Chương 1
Rạng sáng một ngày nào đó năm 2010, 2 giờ 19 phút, thành phố S, đường L, chung cư số 728 tầng 12 phòng số 3.
Một tấm lưng gầy yếu đang ngồi trước máy tính, ngón tay gõ bàn phím lách cách. Mái tóc dài hỗn độn uốn lượn bên eo, 1 bộ áo ngủ hơi có vẻ bảo thủ đầy nếp nhăn ôm lấy thân hình chủ nhân, ánh đèn chiếu xuống phản xạ sắc hồng như ánh chiều tà. "Két" một tiếng, ghế da mềm mại bi đẩy trên sàn nhà, làm xuất hiện tiếng kêu dài. Diệp Hân Mạch đứng dậy, loẹt xoẹt lê dép đến phòng bếp, mở tủ lạnh, nhìn vào thấy chỉ còn một tô mì tôm bên trong, cô thở dài một hơi. Cầm tô mì trên tay, cô tìm đến ấm nước, khẽ lắc lắc, thật may —— vẫn còn nước. Đem dĩa ăn trong tô mì ném vào thùng rác, thuận tay cầm một đôi đũa giả gỗ tử đàn, bưng tô mì trở lại trong phòng ngủ, tiếp tục ngồi trước máy vi tính. Đóng trang Word đang làm dở, mở giao diện trò chơi. Trên màn hình là 1 cô gái khả ái với mái tóc màu lam đang ở sân sau nhà mình cần mẫn thu thập nguyên liệu dệt vải, tại góc phải phía dưới màn hình, biểu tượng [hảo hữu] chợt sáng lên, Diệp Hân Mạch click hai cái, một mẩu tin nhắn liền hiện ra.
[hảo hữu]Cưỡi lừa tìm tức phụ: Khuya như vậy mà vẫn còn thức?
Đưa lên miệng 1 miếng mì tôm, thuận tay gõ 1 câu: "Uh". Vừa gửi đi 1 cái, biểu tượng bên kia đã lại sáng lên.
[hảo hữu]Cưỡi lừa tìm tức phụ: Em vẫn hay ngủ muộn như vậy sao?
Vẫn hay ngủ muộn như vậy sao? Diệp Hân Mạch nghiêng đầu nghĩ ngợi, đúng nha. Từ khi công ty Lôi Đình quyết định cho cô từ chức biên tập, giờ giấc sinh hoạt của cô liền biến thành như vậy, không phân ngày đêm, đảo lộn hết cả rồi.
[hảo hữu] sinh hoạt 0322: Đúng vậy.
Đối phương gửi tới 1 icon biểu tình choáng váng, Diệp Hân Mạch cười cười, đem khung trò chơi thu xuống thanh công cụ, đăng nhập vào QQ, nháy mắt, hơn mười tin nhắn hiện lên, cô khẽ cau mày, tin nhắn cũng không thèm xem liền tắt hết đi, bạn bè chỉ có hai người, một cái màu xám, một cái vẫn đang online. Cái màu xám có tên Sam Thụ, Hân Mạch gửi cho nick đó 1 tin nhắn.
Sinh hoạt 0322: Sắp kết thúc rồi.
Đối phương không có phản ứng, cũng phải thôi, ngày mai là thứ hai, bé ngoan Trần Tự Vịnh tất nhiên là đã sớm đi ngủ rồi. Ăn nốt vài miếng mì tôm trên tay, vốn rất khó ăn khi đã nguội lạnh, cô thật ko có cách nào ăn cho hết nổi. Đang muốn thoát khỏi QQ, lại chần chừ, mở danh sách, ngay lập tức hiện ra rất nhiều tài khoản QQ màu đỏ kéo dài đầy cả danh sách.
Danh sách độc giả của Mật Đại 1
Danh sách độc giả của Mật Đại 2
Danh sách độc giả của Mật Đại 3
...
Đằng sau từng nhóm QQ đó là những cái đuôi đầy các con số, hơn nữa đang ko ngừng tăng thêm với tốc độ điên cuồng. Diệp Hân Mạch biết rõ những con số đó là số tin nhắn. Xem ra, những người cũng thức muộn như cô ko phải là ít. Tùy tiện mở bừa một cái, màn hình máy tính bỗng nhiên bất động, Diệp Hân Mạch buồn bực di di con chuột, bất động, vẫn là bất động, đành phải vứt con chuột lại đó, đem mì tôm ăn nốt cho xong, xoay người kéo khăn, lau qua cái miệng, rồi lại nhìn màn hình.
Tiểu Trà Trà: Xin chào mọi người, tôi mới tới.
Sói dụ hoặc: này này, ta như vậy còn gọi mẹ sao, rất soái đó nha.
Tiểu Trà Trà: chào mọi người, xin hỏi Mật Đại có ở đây không?
Cây táo: ta không thích tiểu bạch kiểm, để hựu hựu lên đi!
Tiểu Trà Trà: ko biết Mật Đại thích dạng con gái nào nhỉ, mọi người có biết ko?
Ái ca*hựu hựu: hảo a hảo a, sói con, tới đây tỷ tỷ hun 1 cái nào!
Sói dụ hoặc: Tiểu Trà Trà, định tự tiến cử sao?
