Chương 147 - Triền miên
Trên mặt Đại Mi Vũ là sự kiều mỵ vui vẻ, nụ cười kia như một cây châm, hung hăng đâm vào nội tâm của Lưu Sương.
Cái gọi là giải dược còn chưa chế ra, không lẽ Vô Sắc nghiên cứu ra thứ độc dược mới.
Khí tình độc? (độc từ bỏ tình yêu)
Tên này nghe qua có chút quái dị. Độc dượ c bình thường đều tên là Đoạn Trường Độc (đứt ruột) , Tam Bộ Đảo (đi 3 bước sẽ ngã), nếu không cũng là Đoạt Mệnh Hoàn, Thất Hồn Đan. Bách Lý Hàn lại trúng phải thứ độc gọi là Khí Tình Độc?
Đây rốt cuộc là loại độc gì?
Đại Mi Vũ thật là nhẫn tâm, dù sao nàng cũng từng yêu Bách Lý Hàn, lại đối với hắn làm chuyện tàn nhẫn như vậy.
Lưu Sương lòng đau như cắt, lạnh lùng nhìn nữ nhân Đại Mi Vũ này, tựa hồ trừ ra dụng độc hại người, nàng ta không biết làm việc gì khác. Ban đầu, tại Vương phủ, dụng độc hãm hại nàng, sau đó, ở Thiên Mạc Quốc, vu khống nàng hạ độc Mộ Dã, cố gắng đẩy nàng vào con đường chết. Mà lần này đây, nàng ta lại hạ độc thủ nhắm vào Bách Lý Hàn.
"Đại Mi Vũ, tột cùng là ngươi muốn làm cái gì? Tại sao lại hạ độc?"
Đại Mi Vũ khẽ xuỳ một tiếng, nheo lại hai tròng mắt xinh đẹp, nhìn từ đầu đến chân Lưu Sương một vòng, thật giống như đang xem kỹ phạm nhân. Một lúc lâu, nàng ta mới phẫn hận mở miệng: "Bạch Lưu Sương, dựa vào thứ nhan sắc kia mà dám đòi tranh đua cùng ta? Nói cho ngươi biết, Đại Mi Vũ ta muốn có món đồ gì, thì nhất định phải có được cái đó. Nếu ta không chiếm được, ta tình nguyện phá hắn, cũng không cho tiện nhân như ngươi chiếm được tiện nghi!"
Mặt Lưu Sương trở nên trắng bệch, không phải vì Đại Mi Vũ mắng nàng là tiện nhân, mà là, bởi vì như Đại Mi Vũ đã nói lý mơ hồ có ý tứ muốn hủy diệt Bách Lý Hàn. Chẳng lẽ, Khí Tình Độc thật sự không có thuốc nào chữa được?
"Đại Mi Vũ, ngươi rốt cục là dùng loại độc gì?" Chỉ có biết được loại độc, mới có thể giải độc. Cho nên, Lưu Sương ngăn chặn hỏa khí trong lòng, không chọc giận Đại Mi Vũ.
"Ta đã nói, Khí Tình Độc, độc tính rất mạnh, ngươi một hồi sẽ biết! Nói cho ngươi biết, hắn sở dĩ trúng độc, đều là bởi vì ngươi. Ta muốn ngươi thống khổ." Đại Mi Vũ cố ý chỉ tiết lộ một nửa nút thắt, không chịu nói hết cho Lưu Sương biết. Môi của nàng ta mạt tiếu, rất xinh đẹp, nhưng là, khi nhìn thân ảnh của Lưu Sương, lại thấy chói mắt như vậy, làm cho nàng ta tâm phiền ý loạn.
"Đại Mi Vũ, ta biết ngươi hận ta, chỉ cần ngươi buông tha hắn, ngươi muốn ta làm gì cũng được!" Lưu Sương nói rõ ràng, trong giọng điệu mang theo một tia cầu khẩn.
Bách Lý Hàn thân mang hàn độc, bây giờ lại trúng độc, đúng là họa vô đơn chí, không biết hắn có thể chịu đựng nổi không. Cho nên, nhất định phải lấy được giải dược từ Đại Mi Vũ chữa trị cho hắn.
