Phiên ngoại - Chương 5 - Hoàng hậu là quan trọng nhất (Hạ)
Oanh trấn, một trấn nhỏ thuộc vùng sông nước Tây Bộ của Nguyệt Quốc.
Ngày xuân, cầu nhỏ nước trôi, lục dương bốc khói, liễu nhiễu đê lục, cảnh tượng dào dạt nhất phái xuân ý.
Trên cầu đá phiến, xuất hiện một người lang trung du phương, vóc người gầy, mặc một bộ đạm sắc thanh sam, màu áo nhạt giống như bị mưa xuân tẩy qua. Bộ dáng ôn uyển thanh tú, một cái nhăn mày, một nụ cười,... mọi cử động đều mang theo quý nhã khí trời sinh.
Hắn mang theo hai tùy tùng đi tới nơi phồn hoa nhất trấn nhỏ, treo lên một chiêu bài chẩn bệnh miễn phí.
Oanh trấn không phải một trấn giàu có chi hương, người dân ở đây gặp phải tiểu bệnh còn ôm hy vọng, nếu chẳng may vướng phải trọng bệnh, phần lớn cũng là không có bạc xem bệnh, chỉ có thể ở nhà chờ chết.
Hôm nay lang trung y bệnh không thu bạc, những bệnh nhân bị bệnh cũ hành hạ, liền mang chút hi vọng mong manh một sống một mất đến tìm lang trung nhờ chuẩn bệnh.
Vốn không ôm quá nhiều hy vọng, không ngờ vị lang trung này y đạo thật cao minh, uống đơn thuốc hắn kê, bệnh tình đều giảm bớt đáng kể. Những loại tiểu bệnh kia lại không cần phải nói, tất nhiên là thuốc đến bệnh trừ.
Chỉ trong mấy ngày, lang trung y đạo cao minh vang danh khắp trấn nhỏ, lại không thu bạc, đi đâu tìm được vị lang trung tốt như vậy. Trong lúc nhất thời, mỹ danh của lang trung du phương liền truyền khắp Oanh trấn. Có người còn xưng tụng hắn bằng tước hiệu: Y tiên.
Trong vòng mười tám dặm người người nô nức chạy tới Oanh trấn xem bệnh, dù không có bệnh cũng tới tham gia náo nhiệt, muốn xem tiên dung của vị y tiên kia.
Hóa ra lang trung du phương kia chính là Lưu Sương nữ cải nam trang, lần này nàng xuất cung, không phải vì bồng bột nhất thời, mà là đã ấp ủ từ lâu. Chỉ vì trước kia Hi Chiếu cùng Hà Úy còn quá bé, kế hoạch của nàng mới chần chữ mãi. Mà nay, hai đứa bé đã được năm tuổi, tâm nguyện hành y giang hồ rốt cục cũng kìm nén không được, phải thực hiện
Nàng biết Bách Lý Hàn tuyệt đối sẽ không đồng ý cho nàng xuất cung, vì thế chỉ có thể len lén chạy đi.
Nàng đã dặn Hồng Ngẫu ở lại trong cung chiếu cố hai hài tử, còn mình thì dẫn theo Khinh Y Tiêm Y, cải trang thành lang trung du phương, thẳng tiến hướng Tây.
Qua một thôn trấn, sẽ lưu lại mấy ngày, ở nơi đó chẩn bệnh cho người dân.
Sáng sớm hôm đó, Khinh Y Tiêm Y mới vừa giúp Lưu Sương bày xong đồ, đầu đường ồn ã, xuất hiện một đám người, tựa một trận hắc toàn phong cuốn tới đây, cầm đầu là người áo đen mũ đen ngồi trên lưng ngựa, trong tay cầm một cây ô sao tiên.
Khinh Y cùng Tiêm Y trong lòng cả kinh, cuống quýt tung người lên, một trái một phải, kéo Lưu Sương rời khỏi.
