Chương 43 - Chiếc mũ hồng
Ngày hôm sau, tất cả những đầu báo đều đưa tin Viên cảnh sát có tài thiện xạ bắn trúng đầu tên cướp bằng một phát súng.
Không ai tin những lời nói của Tiêu Tiếu lúc ở hiện trường, không ai tin rằng có một tấm Thẻ đọc suy nghĩ, không ai quan tâm tới câu chuyện phía sau tên cướp.
Chúng ta chỉ có thể ca ngợi, ca ngợi nhân vật chính của những bản tin đã khiến chúng ta cảm động. Còn về vật hy sinh phía sau anh hùng thì lại vô cùng trầm lặng.
Người trong phút chốc bị quy kết là người xấu thì nhân tính của họ sẽ không còn trọn vẹn. Họ chỉ có một mặt: xấu xa, đáng chết, quá nhiều tội.
Bạch Tiêu cầm Thẻ đọc suy nghĩ có viết tên của Liêu Thanh Tùng, cô muốn khóc nhưng lại không khóc được.
Cô biết rõ chân tướng sự việc nhưng cô có thể làm được gì chứ? Cô có thể đọc được mọi suy nghĩ trong lòng người khác nhưng cô có thể làm gì?
Mỗi người có một thế giới, cho dù bạn có thể nhìn rõ thế giới nhỏ trong lòng người khác thì bạn cũng không thể đường hoàng bước vào thế giới của họ được.
Giới hạn của những thế giới là vô cùng kiên cố và không thể bẻ gãy. Bởi giữa chúng vẫn có những ngọn núi băng, cho dù vạn năm cũng không tan biến.
Giữa hai thế giới như được ngăn cách bằng miếng thạch anh kiên cố nhất, trong chiếc lồng của riêng mình, chúng ta có thể nhìn thấy những màu sắc kỳ lạ do thế giới của người khác khúc xạ ra.
Bởi thế, Bạch Tiêu mãi mãi giữ kín tin tức của Ngũ Hạnh Nguyệt và Tiêu Tiếu, có lẽ đây là việc tốt nhất mà cô từng làm – cô đã giúp cho một mối tình nồng cháy được trọn vẹn, cô biết vì tình yêu, không có gì không thể tha thứ được.
Tin tức về vị cảnh sát anh dũng được công bố, Bạch Tiêu lại một lần nữa nhìn thấy thiếu nữ đội mũ hồng hôm đó bị tên cướp uy hiếp.
Cô có một khuôn mặt đáng yêu, mịn màng như trái táo, trong sự rực rỡ non nớt đó tràn đầy hơi thở của tuổi thanh xuân. Đội chiếc mũ màu hồng, mái tóc nhuộm vàng nhưng không hề chóe, cô đáng yêu như búp bê Barbie.
Cô gái đó tên là Diệp Lệ Sa.
Tất cả những con tin bị uy hiếp đều có cha mẹ hoặc người thân đến đón, cười rơi nước mắt để chúc mừng họ sống sót sau tai nạn, chết đi sống lại.
Chỉ có Diệp Lệ Sa là không có ai quan tâm. Cô một mình đi đến toà báo để cung cấp tin, rồi bị những phóng viên không có đạo đức khai thác thông tin đến cùng, cô phải nhớ lại tâm trạng của mình khi bị lưỡi dao kề cổ.
Sau khi tin tức được phát, cô lại một mình đứng trong biển người, giống như một phế phẩm bị bỏ đi, lại chẳng có ai quan tâm đến sự sợ hãi của cô nữa.
Bạch Tiêu bỗng thấy rất đồng cảm với cô gái này, cô đi đến bên Diệp Lệ Sa, nói: "Chào cậu!".
Hai thiếu nữ kết bạn và cùng đi ăn cơm.
Lúc ở quán ăn đi ra thì trời đã tối, người trên đường cũng trở nên thưa thớt. Chỉ có hai thiếu nữ ngẩn người ngồi bên hồ phun nước.
"Nhất định là cha tớ lại đi tìm con hồ ly tinh đó, còn mẹ thì đang đi khắp nơi tìm kiếm họ hoặc là đang khóc ở nhà", Diệp Lệ Sa vừa nói vừa khóc.
Trái tim Bạch Tiêu bắt đầu dấy lên nỗi đồng cảm, cô cảm thấy Diệp Lệ Sa thực sự đáng thương. Hôm qua suýt nữa thì bị Liêu Thanh Tùng giết chết, cái mạng nhỏ sắp không còn, cái tình thế ngàn cân treo sợi tóc mà song thân vẫn chìm đắm trong những tình cảm ngổn ngang của riêng họ.