"Tốt lắm, ngươi quỳ xuống trước đi! Cầu xin mà thiếu thành ý như vậy được sao?" Đại Mi Vũ lãnh ngạo nói.
"Tiểu thư, người không thể quỳ xuống đất! Ngươi... nữ nhân ác độc này, rốt cuộc muốn như thế nào?" Hồng Ngẫu nhào tới, đẩy Đại Mi Vũ một cái.
Đại Mi Vũ lảo đảo lùi hai bước, ngã vào mép bàn, sau khi ổn định thân hình, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi chán sống rồi!" Dứt lời, tay áo màu đỏ giương lên, có thứ gì đó từ dưới tay áo trắng nhắm Hồng Ngẫu lướt tới.
Hồng Ngẫu nhất thời không phân biệt được đó là loại ám khí gì, lách người tránh thoát, bất đắc dĩ bóng trắng kia lại đổi hướng, lập tức nhảy lên đầu vai nàng.
Hồng Ngẫu sợ đến mặt không còn chút máu, xoay đầu qua một cái, rốt cục thấy rõ vật kia không phải là ám khí, mà là một tiểu bạch điêu. Cái miệng nhỏ nhắn mở ra, cắn xuống đầu vai Hồng Ngẫu một cái.
Lưu Sương nhận ra tiểu bạch điêu kia, hôm đó ở trong cung nàng đã thấy nó đi theo Vô Sắc.
Vô Sắc có nói qua, loại bạch điêu này khứu giác cực linh, tìm được người. Lúc ấy, Lưu Sương cũng rất thích tiểu bạch điêu khả ái này. Lại không nghĩ rằng tiểu sinh vật khả ái như vậy lại cắn người, phỏng đoán cũng có độc. Loại người như Vô Sắc, có thể nào giữ lại bên người thứ đồ lương thiện.
Trong lòng Lưu Sương cực kỳ lo lắng, nhưng vào lúc này, một đao bay qua, tiểu bạch kia hét lên một tiếng, từ trên vai Hồng Ngẫu rơi xuống, giãy dụa hai cái rồi bất động. Không biết là đã chết, hay vẫn còn hôn mê.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng mở ra, Trương Tá và Lý Hữu cùng nhau đi đến.
Mới vừa rồi bọn họ thấy Bách Lý Hàn trúng độc, nhưng đã chậm mất, chỉ có thể ở ngoài cửa sổ hành sự theo hoàn cảnh. Thấy Đại Mi Vũ muốn dùng độc gây tổn thương cho Hồng Ngẫu, rốt cục không nhịn được xuất thủ, hạ tiểu bạch điêu kia xuống, cứu Hồng Ngẫu một mạng.
"Đem nữ nhân này dẫn đi!" Bách Lý Hàn lãnh thanh nói.
Lúc này, hắn đang ngồi ở trên giường vận công khử độc, sắc mặt so với vừa rồi khá hơn một chút.
"Bách Lý Hàn, ngươi không thể giết ta. Nếu ngươi giết ta, có tin hay không, độc của ngươi vĩnh viễn đừng hòng giải được! Bách Lý Hàn, ngươi như thế nào lại đi thích tiện...." Đại Mi Vũ nhìn Bách Lý Hàn phẫn hận hô.
Lời còn chưa nói xong, liền thấy trong con ngươi đen của Bách Lý Hàn hàn quang chợt lóe, ống tay áo đột nhiên phất xuất, một đạo kình phong đánh thẳng vào Đại Mi Vũ. Đại Mi Vũ lảo đảo, tư thế cực kỳ bất nhã té ngã xuống đất.
Nàng không nghĩ rằng ngay cả khi đã trúng độc, công lực của Bách Lý Hàn vẫn còn mạnh như thế, nhất thời sắc mặt tái nhợt, không dám lớn tiếng mắng chửi nữa. Chỉ là ánh mắt phẫn hận muốn giết người quay quắt nhìn vào Lưu Sương.
Bách Lý Hàn ánh mắt sắc như đao lướt qua Đại Mi Vũ, âm thanh lạnh lùng nói: "Lôi ra ngoài, tạm thời giữ lại cho cô ta một mạng!"
Trong tay nàng nếu không có giải dược, chắc là nằm trong tay Vô Sắc, cho nên, hắn tạm thời chưa thể giết nàng.
