Chương 133 - Một loại duyên pháp
Mai táng Đông Phương Húc Nhật xong, Lưu Sương liền cùng Đoạn Khinh Ngân rời Lăng quốc, có Thu Thủy Tuyệt yểm hộ, dọc đường coi như là thuận lợi.
Xe ngựa lớn, trong xe ngựa, bốn người ngồi, Lưu Sương cùng Đoạn Khinh Ngân mặt đối mặt, Hồng Ngẫu đối mặt cùng Thanh nhi.
Hồng Ngẫu một mực ở tại cung Lăng quốc, Đoạn Khinh Ngân lần này xuất cung liền đem nàng đi cùng, thấy Lưu Sương, chủ tớ hai người vô cùng mừng rỡ.
Xe ngựa càng gần Nguyệt quốc, tâm Lưu Sương càng thêm thấp thỏm. Là do tình cảm quê hương, nàng dù sao cũng đã sinh sống tại Nguyệt quốc hơn mười năm, nơi đó coi như cố hương của nàng, huống chi, nơi đó có người nàng đang lưu luyến.
Đoạn Khinh Ngân đã sớm nhìn ra tâm sự não nề của Lưu Sương, thở dài nói: "Sương nhi, ngươi có biets, tình thế ngày hôm nay của Nguyệt quốc vô cùng phức tạp?"
Nhìn thấy sư huynh nói thế, lòng Lưu Sương không khỏi cả kinh. Nguyệt quốc lúc này như thế nào loạn, nàng không hề biết, vội vàng hỏi: "Chuyện này... Sương nhi không biết! Sư huynh, Nguyệt quốc đã xảy ra chuyện gì?"
Đoạn Khinh Ngân nói, "Ta cũng không biết rõ, nghe nói, hoàng đế Nguyệt quốc bệnh nặng, hiện quyền lực rơi vào tay Trịnh hoàng hậu, Trịnh hoàng hậu liền điều phụ thân của bà ta là Trịnh Thác mang binh về Ngọc thành, đánh ngừa nội loạn. Lại nghe, hôm nay, Bách Lý Hàn cũng mang binh chạy về Ngọc thành, ta nghĩ, song phương không tránh được một hồi đại chiến."
Trong lòng Lưu Sương cực kỳ lo lắng, "Sư huynh, người nói, Bách Lý Hàn có phần thắng không?"
Đôi mắt Đoạn Khinh Ngân nhìn chăm chú Lưu Sương, nàng vì Bách Lý Hàn mà khẩn trương, lòng không khỏi đau đớn.
"Hắn chắc chắn đã có chuẩn bị, bằng không, hắn sẽ không dễ dàng xuất binh thế." Đoạn Khinh Ngân an ủi, âm thanh ôn hòa.
Lưu Sương làm sao không biết Đoạn Khinh Ngân đang an ủi nàng! Trịnh Thác đóng quân tại biên cương nhiều năm, trong tay nắm nhiều binh quyền, nghe nói quân của hắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nếu như, hắn thật sự giam cầm hoàng thượng, nắm trong tay binh quyền kinh sư, Bách Lý Hàn làm sao có thể thắng được. Huống chi, nếu là hắn thực sự bị hàn độc, như vậy, Lưu Sương quả thực không dám nghĩ tới nữa.
"Sương nhi, không cần lo lắng, chúng ta đừng nghĩ nhiều! Có lẽ, sư huynh có thể giúp gì." Đoạn Khinh Ngân vỗ vỗ tay Lưu Sương, phát hiện, tay Lưu Sương không còn lạnh như trước nữa.
"Sương nhi, hàn độc của muội." Đoạn Khinh Ngân kinh ngạc hỏi.
Lưu Sương vốn không có định nói chuyện này cho sư huynh, bởi vì nàng cảm giác được phương pháp trừ độc của Bách Lý Hàn, khó mà mở miệng nói được. Lúc này thấy sư huynh hỏi, đành hàm hồ nói: "Sương nhi cũng không rõ lắm, cũng là hôm nay mới phát hiện, trên người hàn độc đột nhiên biến mất."
Đột nhiên biến mất, như thế nào có thể?
Đoạn Khinh Ngân đột nhiên nhớ ra lần thấy Bách Lý Hàn, tóc hắn bạc trắng, lại phun ra máu tươi. Có lần trong quân đội lại đột ngột rời đi. Những điểm ấy đủ để chứng minh, hàn độc đã chuyển sang người Bách Lý Hàn.
Lưu Sương nhìn gương mặt sư huynh không ngừng thay đổi thần sắc, biết là sư huynh đã đoán ra. Sư huynh quá thông minh để nghĩ ra.
"Hàn độc có cách di dời sao, ta chưa bao giờ biết. Bách Lý Hàn vì sao biết?" Đoạn Khinh Ngân hỏi.
"Hắn từng nói, hắn cùng Vô Sắc có một giao dịch. Muội nghĩ, ước chừng là Vô Sắc nói cho hắn, nếu không sao hắn biết."