Bạch Tiêu luôn dễ dàng mềm lòng, dễ dàng đồng cảm với người khác như thế.
Bạch Tiêu sờ vào tấm thẻ, nghĩ ngợi: Mình thật sự không cần dùng tấm Thẻ đọc suy nghĩ này để làm một việc tốt.
Lần nào cô cũng cho rằng, biết được những suy nghĩ của người khác là có thể giúp đỡ, cứu sống họ.
Sau các sự việc đó, cô mới biết:
Đối với bất kỳ sự việc nào, cho dù có biết được chân tướng hay không thì chúng ta cũng không thể thay đổi được nó.
Đây là chân lý, là quy luật, không thể chiến thắng.
Bạch Tiêu lại cá cược một lần nữa, xem xem có thể tạo nên kết cục tốt đẹp không, mục tiêu chính là cô gái Diệp Lệ Sa đội chiếc mũ hồng này.
Bạch Tiêu viết tên của Diệp Lệ Sa lên Thẻ đọc suy nghĩ.
- Lời tựa
- Chương 1 - Dửng dưng xem cuộc sống thay đổi
- Chương 2 - Một cuộc thử nghiệm chất lượng
- Chương 3 - Một buổi sáng bình thường
- Chương 4 - Ánh sáng soi chiếu quá khứ mỗi người
- Chương 5 - Cô gái không được tin tưởng cũng sẽ không tin tưởng vào thế giới này
- Chương 6 - Nhanh chóng trưởng thành là sẽ nhanh hư hỏng
- Chương 7 - Quyến rũ
- Chương 8 - Kết cục là mãi mãi không có bên thắng
- Chương 9 - Chàng trai chỉ biết yêu bản thân
- Chương 10 - Ý nghĩa của chuyến du lịch
- Chương 11 - Đôi lúc người ta cũng nói xuôi theo số phận
- Chương 12 - Cuộc sống có thể ép tuổi đời mười tám tới bước đường cùng
- Chương 13 - Thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau gang tấc
- Chương 14 - Anh hùng trở lại
- Chương 15 - Vị thần tình yêu
- Chương 16 - Trốn tránh
- Chương 17 - Bức thư lúc nửa đêm
- Chương 18 - Chúng ta đều khóc khi đến thế gian này
- Chương 19 - Tuổi thanh xuân là quá trình với cái nhìn phiếm diện
- Chương 20 - “Chẳng có cha mẹ nào không yêu con cái” là lời bịa đặt lớn nhất trên thế gian
- Chương 21 - Vứt bỏ
- Chương 22 - Cách giúp đỡ một người
- Chương 23 - Bất ngờ phát tài
- Chương 24 - Sự gặp bất ngờ của cô bé Lọ lem
- Chương 25 - Đã quyết chí thì phải sớm hành động
- Chương 26 - Bị chiếm hữu
- Chương 27 - Không có Thẻ đọc suy nghĩ, tình yêu vẫn khiến con người ta thấy thật thất vọng
- Chương 28 - Tất cả hạnh phúc đều là giả tạo
- Chương 29 - Muốn trong sạch mà chưa từng trong sạch
- Chương 30 - Giúp tôi tan biến trong biển người mênh mông
- Chương 31 - Bệnh viện tâm thần
- Chương 32 - Lá thư gấp hình mặt mèo
- Chương 33 - Trong lòng mỗi chàng trai đều có một nàng công chúa
- Chương 34 - Dũng khí theo đuổi
- Chương 35 - Đánh rơi thẻ đọc suy nghĩ
- Chương 36 - Tin tức được phát sóng trực tiếp
- Chương 37 - Cơ hội đến rồi
- Chương 38 - Cuộc sống của người ở trọ
- Chương 39 - Thổ lộ là một trò chơi quá mạo hiểm với những lời lẽ thật lòng (5)
- Chương 40 - Cam lòng sa đọa là rất ngu xuẩn
- Chương 41 - Sức mạnh của sự hận thù luôn là tình yêu
- Chương 42 - Cái chết có khi vẫn có thể coi là an phận
- Chương 43 - Chiếc mũ hồng
- Chương 44 - Tất cả những hạt giống bất hạnh đều được gieo mầm từ thời thơ ấu
- Chương 45 - Đừng hoài nghi về tâm sự của chú chó
- Chương 46 - Lời nói tâm đắc của Nhã Miết
- Chương 47 - Ai tàn nhẫn hơn?
- Chương 48 - Kết thúc