Tiểu Trà Trà: hì hì, biết đâu đó! Có lẽ, mình lại đúng là kiểu người ta thích thì sao...?
Cây táo: ta cảm thấy anh ta thích kiểu con gái mà anh ta miêu tả đó, dịu dàng, hiền thục, xinh đẹp, phóng khoáng.
...
Bị mọi người thấy mình đang onl, Diệp Hân Mạch nhanh chóng đóng QQ, mở khung trò chơi lên.
[hảo hữu]Cưỡi lừa tìm tức phụ: em đang ở đâu, anh có thứ này muốn đưa cho em.
Đang muốn trả lời anh một câu, lại phát hiện ngay cạnh nhân vật nữ có mái tóc màu lam là một nhân vật nam với tên gọi "Phu quân của [Sinh hoạt 0322]" đang an tĩnh đứng đây không nhúc nhích. Cô chợt ngây cả người, đóng khung đối thoại, tại kênh phụ cận gõ 1 hàng chữ
[phụ cận]Sinh hoạt 0322: vừa mới có việc nên ra ngoài 1 chút, tìm em có việc gì vậy?
[ phụ cận ]Cưỡi lừa tìm tức phụ: Uh.
Sau đó, 1 yêu cầu giao dịch liền xuất hiện, Diệp Hân Mạch nghi ngờ nhấn 'xác nhận', lại thấy đối phương chuyển sang 1 thần thú với dòng chữ "Tặng bà xã ", cô khẽ đỏ mặt, trong lòng cũng có chút hồi hộp. Nhìn qua chỉ số của thần thú, lam miêu, sức mạnh 2.5, tấn công 2.6, phòng thủ 2.4, quả nhiên là thần thú hiếm có nha. Trên thị trường giá lam miêu ít nhất cũng là 500RMB, con này chỉ số cao như vậy chắc cũng lên tới 800RMB, anh ta cho cô cũng thật thoải mái nha!
[phụ cận]Sinh hoạt 0322: Ngày mai anh không phải đi làm sao?
[phụ cận ]Cưỡi lừa tìm tức phụ: Có, vừa mới có người bán lam miêu, giờ đã tặng em rồi, bây giờ out đây.
[phụ cận ]Sinh hoạt 0322: Cám ơn.
[phụ cận ]Cưỡi lừa tìm tức phụ: Không cần khách khí.
Gửi tới 1 khuôn mặt cười thật lớn, sau đó phu quân của cô liền biến mất, tên anh trong danh sách bạn bè cũng rất nhanh đổi thành màu xám. Diệp Hân Mạch lấy lam miêu ra xem, dễ thương quá, con mèo nhỏ màu lam ở bên cạnh nhân vật của cô khẽ chuyển động nhìn thật thú vị. Nhìn một hồi lâu mới phát hiện ra mình từ nãy đến giờ cứ đứng yên tại chỗ, quên mất luôn việc thu thập nguyên liệu. Vậy là đem lam miêu cất vào kho, khoá lại rồi tiếp tục thu thập.
Lôi Đình là 1 công ty mới thành lập vài năm gần đây, chuyên về mảng tiểu thuyết online. Lầu 5 công ty Lôi Đình là tầng dành cho ban biên tập, 1 nhân viên nữ mái tóc dài gợn sóng, khuôn mặt trang điểm kỹ càng, quay sang người bên cạnh mặc bộ đồ màu đen đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, bĩu môi: "Nhìn thấy không, tổng biên tập của chúng ta đêm qua chắc chắn là ngủ không ngon, khó trách, mắt có quầng thâm — khẳng định là tối qua vui vẻ với mỹ nữ nha ... Haizz..."
" Tiểu Trần, đừng nói bậy, tổng biên tập nghe thấy bây giờ." – Nữ biên tập mặc đồ đen lên tiếng.
"Hứ..." Người đẹp có mái tóc dài lôi gương ra soi, sau khi chắc chắn khuôn mặt vẫn hoàn hảo mới vừa lòng thu son môi và gương cất vào túi xách, quay ra nói: "Không phải nói tổng biên tập của chúng ta rất phong lưu sao? Sao lại ko có chuyện anh ta qua lại với phụ nữ chứ ?"
Cô cũng là phụ nữ mà, thử nhìn xem toàn bộ nhân viên trong công ty, ngoài cô – người cao 1m73, thân hình quyến rũ, xinh đẹp lại thêm tài viết văn, thì thử hỏi còn ai có khả năng lọt vào mắt xanh của Tổng biên tập chứ?
Nghe nói tổng biên tập phong lưu thành tính, cô cũng muốn tìm cơ hội thể hiện phong thái hơn người của mình trước mắt anh. Nhưng ai ngờ, hơn 1 tháng nay sếp chưa từng liếc mắt nhìn cô quá 5s, lấy đâu ra cơ hội mà thể hiện chứ.
Đương nhiên, Tổng biên tập đại nhân — Lục Thủy Hàn chẳng có thời gian mà nghe lời oán thán của nhân viên vì anh hiện tại đang rất khốn đốn. Vì sao vậy? Tất nhiên là vì tìm quà sinh nhật cho "bà xã" rồi. Có điều, ko biết cô thích cái gì nữa, lam miêu lại đem tặng mất rồi. Ngày sinh nhật là do anh suy đoán từ dãy số 0322 phía sau tên nhân vật của cô, tuyệt đối không phải đoán bừa nha.