"Vô Sắc, hắn đúng là một thầy thuốc giỏi, nếu có cơ hội, thật muốn gặp hắn." Đoạn Khinh Ngân khẽ thở dài.
Lưu Sương cũng gật đầu im lặng, nghĩ Vô Sắc chuyên chế ra độc dược, cá mè một lứa với Đại Mi Vũ, trong lòng lạnh lùng, nếu như Vô Sắc có thể đi đúng đường, nhất định là một người thấy thuốc hiếm có.
Đoàn người ngày đi đêm nghỉ, nửa tháng, rốt cục đến Ngọc Thành của Nguyệt quốc.
Ngọc thành mặt ngoài êm đềm gió lặng.
Đoạn Khinh Ngân cùng Lưu Sương đứng ở ngoại ô cách 10 dặm, xa xa nhìn Ngọc thành.
Kia là tường thành bằng đất, nghe nói năm đó, khi xây dựng tường thành này, dùng đất sét hòa với nước mà dựng lên, mới có thể bền vững và màu sắc như thế, kiên cố bảo vệ. Mà lúc này, đứng trên tường thành, có cả bọn phản loạn.
Thủ hộ ở cửa kinh thành kiểm tra người qua lại rất chặt, hiển nhiên là sợ có người của Bách Lý Hàn trà trộn đi vào.
Lưu Sương nhìn lên bầu trời cao, ánh mặt trời dìu dịu.
"Sư huynh, hôm nay hắn ở nơi nào?" Lưu Sương hỏi.
Đến nơi, Đoạn Khinh Ngân liền cho thám tử đi dò tìm tin tức của Bách Lý Hàn, cũng là có một chút thông tin.
Binh lính của Bách Lý Hàn vừa mới một hồi giao chiến ngoài biên quan.
Vốn Trịnh Thác nghĩ muốn ngăn cản Bách Lý Hàn từ Kiếm Môn quan trở về nước, nhưng là binh lính của Bách Lý Hàn đi đường vòng từ Lăng quốc vào Nguyệt quốc, từ Kiếm môn qua những những binh lính phục kích của hắn bị đánh tơi tả. Quân Trịnh Thác ở Kiếm Môn quan rơi vào trong tay Bách Lý Hàn. Mà sau khi đại thắng, Bách Lý Hàn liền đem một vạn binh dọc theo hướng Ngọc Thành tiến quân, lúc này mới chạy tới miên ngoại, đống quân tại miên ngoại.
Nhưng là, Đoạn Khinh Ngân không có tin những tin này lắm, trực giác hắn thấy, bọn họ có thể thăm dò được tin tức, Trịnh Thác chắc chắn cũng thế, đội quân đang đóng tại miên thành kia, rất có thể chỉ là nghi binh kế. Nếu như tướng lĩnh chia thành từng tốp nhỏ, ra roi thúc ngựa, hôm nay đã phải đến Ngọc Thành.
"Thám tử hồi báo là đến miên thành, chúng ta đi tìm một chỗ nghỉ ở ngoại ô, hôm nay không thể tới Ngọc thành." Đoạn Khinh Ngân nhìn trời nói.
"Không bằng đi ra Tĩnh tâm am đi, muội biết sư thái trong am." Lưu Sương đáp.
Đoạn Khinh Ngân gật đầu, đoàn người liền hướng tĩnh tâm am đi.
Tĩnh tâm am vẫn như trước, thấp thoáng trong rừng đào, bất quá đã là mùa đông, đào trụi lá, nhìn cực kỳ thê lương. Lưu Sương nhớ ra, nàng cùng Bách Lý Hàn có một đoạn sai duyên gắn với lời vị ni cô trong am này, trong lòng khó tránh khỏi rối loạn lên.
Đi vào am ni cô, khói nhang quanh quẩn, Tĩnh tâm am có thứ khí khiến người khác quên hết trần tục.
Lưu Sương đứng trước phật, châm hương, quỳ gối trên đệm, bái tam xá. Nhìn khói hương bay vờn quanh tượng phật, nhịn không được liền cầu khẩn.
Trước kia nàng không tín phật, hôm nay, nàng có lẽ vẫn như trước không tin, nhưng lại không nhịn được mà quỳ xuống, bởi vì trong lòng nàng mong nhớ một người mà cầu khẩn. Cầu khẩn có Bách Lý Hàn trận chiến này có thể đại thắng, cầu khẩn dưỡng phụ dưỡng mẫu bình an, cầu khẩn sư huynh Thu Thủy Tuyệt tìm được hạnh phúc cho bản thân, cầu khẩn cô cô thuận lợi cai quản Vũ quốc. (Thế không có sư huynh a. T.T)
Ngộ Nhân sư thái mặc một bộ huyền sam, dáng vẽ vẫn phong thanh tiên cốt như trước. Sư thái chắp tay hình chữ thập, bình tĩnh tiếp đãi Lưu Sương
"Ngươi tại sao lại tới nữa?" Ngộ Nhân nói.