Tên cầm đầu ngồi trên hắc mã kia đến trước gian hàng, tay xiết dây cương, một tiếng hí thật dài vang lên, hắc mã bắn vó lên, đạp hỏng đồ đạc của Lưu Sương. Người trên ngựa lại phất roi trong tay, quấn tác phẩm thư pháp "Chẩn bệnh miễn phí" của Lưu Sương lên.
Khinh Y cùng Tiêm Y trông thấy cảnh này, lông mày dựng lên, nơi này há phải là nơi cho những kẻ này giương oai, liền muốn động thủ. Lưu Sương liền nháy mắt một cái, ý bảo hai nàng ẩn nhẫn dừng lại, không nên sinh sự.
Tiêm Y Khinh Y bất đắc dĩ nuốt giận vào trong, nhìn đám người này tiếp tục giương oai.
Những tên đó đem sách và đồ chữa bệnh của Lưu Sương ném xuống mặt đất, đem tác phẩm thư pháp "Chẩn bệnh miễn phí" đối diện đích âm cầu nội, cuồng cười nói: "Lang trung ngươi đến từ nơi nào, bày hàng ở Oanh trấn này đã hỏi qua bang chủ chúng ta chưa? Từ đâu tới thì mau mau cút về đó đi!"
Bọn này đúng thật là những tên bới móc.
Lưu Sương ở đây chẩn bệnh nhiều ngày, dân chúng hoan nghênh nồng nhiệt, khó tránh khỏi kẻ khác chướng mắt, thí dụ như nguyên bản y quán trấn này.
Trong lòng Lưu Sương biết rõ, nhưng mà, không nghĩ đến có kẻ thẳng thừng khiêu khích. Những người này không phải là người của y quán, nhưng có thể là được mướn tới, xem bộ dáng chắc là bá chủ một phương.
"Bang chủ các ngươi là ai a?" Tiêm Y nũng nịu hỏi.
"Tục danh của bang chủ Thiên long bang chúng ta có thể tùy tiện cho các ngươi biết sao, còn không mau cút đi." Hán tử trên ngựa ngang ngược càn rỡ nói.
"Nếu chúng ta không muốn rời đi thì sao?" Lưu Sương nhàn nhạt hỏi.
Thật ra đến nước này, Lưu Sương vẫn có thể nhẫn nhịn bọn họ, không làm lớn chuyện, nhưng không nghĩ Thiên Long bang lại được nước lớn lối như thế. Nàng sao có thể để bang phái quen thói khi dễ dân chúng?
Hán tử ngồi trên hắc mã kia nghe vậy, cười lớn nói: "Kết quả thế nào, ngươi sẽ biết ngay." Nói xong, hắn liền vung tay, ô sao tiên lóe hắc quang u ám, quất về phía Lưu Sương.
Đòn roi kia tuyệt không thể đánh tới Lưu Sương, bởi vì Khinh Y tung người bắt được tiên sao, hơn nữa đột nhiên xuất hiện một đạo bóng trắng, Lưu Sương cảm thấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng căng lên, rồi bị ôm đi rời nơi nguy hiểm này. Nàng kinh ngạc ngước mắt nhìn lên, sóng mắt trong suốt sa vào đôi mắt sâu kín tràn đầy giận trách trong con ngươi kia.
"Chàng đã đến rồi." Lưu Sương nhàn nhạt nói.
Nàng biết hắn sẽ đến, nhưng không ngờ hắn sẽ đến nhanh như vậy.
Bách Lý Hàn mặc bộ cẩm phục ánh trăng, phong độ phiên phiên, một tay trừng phạt ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của Lưu Sương, tức giận nói: "Ta có thể nào không đến!"
Tiếng đánh nhau ầm ĩ vang lên, Lưu Sương thấy thị vệ của Bách Lý Hàn đã đánh ngã hết bọn người kia. Hán tử lớn lối kia đang gục mặt trên đất kêu cha gọi mẹ luôn miệng cầu xin tha thứ, giống như bị làm mồi cho cọp.