Muốn biết vì sao họ kết hôn, phải quay về lần đầu tiên 2 người gặp mặt. Hôm đó, anh làm nhiệm vụ đi qua khu vực có quái mới, vừa lúc gặp đội của cô đang đánh Boss. Đột nhiên Boss tấn công bất ngờ, 1 người ko tránh kịp nên bị giết, tổ đội vì thiếu người nên có phần yếu thế. Những người khác ko nói gì, cứ thế lặng lẽ bỏ đi, chỉ còn lại 1 mình cô. Không oán trách, ko chửi mắng cũng ko hề tức giận, cô cứ như vậy yên lặng đánh quái.(đoạn này chém hơi quá tay, bà con thông cảm)
Anh thấy lòng mình khẽ động, tuy rằng tên gọi của cô có chút ko được nữ tính —— "Sinh hoạt 0322″, nhưng sự trầm mặc ấy khiến trong anh nảy sinh ko ít hảo cảm, thật sự muốn che chở, bảo vệ cô. Thế là, anh tiến lên trước hỏi 1 câu.
[phụ cận]Cưỡi lừa tìm tức phụ: Ngươi có LG không?
[phụ cận]Sinh hoạt 0322: Không.
Cô trả lời như thế khiến anh lập tức ngớ ra, anh vốn định hỏi: ngươi có phải LG không? LG= Long cung, Long cung và Thiên cung có ngoại hình tương tự, nhưng pháp công mạnh hơn, nếu như là Long cung anh có thể mang cô cùng đi luyện cấp. Điều buồn bực nhất chính là, anh gõ thiếu 1 chữ thành ra câu hỏi của anh lại khiến cô hiểu lầm : "Ngươi có LG không?" = "Ngươi có phu quân không?". Vì thế những việc kế tiếp liền rất rõ ràng: anh dẫn cô tới trước mặt Nguyệt lão, cùng nhau thề lời thề hôn nhân —— đương nhiên là chỉ ở trong game thôi.
Kỳ thật, Lục Thủy Hàn cũng có lúc nghi ngờ liệu bà xã mình có phải nhân yêu hay ko? Cô trầm mặc ít lời, lại lạnh lùng, khó tiếp cận, suốt 1 thời gian dài online không thấy thăng cấp, cũng không để ý tới trang bị. Vì thế, Lục Thủy Hàn cho rằng đây là một người rất bận rộn, tranh thủ thời gian giải trí 1 chút sau khi làm việc điên cuồng, mà những người làm việc điên cuồng thì 80% là đàn ông rồi.
Tuy trong lòng biết bà xã mình là nhân yêu mà vẫn đối xử tốt như vậy thì quả thật có chút mâu thuẫn, nhưng thân là đại thần trong game "Toái Thiên Tinh", anh đương nhiên không thể để "bà xã" mình bị người ta bắt nạt, cho nên mới hao tâm tốn sức thay "cô" tìm kiếm trang bị, chế tạo binh khí, thu thập thần thú, lần này đem lam miêu tặng cô rồi, năng lực của "bà xã" cũng sẽ tăng thêm nhiều, anh ko còn phải lo bị cô làm mất mặt nữa.(hoá ra a ĐT lo mất mặt chứ hem phải lo bà xã bị người ta bắt nạt. Thế mà cứ chém như đúng rồi ý.>"<)
Nghĩ đến đó, Lục Thủy Hàn liền vô cùng cao hứng, có điều cơn buồn ngủ cũng thừa dịp tràn tới. Đúng lúc anh buồn ngủ díp cả mắt thì lại có tiếng gõ cửa.
Tất cả các phòng làm việc tại Lôi Đình đều có tường bằng thủy tinh trong suốt, cho nên dù Lục Thủy Hàn thân là tổng biên tập, nhất cử nhất động của anh cũng ko thể lọt qua mắt của mấy nữ nhân viên dưới quyền. Lẽ ra, lúc này mấy người đó không nên nhân lúc tổng biên tập buồn ngủ mà tới làm phiền chứ.
Lục Thủy Hàn nhíu mày, đanh giọng hỏi vọng ra: "Ai đó?"
"Là tôi."
Có người muốn ám sát mình sao ...
Ngoài cửa truyền tới thanh âm trầm thấp của nam giới, 2 từ đơn giản ấy khiến cơn buồn ngủ của Lục Thủy Hàn lập tức bị đá văng tới tận Bắc Cực. Anh vội vàng nhảy dựng lên, nhanh chóng xoa xoa mặt, sau đó đi tới cửa phòng làm việc, mở cửa ra —— một người đàn ông mặc âu phục màu trắng xuất hiện trước mắt.
''Đáng ghét !!'' Lục Thủy Hàn rủa thầm một tiếng, rồi lập tức nở nụ cười nhiệt tình, khom lưng làm tư thế mời :"Tưởng ai! Hóa ra là tổng giám đốc —— mời anh vào". Tổng tài đại nhân liếc anh một cái rồi mới thản nhiên vào phòng, Lục Thủy Hàn trong lòng ra sức nói thầm: Tổng tài đại nhân luôn là con rồng thấy đầu chẳng thấy đuôi [1], đột nhiên hôm nay lại quá bộ tới đây, lẽ nào nhàn rỗi mà đi loanh quanh? Còn mình sao lại đen đủi để bị bắt gặp khi đang nhàn rỗi thế này chứ?