Trương Tá Lý Hữu đi lên trước, mang Đại Mi Vũ ra ngoài. Hồng Ngẫu thấy thế, cũng lặng lẽ lui xuống. Trong lòng khẩn cầu, trong tình trạng như thế, hy vọng tiểu thư cùng Vương gia có thể tiêu trừ hiểu lầm.
Mọi người cùng lui ra ngoài, mới vừa rồi trong phòng vẫn còn cực kỳ náo nhiệt, giờ lập tức yên tĩnh vô cùng.
Màu xanh đen do trúng độc trên mặt Bách Lý Hàn giờ đã biến mất, khôi phục màu da trắng nõn nà, chỉ là sắc mặt còn hơi tái nhợt, lúc này, xuất hiện một tầng khả nghi đỏ ửng, khiến cho hắn nhìn qua, giống như thấy phong hoa.
Con ngươi đen lại, trên khuôn mặt tái nhợt càng thêm đen bóng lóe lên tia quang mang nhàn nhạt.
Lưu Sương chậm rãi đi tới trước mặt Bách Lý Hàn, hỏi: "Ngươi bây giờ cảm thấy khá lên nhiều chưa?"
Bách Lý Hàn gật đầu, nhàn nhạt nói: "Ngươi không cần lo lắng, độc này vẫn chưa đủ lấy mạng của ta!"
Mới vừa rồi hắn một mực ngồi xuống giường khử độc, mặc dù không cách nào đem độc bức ra khỏi cơ thể hoàn toàn. Nhưng là, cũng thăm dò được độc kia độc tính không cao, đơn giản là độc kia và hàn độc cùng tồn tại trong cơ thể, khiến cho hắn mới vừa rồi không kiềm được đau đớn, tiêu hao khí lực.
Lần này đây, là hắn sơ ý.
Nhiều năm như vậy, hắn tránh thoát bao nhiêu lần bị Hoàng hậu hạ độc, hắn cơ hồ không nhớ rõ. Nếu trà này không phải do Lưu Sương đưa tới, vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không trúng độc. Đại Mi Vũ quá ghê tởm, đã vậy còn giảo hoạt, dĩ nhiên hạ độc vào nước hoa mai trong trà do Lưu Sương đưa đến, làm hắn buông lỏng cảnh giác.
"Ta đến chẩn mạch cho ngươi!" Lưu Sương khẽ cười cười, thản nhiên nói.
Hai người họ đối mặt với nhau, dĩ nhiên cần phải giữ bình tĩnh.
Có lẽ là tình cảm quá sâu, có lẽ là hứng thú quá nhiều, ngược lại có thể giữ được bình tĩnh, nhưng là, bình tĩnh như thế thật không bình thường.
Lưu Sương ngồi trước mặt Bách Lý Hàn, cúi đầu dùng tay khẽ đặt lên cổ tay Bách Lý Hàn. Cảm thụ được mạch đập của hắn lúc thì hoãn lúc thì khẩn cấp nhảy liên hồi, tùy tâm hắn buông lỏng hay căng thẳng.
Mạch đập của Bách Lý Hàn cực kỳ quái dị, nàng chưa bao giờ gặp qua. Bất quá, cũng xác thật mạng hắn không tốt lắm. Rốt cuộc, Khí Tính Độc là cái gì?
Đôi mày của nàng, không kiềm được nhíu lại căng thẳng.
Khí Tình Độc, từ bỏ tình yêu? Từ bỏ tình yêu!
Lưu Sương nhíu mi nhắc tới, đột nhiên trong lòng chấn động.
Nàng biết, có một loại dược thảo gọi là Vong Ưu thảo. Người ăn phải sẽ mất đi trí nhớ, đương nhiên với liều lượng nhỏ. Năm đó Đoạn Khinh Ngân vì muốn nàng quên đi thân thế, liền cho nàng uống, làm nàng mất đi trí nhớ.
Chẳng lẽ, Khí Tình Độc này cùng tính năng độc dược với Vong Ưu thảo. Bất quá, đó không phải mất đi trí nhớ, mà chỉ quên mất tình yêu?
Vô Sắc kia quái thai, nên mới có thể nghiên chế ra dược thảo như vậy.