Rất nhiều người trên đường vây lại xem, Lưu Sương bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt mọi người có chút khác thường, này mới phát giác chính mình cùng Bách Lý Hàn đều là nam trang, lại đang trong tư thế mập mờ như vậy, làm cho rất nhiều người ngẩn ngơ.
Bách Lý Hàn lại không để ý điều này, tự nhiên kéo Lưu Sương đi, còn đi về hướng đám người kia, trước khi đi còn hạ lệnh một câu, đem Thiên Long bang diệt. Hắn dĩ nhiên không cho phép một bang phái như thế hoành hành.
Bách Lý Hàn dẫn Lưu Sương, vui mừng thẳng đến khách điếm duyệt quân gần đây.
Đến phòng ở lầu hai, vừa mới đẩy cửa ra, đã thấy hai bé con hô mẫu hậu, chạy về phía nàng.
Lưu Sương đưa tay ôm hai đứa trẻ, vui mừng hỏi: "Hi Chiếu, Hà Úy, hai con cũng tới sao?" Rồi nàng quay đầu nhìn về phía Bách Lý Hàn, kinh ngạc hỏi: "Sao chàng lại mang hài tử của chúng ta rời cung?"
Bách Lý Hàn nói: "Dĩ nhiên phải mang theo rồi, cùng du lãng giang hồ nha, dĩ nhiên cả nhà cùng đi rồi. Tiện thể để cho Hi Chiếu cùng Hà Úy học hỏi thêm nhiều điều."
"Chàng cùng thiếp du ngoạn giang hồ? Quốc sự thế nào? Chàng bất kể sao?" Lưu Sương kinh dị hỏi.
"Phụ hoàng nói, để cho quốc sự đi gặp quỷ đi! Nương tử cùng hài tử mới là quan trọng nhất." Hà Úy học theo giọng điệu của Bách Lý Hàn, nói. (Bé con này thật là mồm miệng a)
"Phụ hoàng giao quốc sự lại cho Băng hoàng thúc, lúc này, chắc Băng hoàng thúc đang rất bận rộn." Hi Chiếu cũng cười híp mắt nói.
"Hàn!" Lưu Sương cảm động dựa vào trong ngực Bách Lý Hàn. Nàng trăm triệu lần không nghĩ Bách Lý Hàn lại bỏ qua quốc sự, cùng nàng du ngoạn giang hồ, lần này cùng trốn đi, có phải hay không tùy hứng quá rồi.
"Sương, đoạn đường này hướng Tây, hay là nàng cũng trở về thăm Vũ Quốc một chút đi." Bách Lý Hàn nói.
Lưu Sương gật đầu, đã năm năm không gặp cô cô rồi, nàng cũng rất nhớ. Huống chi, nơi đó còn có cố nhân, không biết bọn họ sống như thế nào, nàng thế nào lại không nhớ thương.
"Đến Vũ Quốc trước, rồi sau đó đến Thiên Mạc Quốc, xem Thanh nhi đã sống thế nào? Ra sao?" Năm năm rồi, không biết Thanh nhi đã có được tấm lòng của Mộ Dã chưa.
"Được, mấy năm không gặp, ta cũng muốn gặp Mộ Dã rồi. Không biết nay võ nghệ của hắn đã tiến triển chưa?" Bách Lý Hàn bất giác nói ra, gần đây cũng có chút ngứa nghề rồi.
Lưu Sương nhớ tới lần đó Bách Lý Hàn quyết chiến cùng Mộ Dã, bỗng cảm thấy sợ hãi.
Nàng giả vờ cả giận nói: "Không cho tỷ võ, nếu không không cho chàng đi."
Bách Lý Hàn liền duy mệnh gật gật đầu.
Vậy là... câu chuyện về chàng Bách Lý Hàn và Bạch Lưu Sương đến đây đã kết thúc.
Bách Lý Hàn Băng, Mộ Dã Lưu Quang, Thu Thủy Cộng Trường Thiên Nhất Sắc.