"Tổng biên Lục, gần đây công việc thế nào?" Bạch Mặc Nhiên nhìn quanh phòng làm việc, cách bài trí vẫn như trước khi Linh tỷ còn ở đây, chỉ có điều trên bàn làm việc loạn thất bát nháo, ko vừa mắt chút nào. Anh ta tới ngồi tại bàn tiếp khách, 2 chân vắt chéo, hai tay đặt trên đùi, cho dù chỉ ngồi thôi cũng có khí chất điềm đạm hơn người.
"Rất tốt, rất tốt." Lục Thủy Hàn xoa xoa trán, nhìn xuống bàn tay, ko có gì, vậy mà sao anh cứ có cảm giác đang đổ mồ hôi lạnh? Tổng tài đại nhân không bảo anh ngồi, anh thế nào cũng không dám ngồi xuống chỗ của mình.
Bạch Mặc Nhiên khẽ gật đầu.'' Hẳn anh cũng biết rõ, đối với công ty Lôi Đình mà nói, đây là bộ phận rất trọng yếu —— Linh tỷ tuy đã về hưu, nhưng đây là tâm huyết của chị ấy, anh hãy cố gắng thay chị ấy làm nó phát triển cho tốt!" Nghe những lời này Lục Thủy Hàn không ngừng gật đầu như gà con mổ thóc.
"Đương nhiên, tôi sẽ nỗ lực hết mình."
"Uh, vừa lúc tôi có việc phải tới công ty một chuyến, từ lúc cậu nhậm chức tới nay, còn chưa có thời gian cùng cậu trao đổi 1 số chuyện, hôm nay thuận tiện nên đến xem qua. Đúng rồi, thật ra tôi còn có một chuyện muốn nhờ...''
Oa, không ngờ nha! Tổng tài đại nhân còn có việc nhờ mình sao? Lục Thủy Hàn có vẻ lo lắng: "Anh cứ nói, nếu có thể tôi nhất định giúp."
"Cũng không phải việc lớn gì, chỉ là ... vị hôn thê của tôi gần đây lại muốn viết tiểu thuyết, cậu biết đó, nữ sinh bây giờ..." Bạch Mặc Nhiên có vẻ không tự nhiên mở miệng nói, cô nàng nghịch ngợm ấy thật khó hầu hạ, lúc muốn cái này, lúc muốn cái khác, bây giờ tự nhiên lại nảy ra ý tưởng bột phát muốn viết tiểu thuyết, khiến anh hận không thể đem cô nhốt lại.
Lục Thủy Hàn trợn mắt, tổng tài đại nhân đã có vị hôn thê —— đến khi đám nhân viên nữ của công ty biết chuyện hẳn là không ít trái tim tan vỡ nha. Hóa ra tổng tài đại nhân hôm nay tới đây mục đích chủ yếu là muốn anh chiếu cố một chút tới cô vợ tương lai.
"Không biết vị hôn thê của anh bút danh là gì?" Sợ Bạch Mặc Nhiên nghe không rõ, Lục Thủy Hàn lại bổ sung một câu: "Là bút danh trên mạng đó!"
"Để tôi nghĩ xem..." Bạch Mặc Nhiên nhíu mày, ra sức nhớ lại xem tiểu nha đầu kia bút danh là gì.
"Đại khái là, Lam Thi Nghi —— "
Oh, Lam Thi Nghi sao, xem nào...
Nhưng trong trí nhớ, Lục Thủy Hàn ko tài nào tìm ra được cái bút danh "Lam Thi Nghi", anh buồn bực vò đầu, cảm giác tóc mình sắp rụng hết mất rồi.
Tan tầm về nhà, vội vàng mở máy, đăng nhập vào game. Trong "Toái Thiên Tinh" , hôm nay anh định làm nhiệm vụ thăng cấp, nếu hoàn thành trước 8h thì sẽ nhận được gấp bốn lần điểm kinh nghiệm. Để thăng cấp, tất nhiên không thể ko vượt qua nhiệm vụ này.
Diệp Hân Mạch lạch cạch gõ chữ, dự định thu thập đủ nguyên liệu. Đẩy túi đồ sang một bên, mở danh sách bạn bè liền thấy ông xã mình. Cô mỉm cười, khẽ lắc đầu, người này tuy rằng thích giả vờ lạnh lùng, nhưng trong game cũng là ông xã rất chu đáo.
[hảo hữu]Cưỡi lừa tìm tức phụ: Nhiệm vụ thế nào? Buổi tối cùng nhau thăng cấp đc ko?
Thăng cấp? Phần thưởng lúc 8h? Diệp Hân Mạch đau cả đầu, 8h sao,mệt chết đi được. Nhưng nhìn lại, toàn thân trang bị đều là anh đưa tặng vô điều kiện, thôi thì đồng ý một lần xem như là bồi thường đi! Vì thế cô gửi qua cho ông xã 1 icon gật đầu lia lịa.