Nếu như thật sự là vậy, có lẽ thật sự không có thuốc nào chữa được.
Bởi vì, mất trí nhớ là sau khi dùng thuốc đã lâu, nếu bị kích thích mạnh, có thể khôi phục trí nhớ. Căn bản không có giải dược.
Mà Khí Tình Độc, chỉ sợ cũng là như thế.
Lưu Sương càng hiểu được thì trong lòng càng lạnh.
"Ngươi—- sẽ quên chúng ta sao?"
Lưu Sương nheo đôi mắt huyền, ôn nhu hỏi đạo.
Hỏi những lời này làm nàng chua xót vô cùng.
Nếu như hắn yêu nàng, rồi lại quên nàng.
Nếu như là vậy, nàng tình nguyện không cần hắn thích nàng, đổi lại, tối thiểu hắn sẽ không quên nàng.
Khí Tình Độc, chỉ là quên người mình yêu không phải sao?
Bách Lý Hàn đang cúi người nhìn khuôn mặt nàng duyên dáng bên cạnh. Nghe được câu hỏi của Lưu Sương, trong lòng lập tức chấn động.
Quên, hắn làm sao có thể quên nàng?
Nhìn hai tròng mắt thê lương của nàng, lòng hắn đột nhiên trầm xuống. Câu hỏi của Lưu Sương, làm hắn lập tức hiểu ra, Khí Tình Độc chính là ý này.
Bách Lý Hàn biết rõ Đại Mi Vũ vì người. Nàng sẽ không giết hắn, bởi vì nàng đối với hắn vẫn còn chưa chết tâm. Nàng chỉ vì ỷ mình xinh đẹp, không cam lòng bại dưới tay Lưu Sương. Cho nên, nàng tuyệt sẽ không giết hắn. Nhưng là, nàng sẽ làm cho Lưu Sương thống khổ!
Khí Tình Độc, rất có thể là độc dược làm mất trí nhớ. Không phải có thể, mà là nhất định.
Đầu của hắn đột nhiên choáng váng, thật giống như mọi thứ trong đầu hắn đều từ từ mờ nhạt, rồi dần dần biến mất không dấu vết.
"Sương!" Hắn nhẹ nhàng gọi, trong âm thanh ôn hùng lộ ra vô biên nhu tình, xuyên qua ám hương phù động trong không khí, mềm nhẹ bay tới tai Lưu Sương.
Tâm Lưu Sương run lên, cơ hồ cứng đờ, Bách Lý Hàn tựa hồ chưa từng gọi nàng như thế.
Nàng chăm chú, thấy con ngươi đen bóng bình tĩnh của Bách Lý Hàn đang nhìn nàng gắt gao. Trong con ngươi đó tràn đầy nhu tình cùng tiếc nuối, Lưu Sương cơ hồ không dám nhìn thẳng hắn.
Sương, xưng hô như thế, có phải hay không đại biểu hắn đã không hề... tránh né nàng nữa! Xưng hô như thế, có phải hay không biểu hiện là hắn yêu nàng! Nàng rất nhanh biết được đáp án.
"Sương, ta yêu nàng!" Bách Lý Hàn nâng mặt Lưu Sương, cực kỳ tự nhiên nói.
Những lời này, hắn đã nấn ná ở trong lồng ngực thật lâu rồi, thiêu đốt hắn quá lâu quá lâu. Mà lúc này, hắn rốt cục cũng đã nói ra, bởi vì, hắn biết, nếu như bây giờ không nói, sẽ không còn cơ hội để nói. Nếu lúc này, hàn độc sắp phát tác, sắp đi khỏi thế giới này, hắn nhất định sẽ không nói. Bởi vì hắn không muốn khi đã chết, vẫn làm nàng thương tâm đến chết.
Nhưng, hắn biết, hắn vẫn chưa chết, mà hắn sẽ quên nàng.
Quên và chết không hề giống nhau.
Cái chết có lẽ sẽ làm nàng thống khổ và thương tâm.
Nhưng là, quên, quên sẽ ngày đêm hành hạ tâm linh nàng.
Cho nên, hắn nhất định phải nói cho nàng biết, hắn yêu nàng. Yêu đến tận xương tủy.
Hắn biểu lộ, làm Lưu Sương cực kỳ rung động.