Hẹn gặp lại mọi người ở những câu chuyện sau. Chúc mọi người luôn vui vẻ hạnh phúc.
^^ Kún – Nhi
- Chương 1 - Nhân duyên sâm
- Chương 2 - Đám cưới sai lầm
- Chương 3 - Động phòng bị vứt bỏ
- Chương 4 - Sự đau đớn của hàn độc
- Chương 5 - Hồi ức 1
- Chương 6 - Hồi ức 2
- Chương 7 - Trong sạch bị hoài nghi
- Chương 8 - Tiếng tiêu ngọt ngào
- Chương 9 - Phạt quỳ
- Chương 10 - Tiểu ma vương
- Chương 11 - Trong sạch
- Chương 12 - Lương y như từ mẫu
- Chương 13 - Thu hút
- Chương 14 - Ám sát hay là đùa bỡn
- Chương 15 - Nhân hình ám khí
- Chương 16 - Xem mạch
- Chương 17 - Đả thương ly biệt
- Chương 18 - Lại sai lầm rồi
- Chương 19 - Không còn quan hệ
- Chương 20 - Giả hồn nhiên, chân tàn nhẫn
- Chương 21 - Vô pháp vô thiên
- Chương 22 - Đoạn Khinh Ngân
- Chương 23 - Tiến cung
- Chương 24 - Ám sóng lớn
- Chương 25 - Khóc lóc
- Chương 26 - Hoài nghi
- Chương 27 - Dây dưa
- Chương 28 - Cường hôn
- Chương 29 - Tức giận
- Chương 30 - Cướp đoạt
- Chương 31 - Mi Vũ
- Chương 32 - Đúng là nàng
- Chương 33 - Nghe đàn
- Chương 34 - Bát nước hắt đi
- Chương 35 - Xích phượng
- Chương 36 - Thoát hiểm
- Chương 37 - Dịu dàng trong chớp mắt
- Chương 38 - Tương kính như tân
- Chương 39 - Hắn yếu ớt
- Chương 40 - Cảnh đẹp ngày lành
- Chương 41 - Vũ nữ
- Chương 42 - Ý trung nhân
- Chương 43 - Hạnh phúc chỉ là trong chớp mắt
- Chương 44 - Chẳng nhẽ không thành toàn
- Chương 45 - Khắc khẩu
- Chương 46 - Quỷ diện
- Chương 47 - Cực hình
- Chương 48 - Trên vách núi
- Chương 49 - Trò đùa tàn nhẫn
- Chương 50 - Động tức tự hữu tình
- Chương 51 - Cầu nàng chữa sẹo
- Chương 52 - Hắn quỳ xuống
- Chương 53 - Một đóa hoa đào
- Chương 54 - Bảo vệ nàng
- Chương 55 - Hắn muốn nạp trác phi (1)
- Chương 56 - Hắn muốn nạp trác phi (2)
- Chương 57 - Sư huynh gửi thư
- Chương 58 - Dâng trà
- Chương 59 - Động phòng sai (1)
- Chương 60 - Động phòng sai (2)
- Chương 61 - Sai lầm nối tiếp sai lầm
- Chương 62 - Yến hội (1)
- Chương 63 - Yến hội (2)
- Chương 64 - Mô Tịch Tịch khiêu chiến
- Chương 65 - Vẽ tranh
- Chương 66 - Địch ý
- Chương 67 - Âm mưu
- Chương 68 - Dược
- Chương 69 - Độc dược (1)
- Chương 70 - Độc dược (2)
- Chương 71 - Sự đau đớn của hàn độc
- Chương 72 - Cắn hắn
- Chương 73 - Giao phong
- Chương 74 - Si mê cuồng nhiệt
- Chương 75 - Sát cục
- Chương 76 - Sư huynh thật là tốt
- Chương 77 - Thân phận của sư huynh
- Chương 78 - Sư huynh động phòng
- Chương 79 - Bóng đêm rất mê người
- Chương 80 - Vô sắc
- Chương 81 - Hắn cũng chẳng khá hơn nàng