Xem lại kho đồ của mình, sau đó cưỡi bạch hạc, nhanh chóng chạy đi làm nốt nhiệm vụ, rồi qua vị trí đã hẹn trước chờ anh. Chỉ trong chốc lát, [Cưỡi lừa tìm tức phụ] liền đưa tổ đội tới, trong đội có ba cao thủ cấp bậc trên 140, thêm cả ông xã đại thần nữa là bốn. Cao thủ sao, có vẻ không thích nói chuyện, thích ra vẻ trầm mặc, đương nhiên đám cao thủ này không bao gồm Diệp Hân Mạch mới cấp 102.
Bắt đầu khởi hành, quá trình thăng cấp rất đơn giản, tại địa điểm được định trước, đội trưởng nhận nhiệm vụ từ NPC, sau đó năm người phân công nhau đi tìm quái, tìm được rồi thì hợp lực giết chết, nhiệm vụ như vậy là hoàn thành. Nhiệm vụ này giúp người chơi của "Toái Thiên Tinh" thăng cấp cực nhanh, cho nên dọc theo đường đi có thể thấy vô số tổ đội khác cũng đang làm nhiệm vụ, hơn nữa vì phần thuởng lúc 8h mà có phần hỗn loạn.
[Cưỡi lừa tìm tức phụ] nhận nhiệm vụ, sau đó tại kênh [tổ đội] gõ 1 hàng chữ, đại ý là các thành viên không cần rời khỏi đội, cứ cùng nhau đi tìm quái —— nếu có ai trong lúc đánh quái kéo dài thời gian, anh sẽ ko khách khí lần sau mời ra khỏi đội. Lời này tất nhiên là nhắc nhở Diệp Hân Mạch rồi, mấy cao thủ cấp bậc 140+ lẽ nào lại không biết rõ điều này? Anh ta hẳn là sợ cô giữa đường ko chú ý khiến bạn bè trong nhóm chế giễu.
Diệp Hân Mạch không lên tiếng, tiện tay mở trang Word đang làm dở, một bên mở kênh [thế giới] xem người ta mua bán, tán chuyện, một bên đi theo [Cưỡi lừa tìm tức phụ].
Trong đội, ba người kia ban đầu có vẻ coi thường cấp bậc thấp của cô, nhưng khi vừa nhìn thấy toạ kỵ (con bạch hạc mà vừa nãy Mạch tỷ cưỡi ý) lại thêm lam miêu thần thú và trang bị cao cấp thì bao nhiêu bất mãn đành nuốt xuống, e là lúc đánh quái ko cẩn thận lại để cô nàng cấp thấp này chiếm đc lợi thế thì thật mất mặt.
Vì thế, lần đánh quái thăng cấp này hiệu suất vô cùng cao. Chỉ sau bốn giờ, Diệp Hân Mạch thăng liền ba cấp. Cân nhắc một chút, nếu cứ tiếp tục thế này thì sau 8h cô có lên đến cấp 107 không? Đang nghĩ ngợi, bỗng phát hiện nhân vật của mình cột máu chỉ còn một nửa, cô vội vàng kick chuột thêm máu, rồi đi loanh quanh, một đám người cách đó không xa đang hỗn chiến, có một người toàn thân tỏa hào quang mang tên [Đạm mạc phong tâm], từ phiá đó không ngừng đem kỹ năng đánh xa tấn công cô.
Bởi vì cô đang đi theo đội, không có cách nào tự ý bỏ đi, kỹ năng mạnh nhất lại là kỹ năng theo dõi, cho nên bị trúng đòn mấy lần, mắt thấy máu càng thêm càng ít, Diệp Hân Mạch không thể không rời nhóm để né tránh theo kiểu nhảy lên rồi lại luồn xuống, mới miễn cưỡng tránh được mấy đòn công kích, cột máu cũng dần dần đầy lên —— trang bị cao cấp trên người không phải chỉ để ngắm, muốn giết cũng không dễ như vậy đâu.
Một lát sau, [Cưỡi lừa tìm tức phụ] bất mãn gửi tới một dấu chấm hỏi.
Diệp Hân Mạch buồn bực nhanh chóng gõ lại một câu : "Có người đuổi giết muội",rốt cuộc cũng không rảnh để ý phản ứng của anh ta. Diệp Hân Mạch rất buồn bực, [Cưỡi lừa tìm tức phụ] lại càng buồn bực hơn, tốt xấu gì anh cũng là đại thần, đứng đầu trong top 10 người cấp bậc cao nhất, thế mà lại có kẻ cứng đầu nào dám phá hỏng nhiệm vụ thăng cấp của anh. Vì thế anh liền cùng tổ đội đang làm nhiệm vụ thăng cấp trực tiếp kéo tới hiện trường, lại nhờ một người bạn loan tin trên kênh [thế giới], tại bang phái cũng kêu gào tìm người giúp đỡ —— kết quả, nơi này vốn đã hỗn loạn giờ lại càng hỗn loạn hơn...
Bỏ qua tình trạng hỗn loạn, điều đáng nói chính là, nhiệm vụ thăng cấp của bọn họ không thể tiếp tục được nữa, mà trên kênh [thế giới], có vô số người nói [Cưỡi lừa tìm tức phụ] cậy mạnh hiếp yếu. Vài người khác lại cảm thấy thương hại cho bà xã của [cưỡi lừa] đại nhần, ông xã là đại thần mà vẫn không bảo vệ được.
