong ngực, mắt như phóng lửa nhìn ông anh họ đáng ghét.

Lục Triển Bằng đáng thương không đề phòng, vừa thấy mỹ nhân muốn đi, lập tức cũng đứng lên."A, tiểu Hàn, phải đi về rồi sao? Anh cùng mỹ nhân còn chưa uốngđủ mà!"

"Cút ngay!"

"Aiz aiz, không muốn thì thôi! Mỹ nhân thế này, cậu không thể một mình hưởng thụ a..."

Tuy rằng tạm thời không thấy Hân Mạch có gì không ổn, nhưng Lục Thủy Hàn vẫn cảm thấy rất khó chịu. Sau khi uống rượu cô nàng đặc biệt ngoan, ngoan đến nỗi khiến anh trong lòng rất bất an. Đưa Hân Mạch lên xe xong xuôi, Lục Thủy Hàn mím môi mở cửa xe, bỗng nhiên chuông điện thoại di động vang lên, lấy ra xem thì lại chính là ông anh họ.

"Cái gì?". Giọng nói sặc mùi thuốc súng!

"Ha ha, huynh đệ, nhớ rõ phải ôn nhu nha! Tiểu mỹ nhân thể lực không bằng mấy cô em trước kia đâu...". Lục Triển Bằng khiếm nhã nói oang oang, cứ như thể vừa hoàn thành một sứ mạng to tát.

Lục Thủy Hàn ngẩn ra, ngẩng đầu lên thấy bên cửa sổ, tên đáng chết kia đang cười toe toét, một tay cầm điện thoại, một tay nắm lấy lan can. Thấy người ta nhìn lại thì vội buông lan can ra, duỗi ngón tay dán lên môi, làm một nụ hôn gió thổi về phía Lục Thủy Hàn.

"Anh đi chết đi." Ai đó hung hăng trợn trắng mắt, tắt máy, ngồi vào trong xe.

Nhìn theo đám bụi bay phía sau xe, Lục Triển Bằng gập điện thoại, nhếch miệng cười. Một lúc lâu sau lại gãi đầu, lẩm bẩm."Ha ha! Tiểu tử! Cố lên nha!"

Ngày đăng: 14/05/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?