- Chương 82 - Bị thương
- Chương 83 - Xin người ra đi
- Chương 84 - Hàn đến
- Chương 85 - Quyết đấu
- Chương 86 - Kinh diễm
- Chương 87 - Khinh bạc
- Chương 88 - Phò mã
- Chương 89 - Nụ hôn điên cuồng
- Chương 90 - Lạnh lùng tàn nhẫn
- Chương 91 - Đau đớn và tổn thương
- Chương 92 - Coi hắn như cháu
- Chương 93 - Yêu hơn chính mình
- Chương 94 - Vì người mà chết
- Chương 95 - Dã nhân
- Chương 96 - Một cái ôm
- Chương 97 - Nói mơ
- Chương 98 - Mưu mẹo của Hàn
- Chương 99 - Hắn đau lòng
- Chương 101 - Huyết sắc hồi ức
- Chương 102 - Đối mặt hắn thế nào
- Chương 103 - Một kiếm thử tình
- Chương 104 - Nhát kiếm chí mạng
- Chương 105 - Ghen
- Chương 106 - Giải hàn độc
- Chương 107 - Bị bắt
- Chương 108 - Vũ Mị
- Chương 109 - Ngữ ra kinh người
- Chương 110 - Dã tính hành hạ
- Chương 111 - Mưu kế
- Chương 112 - Nàng là nữ tử
- Chương 113 - Vẻ đẹp dã tính
- Chương 114 - Nữ trang
- Chương 115 - Ép buộc và phản kháng
- Chương 116 - Tranh ngựa
- Chương 117 - Tương thị nhất tiếu
- Chương 118 - Yêu nàng sao?
- Chương 119 - Cuộc chiến của nữ nhân
- Chương 120 - Hãm hại
- Chương 121 - Phá âm mưu
- Chương 122 - Tư niệm quá sâu
- Chương 123 - Hắc Y tóc bạc
- Chương 124 - Đại chiến Hàn và Mộ Dã
- Chương 125 - Lạnh lùng đợi nàng
- Chương 126 - Thiện biến như hắn
- Chương 127 - Tình phi đắc dĩ
- Chương 128 - Long chi phấn tường
- Chương 129 - Ép gả
- Chương 130 - Giọt lệ rơi trên lòng bàn tay
- Chương 131 - Đêm động phòng
- Chương 132 - Trọng yếu chính là gặp mặt
- Chương 133 - Một loại duyên pháp
- Chương 134 - Đánh cuộc
- Chương 135 - Mê Hồn đan
- Chương 136 - Bách Lý Băng
- Chương 137 - Quan chiến
- Chương 138 - Chỉ xích thiên nhai
- Chương 139 - Biểu lộ
- Chương 140 - Liễm diễm phong tình
- Chương 141 - Tranh mỹ
- Chương 142 - Tình chàng ý thiếp
- Chương 143 - Hưu thư
- Chương 144 - Bán mình Túy hoa lâu
- Chương 145 - Hàn nổi giận
- Chương 146 - Khí tình độc
- Chương 147 - Triền miên
- Chương 148 - Tiếp tục triền miên
- Chương 149 - Bách Lý Tuyết
- Chương 150 - Gặp lại không vui
- Chương 151 - Một tấm lòng trong sáng
- Chương 152 - Gả
- Chương 153 - Quần nam loạn vũ
- Chương 154 - Gặp nhau như mộng
- Chương 155 - Không buông tay
- Phiên ngoại - Chương 1 - Cơn ghen của Hoàng Đế (Thượng)
- Phiên ngoại - Chương 2 - Cơn ghen của Hoàng Đế (Hạ)
- Phiên ngoại - Chương 3 - Hy Chiếu và Hà Úy
- Phiên ngoại - Chương 4 - Hoàng hậu là quan trọng nhất (Thượng)
- Phiên ngoại - Chương 5 - Hoàng hậu là quan trọng nhất (Hạ)