Sau trận chiến hôm đó, [Cưỡi lừa tìm tức phụ] cuối cùng cũng không đòi phải cùng nhau thăng cấp nữa, Diệp Hân Mạch tất nhiên là mừng rỡ, thanh nhàn tự tại, ngày ngày trốn trong sân sau nhà mình nhổ cỏ, trồng thảo dược, quan hệ hai người liền trở nên kì quái, có quan hệ nhưng lại không có liên hệ. Ôi trời, cô vừa mới viết xong một đoạn văn, đâu rảnh mà để ý nhiều vậy chứ. Trong căn phòng an tĩnh chỉ có một mình, cô bắt đầu hoảng hốt, rồi nhận ra đó chỉ là cảm giác cô đơn mà thôi.
Suy nghĩ bay loạn trong đầu, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại lên QQ. Vừa đăng nhập, tin nhắn của Trần Tự Vịnh lập tức hiện ra.
Sam Thụ: Tiểu Mạch, với tốc độ sáng tác của cô, đến bao giờ mới có thể xuất bản một cuốn sách?
Sam Thụ: Tiểu Mạch, cô thực sự không nghĩ tới việc xuất bản sách sao?
Sam Thụ: Tiểu Mạch, hôm nay mới có hai ngàn năm trăm chữ, độc giả cuả cô đang muốn phát điên kìa!!
Sam Thụ: Tiểu Mạch, tôi cũng muốn điên rồi, nghĩ mà xem...
Cuối cùng, còn gửi tới một cái icon mặt khóc hu hu.
Nghĩ đến cảnh đại biên tập "Sam Thụ" đang nổi cơn lôi đình nhắn tin đòi bản thảo, Hân Mạch bật cười thành tiếng. Ý cười trong mắt còn chưa tan hết, khoé miệng chợt thoát ra thanh âm giễu cợt, nếu như có thể, cô nhất định sẽ không để mình trở nên nổi tiếng trong năm 2010 —— chỉ là, có muốn cũng chẳng thể quyết định. Nghĩ đến đấy, cô hờ hững tắt tin nhắn, mở danh sách bạn.
Tiểu Trà Trà: trong tiểu thuyết có thể lột tả được khí khái nam nhi như thế, chắc chắn phải là con trai rồi! Còn nghi ngờ gì nữa chứ?
Cây táo: ta đồng ý, Mật Đại hành tung bí ẩn, hành văn mạnh mẽ, nhất định là phái nam.
Sói dụ hoặc: ta cũng cảm thấy là nam, Mật Đại suy nghĩ đặc biệt, không thể không bội phục !
Tiểu Trà Trà: he he, cho nên ta muốn đi hối lộ Mật Đại, nhờ anh ấy dạy ta viết văn. Ta hiện tại cũng là tiểu thuyết gia,nhưng tổng biên tập lại nói ta nhân khí không đủ, không chịu ký hợp đồng, thật tức chết!!
Sói dụ hoặc: Tiểu Trà Trà cũng là tác giả sao, ta cũng vậy!! Ký được ba hợp đồng xuất bản, nhưng cũng không thể so với một tác phẩm của Mật Đại, có khi dù xuất bản được ba mươi cuốn cũng chẳng thể so sánh. Haizz...!!
Tiểu Trà Trà: thật hâm mộ, Mật Đại !! Văn chương cuốn hút, lại bí ẩn như vậy, quả là chàng trai hoàn mỹ ~~
Ái ca * hựu hựư: Mật Đại hình như đang trên QQ.
Một lần không cẩn thận, quả nhiên gặp phải mấy cái tên quen thuộc, mà sao lại nghĩ cô là nam, đầu óc mấy người có vấn đề à. Diệp Hân Mạch rất buồn bực, tự biết mình hành văn mạnh mẽ, nhưng cũng không đến mức quy kết cô là đàn ông chứ. Đang buồn bực, lại bị người ta phát hiện.
Tiểu Trà Trà: Mật Đại, anh có ở đây không?
Không thèm để ý, cô liền ẩn nick.
Tiểu Trà Trà: Mật Đại, tôi là fan của anh! Anh viết tiểu thuyết rất hay!
Cô vẫn làm ngơ, không lên tiếng.
Tiểu Trà Trà: Mật Đại, đông tây kim cổ, thiên văn địa lý, lịch sử tôn giáo, thần học, trong sách của anh thứ nào cũng có, vừa uyên thâm vừa ảo diệu làm tôi càng xem càng thích, anh có thể cho tôi biết bí quyết được không, tôi muốn có tài năng như anh!
Tiếp tục không để ý.
Tiểu Trà Trà: Mật Đại, anh đã logout rồi sao? Tôi vẫn chưa nói được với anh câu nào mà!
Diệp Hân Mạch sáng suốt logout, rốt cuộc cũng không bị Tiểu Trà Trà làm phiền. Tay đặt trên con chuột, vô thức vuốt ve một hồi, đến khi ngón trỏ cảm thấy chỗ nhẵn bóng trên con chuột mới chậm rãi dừng tay, những ngày thế này, còn kéo dài bao lâu nữa đây? Chẳng lẽ, là cả đời?
Khẽ thở dài một tiếng, mở trang web rất lâu rồi chưa từng xem lại, tìm đến bài viết của mình. Trong những comment bình luận bên dưới, có một comment viết rất rõ ràng "Chúng tôi sẽ luôn ủng hộ Mật Đại".