Nhưng, lập tức, nàng liền cứng người lại.
Trên môi đột nhiên có cảm giác mềm mại. Đôi môi mềm mại kia, không phải môi của nàng.
Bên trong phòng yên tĩnh một mảnh, tựa hồ có thể nghe được âm thanh hoa nở.
Ngoài cửa sổ hoa trong gió nở rộ, bên trong phòng hai phiến hoa chắp lại với nhau. Hai người mềm mại như cánh hoa, mang theo thanh thanh lành lạnh ôn nhu xúc cảm, dính chung một chỗ.
Hô hấp của hai người tựa hồ đã dừng lại, chỉ còn lại vong tình triền miên.
- Chương 1 - Nhân duyên sâm
- Chương 2 - Đám cưới sai lầm
- Chương 3 - Động phòng bị vứt bỏ
- Chương 4 - Sự đau đớn của hàn độc
- Chương 5 - Hồi ức 1
- Chương 6 - Hồi ức 2
- Chương 7 - Trong sạch bị hoài nghi
- Chương 8 - Tiếng tiêu ngọt ngào
- Chương 9 - Phạt quỳ
- Chương 10 - Tiểu ma vương
- Chương 11 - Trong sạch
- Chương 12 - Lương y như từ mẫu
- Chương 13 - Thu hút
- Chương 14 - Ám sát hay là đùa bỡn
- Chương 15 - Nhân hình ám khí
- Chương 16 - Xem mạch
- Chương 17 - Đả thương ly biệt
- Chương 18 - Lại sai lầm rồi
- Chương 19 - Không còn quan hệ
- Chương 20 - Giả hồn nhiên, chân tàn nhẫn
- Chương 21 - Vô pháp vô thiên
- Chương 22 - Đoạn Khinh Ngân
- Chương 23 - Tiến cung
- Chương 24 - Ám sóng lớn
- Chương 25 - Khóc lóc
- Chương 26 - Hoài nghi
- Chương 27 - Dây dưa
- Chương 28 - Cường hôn
- Chương 29 - Tức giận
- Chương 30 - Cướp đoạt
- Chương 31 - Mi Vũ
- Chương 32 - Đúng là nàng
- Chương 33 - Nghe đàn
- Chương 34 - Bát nước hắt đi
- Chương 35 - Xích phượng
- Chương 36 - Thoát hiểm
- Chương 37 - Dịu dàng trong chớp mắt
- Chương 38 - Tương kính như tân
- Chương 39 - Hắn yếu ớt
- Chương 40 - Cảnh đẹp ngày lành
- Chương 41 - Vũ nữ
- Chương 42 - Ý trung nhân
- Chương 43 - Hạnh phúc chỉ là trong chớp mắt
- Chương 44 - Chẳng nhẽ không thành toàn
- Chương 45 - Khắc khẩu
- Chương 46 - Quỷ diện
- Chương 47 - Cực hình
- Chương 48 - Trên vách núi
- Chương 49 - Trò đùa tàn nhẫn
- Chương 50 - Động tức tự hữu tình
- Chương 51 - Cầu nàng chữa sẹo
- Chương 52 - Hắn quỳ xuống
- Chương 53 - Một đóa hoa đào
- Chương 54 - Bảo vệ nàng
- Chương 55 - Hắn muốn nạp trác phi (1)
- Chương 56 - Hắn muốn nạp trác phi (2)
- Chương 57 - Sư huynh gửi thư
- Chương 58 - Dâng trà
- Chương 59 - Động phòng sai (1)
- Chương 60 - Động phòng sai (2)
- Chương 61 - Sai lầm nối tiếp sai lầm
- Chương 62 - Yến hội (1)
- Chương 63 - Yến hội (2)
- Chương 64 - Mô Tịch Tịch khiêu chiến
- Chương 65 - Vẽ tranh
- Chương 66 - Địch ý
- Chương 67 - Âm mưu
- Chương 68 - Dược
- Chương 69 - Độc dược (1)
- Chương 70 - Độc dược (2)
- Chương 71 - Sự đau đớn của hàn độc
- Chương 72 - Cắn hắn
- Chương 73 - Giao phong
- Chương 74 - Si mê cuồng nhiệt
- Chương 75 - Sát cục