Diệp Hân Mạch bật cười, nghĩ lại lúc mới 20 tuổi, mình cũng từng cuồng nhiệt như vậy —— chỉ tiếc rằng, lòng người thay đổi, đến giờ chỉ còn lại mình cô ở đây hoài niệm quá khứ!
Hồi ức hiện lên trong lòng, mũi tên trên màn hình vẫn bất động tại vị trí bài viết cũ. Tám trăm vạn người yêu thích, không phải dễ dàng mà vượt qua nha. Người ta thường nói Mật Đại ỷ được nhiều người hâm mộ mà kiêu căng, không bao giờ chịu lên tiếng. Chẳng ai hiểu rằng cô đơn thuần chỉ là sợ bị tổn thương, là nỗi sợ bình thường như mọi người mà thôi.
Cuối cùng, cô di di con chuột, không nghĩ nữa, tốt xấu gì thì những người kia đều là vì cô mà tranh luận, vậy cũng tốt. Khu vực Bình luận văn học thật náo nhiệt, mỗi ngày những đánh giá mới đều được post lên liên tục,chỉ là, trước giờ cô không hay để ý, nên cũng không biết, khu vực Bình luận văn học này có mấy người quản lý, hàng ngày bận rộn giữ trật tự.
Thật lòng, cô cũng cảm kích không ít. Bị kéo vào mấy cái tranh luận khen – chê thế này thì thật là rắc rối, cô không hề mong muốn nha.
Trong vô số bình luận, tán dương chiếm đa số, số ít cảm thấy cô không chịu đổi mới phong cách, cũng không ít người phê bình kín đáo. Từ khi cô bắt đầu viết tới nay, 365 ngày, ngày nào cũng có phần mới, nhưng phần nào cũng ngắn ngủn – hai ngàn năm trăm chữ. Người không biết, lại cho rằng cô tỉ mỉ xem xét chứ không vì kiếm tiền mà làm ẩu, lại còn thay cô biện hộ, kỳ thật cô ở đâu cũng vậy, độ dài tác phẩm đều là tùy hứng mà thôi.
Ông trời cũng rất công bằng, sau bao nhiêu sự kiện như vậy, giờ đã xuất hiện 1 độc giả nhận xét rất tốt nha.
Diệp Hân Mạch thở dài, chăm chú nhìn lại, hoá ra là bình luận của người tên Tiểu Trà Trà. Một bình luận lưu loát, tối thiểu cũng phải tới một vạn chữ. Diệp Hân Mạch có chút xấu hổ, đối với sự nhiệt tình của Tiểu Trà Trà, cô lại vô cùng hờ hững, hành vi đó giống như được ái mộ mà trở thành kiêu ngạo.
Diệp Hân Mạch vẫn im lặng, Tiểu Trà Trà này tuy rằng bộp chộp, từ ngữ có phần kích động, nhưng cũng đã nhìn ra rất nhiều điểm đặc biệt trong cách hành văn của mình. Phải chăng, đó là tri kỷ mà mình tìm kiếm bấy lâu? Đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, khiến cô ma xui quỷ khiến thế nào lại mở QQ.
Vừa online rất nhiều tin nhắn liền nhảy ra, hơn bốn mươi tin nhắn toàn bộ đều là của Tiểu Trà Trà. Diệp Hân Mạch trợn mắt, thầm nhắc nhở bản thân, vừa rồi trong lúc không tỉnh táo, lại cho rằng Tiểu Trà Trà lắm lời kia là tri kỷ. Quên đi, có đánh chết cô thì điều đó cũng là không thể nha!!
Hơn bốn mươi tin nhắn đều là Tiểu Trà Trà tự giới thiệu, cuối cùng, còn rất thành tâm viết ba vạn chữ bản thảo gửi cho cô, nói là nhờ cô giúp đỡ, nhìn xem có chỗ nào chưa ổn.
Tiểu Trà Trà tự xưng là người thành phố S, 20 tuổi, hiệnđang học đại học. Trên mạng có nghe danh Mật Đại văn chương vô cùng suất sắc. Bình thường cô nàng vốn tự xưng là tiểu tài nữ, không phục nên liền lên mạng tìm tác phẩm của nổi tiếng nhất của Mật Đại – ''Toái Thiên Tinh'', sau một đêm đọc hết sạch, từ đó trở thành fan trung thành của cô.
Diệp Hân Mạch lắc đầu cười khổ, có thể đem vài thông tin ngắn ngủn như vậy mà viết thành hơn bốn mươi tin nhắn,người này khả năng quả không tồi nha. Nhìn lại ba vạn chữ.....câu cú lộn xộn, đến ngũ cốc và hoa màu cũng không phân biệt được, giống y như học sinh tiểu học làm tập làm văn vậy.
Xem văn chương của nàng ta như vậy, chả trách biên tập không chịu ký hợp đồng, nếu ký người ta sẽ nói các nữ biên tập ngực lớn mà não lại nhỏ. Diệp Hân Mạch miễn cưỡng xem cho xong, di di chuột.
Cuối cùng lại không thể từ chối.
Cô đơn, cảm giác này vốn đã rất quen, nhưng từ khi gặp người nhiệt tình như Tiểu Trà, Hân Mạch thấy rất ấm áp, ấm áp đến mức khiến cô sinh ra ảo giác, rằng bản thân không chỉ có một mình... Hơn nữa, ba vạn chữ cũng không nhiều nhặn gì.
Vì thế, phòng số 3 lầu 12 sáng đèn suốt cả đêm. Ba vạn chữ, nói thì đơn giản, nhưng một khi bắt tay vào viết, cũng rất hao tâm tốn sức. Cả đêm, đem ba vạn chữ sửa qua sửa lại, rồi lại đọc qua một lượt, cứ như vậy tới 8h sáng.
Vươn vai một cái, đem ba vạn chữ gửi cho Tiểu Trà Trà, Diệp Hân Mạch cuối cùng cũng có thể leo lên giường đi ngủ.
Cô không hề biết, ngay khi mình ôm gối đi tìm Chu công, thì tại ban biên tập công ty Lôi Đình, một nữ biên tập đang đọc tác phẩm của cô.
————————————————————
"Tiểu Trần! Mau tới đây xem này!!". Biên tập có mái tóc ngắn rất hợp mốt ôm gọn lấy khuôn mặt tới công ty lúc 9:30,việc đầu tiên là lấy một tách cà phê rồi mở máy tính kiểm tra những bản thảo mình quản lý. Kick vào bản thảo gửi đến lúc chín giờ mười lăm, đọc qua một lượt, cô nàng kinh ngạc đến nỗi suýt nữa thì đánh đổ luôn tách cà phê trên tay mình.
Mỹ nữ tóc xoăn chậm chạp cất gương vào túi xách, đến bên cạnh người tóc ngắn, liếc mắt nhìn:"Cái gì vậy?!!"
"Này... đây chẳng phải là phong cách của Mật Đại sao ??".
Toàn bộ biên tập trong văn phòng liền tập trung, xem đi xem lại ba vạn chữ ngắn ngủi, đưa mắt nhìn nhau. Tuyệt đối là phong cách của Mật Đại. Câu văn mượt mà nhưng không mất đi khí chất, chặt chẽ hàm súc, nếu không phải Mật Đại thì phải chăng là một nhân tài mới được phát hiện!!
Phòng biên tập tuy ít người, nhưng hiệu suất lại vô cùng cao. Mười giờ sáng, toàn bộ bản thảo cũng như tư liệu về tác giả đều được chuyển tới bàn làm việc của tổng biên tập, tiểu Trần uyển chuyển bước đi, không quên nhắn nhủ vài câu, nói tổng biên tập hãy nhanh chóng xét duyệt bản thảo.
Lục Thủy Hàn nhíu mày nhìn nhân viên của mình rời đi, cầm tài liệu trong tay, nhìn thoáng qua. Ba vạn chữ? Sao lại chỉ có ba vạn chữ, quá ngắn, hoàn toàn không phải sở thích của anh. Thế nên anh đặc biệt lưu ý đám nhân viên, về sau nếu không trên năm vạn từ, không phải văn chương đặc biệt xuất sắc tuyệt đối không thể tới tay anh xét duyệt. Nhưng các cô lại dám mạo hiểm đưa đoạn văn này tới ...
Xem nào! Lục Thủy Hàn theo thói quen cầm lên một cây bút, tay trái với lấy tài liệu —— đây là thói quen, anh rõ ràng là tổng biên tập mảng văn học mạng lại có thói quen duyệt bản thảo. Ban đầu mọi người còn thấy kỳ lạ nhưng rồi cũng quen với điểm khác người này của anh. Đọc đến dòng cuối cùng, Lục Thủy Hàn đã bị ba vạn chữ như mây bay nước chảy này hấp dẫn, đọc xong lần thứ nhất lại muốn đọc thêm lần thứ hai, đọc xong lần thứ hai, quay lại đọc lần lần thứ ba cũng chưa thấy nhàm chán...
Thế là cây bút của Lục Thủy Hàn lần đầu tiên không có đất dụng võ. Dù chỉ ba vạn chữ, nhưng một chữ chẳng thể lược bỏ, một chữ cũng không thể sửa khiến anh có cảm giác thất bại. Rốt cục đọc lại lần thứ 10, tâm tình anh trở nên phức tạp bèn nhìn qua thông tin về tác giả.
Bút danh: Tiểu Trà Trà.
Tuổi: 20.
Giới tính: nữ.
Nhận xét của biên tập về bản thảo trước của Tiểu Trà Trà : hành văn không lưu loát, sự kiện miêu tả không rõ ràng, nhiều điểm chưa chặt chẽ.
Bản thảo trước vì không lưu lại nên không thể kiểm tra. Nhưng nhận xét của biên tập cộng với sự xuất sắc của bản thảo lần này, anh không thể không nghi ngờ Tiểu Trà Trà có phải tự mình viết hay không ?
Mười ngày sau, bản thảo Tiểu Trà Trà gửi tới được độc giả khen ngợi không ngớt. Lục Thủy Hàn lại không thấy cô ta yêu cầu ký hợp đồng, sau một hồi cân nhắc, quyết định chủ động liên lạc với Tiểu Trà Trà.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6.1
- Chương 6.2
- Chương 7.1
- Chương 7.2
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương kết