- Chương 76 - Sư huynh thật là tốt
- Chương 77 - Thân phận của sư huynh
- Chương 78 - Sư huynh động phòng
- Chương 79 - Bóng đêm rất mê người
- Chương 80 - Vô sắc
- Chương 81 - Hắn cũng chẳng khá hơn nàng
- Chương 82 - Bị thương
- Chương 83 - Xin người ra đi
- Chương 84 - Hàn đến
- Chương 85 - Quyết đấu
- Chương 86 - Kinh diễm
- Chương 87 - Khinh bạc
- Chương 88 - Phò mã
- Chương 89 - Nụ hôn điên cuồng
- Chương 90 - Lạnh lùng tàn nhẫn
- Chương 91 - Đau đớn và tổn thương
- Chương 92 - Coi hắn như cháu
- Chương 93 - Yêu hơn chính mình
- Chương 94 - Vì người mà chết
- Chương 95 - Dã nhân
- Chương 96 - Một cái ôm
- Chương 97 - Nói mơ
- Chương 98 - Mưu mẹo của Hàn
- Chương 99 - Hắn đau lòng
- Chương 101 - Huyết sắc hồi ức
- Chương 102 - Đối mặt hắn thế nào
- Chương 103 - Một kiếm thử tình
- Chương 104 - Nhát kiếm chí mạng
- Chương 105 - Ghen
- Chương 106 - Giải hàn độc
- Chương 107 - Bị bắt
- Chương 108 - Vũ Mị
- Chương 109 - Ngữ ra kinh người
- Chương 110 - Dã tính hành hạ
- Chương 111 - Mưu kế
- Chương 112 - Nàng là nữ tử
- Chương 113 - Vẻ đẹp dã tính
- Chương 114 - Nữ trang
- Chương 115 - Ép buộc và phản kháng
- Chương 116 - Tranh ngựa
- Chương 117 - Tương thị nhất tiếu
- Chương 118 - Yêu nàng sao?
- Chương 119 - Cuộc chiến của nữ nhân
- Chương 120 - Hãm hại
- Chương 121 - Phá âm mưu
- Chương 122 - Tư niệm quá sâu
- Chương 123 - Hắc Y tóc bạc
- Chương 124 - Đại chiến Hàn và Mộ Dã
- Chương 125 - Lạnh lùng đợi nàng
- Chương 126 - Thiện biến như hắn
- Chương 127 - Tình phi đắc dĩ
- Chương 128 - Long chi phấn tường
- Chương 129 - Ép gả
- Chương 130 - Giọt lệ rơi trên lòng bàn tay
- Chương 131 - Đêm động phòng
- Chương 132 - Trọng yếu chính là gặp mặt
- Chương 133 - Một loại duyên pháp
- Chương 134 - Đánh cuộc
- Chương 135 - Mê Hồn đan
- Chương 136 - Bách Lý Băng
- Chương 137 - Quan chiến
- Chương 138 - Chỉ xích thiên nhai
- Chương 139 - Biểu lộ
- Chương 140 - Liễm diễm phong tình
- Chương 141 - Tranh mỹ
- Chương 142 - Tình chàng ý thiếp
- Chương 143 - Hưu thư
- Chương 144 - Bán mình Túy hoa lâu
- Chương 145 - Hàn nổi giận
- Chương 146 - Khí tình độc
- Chương 147 - Triền miên
- Chương 148 - Tiếp tục triền miên
- Chương 149 - Bách Lý Tuyết
- Chương 150 - Gặp lại không vui
- Chương 151 - Một tấm lòng trong sáng
- Chương 152 - Gả
- Chương 153 - Quần nam loạn vũ
- Chương 154 - Gặp nhau như mộng
- Chương 155 - Không buông tay
- Phiên ngoại - Chương 1 - Cơn ghen của Hoàng Đế (Thượng)
- Phiên ngoại - Chương 2 - Cơn ghen của Hoàng Đế (Hạ)
- Phiên ngoại - Chương 3 - Hy Chiếu và Hà Úy
- Phiên ngoại - Chương 4 - Hoàng hậu là quan trọng nhất (Thượng)
- Phiên ngoại - Chương 5 - Hoàng hậu là quan trọng nhất (Hạ)