"Đúng, lần này ta lại tới nữa! Lần này cần phải làm phiền sư thái!" Lưu Sương mỉm cười nói, "Không biết sư thái có thể cho chúng ta nương nhờ mấy ngày ở đây."
Ngộ Nhân nói: "Không sao, chỉ là nam nhân không thể ở lại am ni cô, hãy đến tạp viện sau am đi."
Lưu Sương cảm kích bái tại, tiểu ni cô Thanh Trần thấy Lưu Sương, mừng rỡ vạn phần. Mấy người tiểu ni cô thu xếp một gian phòng cho Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu, Thanh nhi ở.
Đoạn Khinh Ngân cùng thị vệ được tiểu ni cô khác dẫn đến hạ viện. Đó là một nhà 3 gian gạch mộc, trong phòng để vài thứ đồ, cũng có giường, bình thường khi rảnh rỗi có phu nhân hay tiểu thư nào đi dâng hương dẫn theo thị vệ thì lưu lại đó.
Đoàn người ổn định trong am ni cô, Tĩnh tâm am là một nơi hẻo lánh, chỉ có một vài tiểu thư tới dâng hương, cực kỳ yên tĩnh, là một nơi tốt để tĩnh tâm. Chỉ là, lần này khác với lần khi Lưu Sương chưa gả. Trong lòng lo lắng cho Bách Lý Hàn, ban đêm không tài nào chợp mắt được.
Khoác thêm áo lên, nàng ra trước am ni cô ngồi, ngẩn người nhìn lên trời. Trăng mới nhú, trên bầu trời lấp lánh ngàn vạn tinh tế, bóng đêm cực mỹ.
Đột nhiên, một bóng đen từ trong bóng cây nháy mắt bay qua, chớp mắt, đã biến mất trong trời đêm. Lưu Sương kinh hãi đứng lên, hướng theo bóng đen biến mất, nàng đuổi theo, nàng nhận ra, là sư huynh Đoạn Khinh Ngân. Đã trễ thế này, huynh ấy còn đi đâu?
"Bạch thí chủ, ngươi lo lắng cho người kia?" Ngộ Nhân không biết từ khi nào đứng sau Lưu Sương, hai tay tạo thành hình chữ thập, nhẹ nhàng tụng kinh.
"Sư thái, trễ thế này, ngài vẫn chưa đi nghỉ?"
"Ngộ Nhân nhàn nhạt nói: "Bần ni ngủ muộn, cũng không biết tại sao trễ thế này, Bạch thí chủ còn chưa ngủ? Có chuyện gì trong lòng?"
Lưu Sương gật đầu.
"Tất cả tự có duyên pháp, không cần lo lắng, mọi người tự có cho riêng mình một số phận. Thí dụ như, vừa rồi, vị thí chủ kia, mặc dù cùng Bạch thí chủ không có duyên vợ chồng, nhưng là, đã có một loại duyên pháp khác." (ai cần duyên pháp khác....)
"Nhân duyên huynh muội?" Lưu Sương hỏi.
Ngộ Nhân khẽ lắc đầu.
Đó là duyên pháp gì? Một loại duyên pháp khác, nàng thật sự nghĩ không ta, trừ duyên vợ chồng, duyên huynh muội, nàng cùng sư huynh còn có duyên pháp gì chứ.
"Đó là duyên gì, xin sư thái nói cho kẻ ngu muội này biết." Lưu Sương tò mò hỏi.
Ngộ Nhân lắc đầu: "Xin thứ cho bần ni chỉ có thể nói thế. Đêm đã khuya, mời sớm an giấc đi."
Lưu Sương biết Ngộ Nhân không muốn nói, nàng cố hỏi cũng vô ích. Lập tức gật đầu, nàng biết lo lắng cũng vô dụng, xoay người vào sương phòng. Hồng Ngẫu cùng Thanh nhi sớm đã ngủ say, hai nha đầu này, ngủ thật ngon.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Sương liền đến sau tạp viện tìm Đoạn Khinh Ngân.
Đoạn Khinh Ngân đang rửa mặt, thấy Lưu Sương mỉm cười nói: "Sương nhi, ta đã dò thăm đến tin tức của hắn."
Trong lòng Lưu Sương vui vẻ: "Sư huynh, hắn ở nơi nào? Chúng ta có thể... thấy hắn lúc này không?"
"Sương nhi, muội tốt nhất ở yên trong am, không được đi đâu, hắn đã quyết định tiến công. Mấy ngày nay ta muốn đi trợ chiến. Nếu như chiến sự kết thúc, các ngươi là có thể gặp mặt."
Thần sắc Lưu Sương lập tức ảm đạm, nhưng nàng biết chính mình đi tìm hắn, lại làm phiền thêm cho hắn, ai bảo nàng không có võ công chứ, ngay cả chính mình cũng bảo vệ không được.
"Vâng, Sương nhi sẽ ở yên trong am, sư huynh, các người phải cẩn thận a!"
Đoạn Khinh Ngân gật đầu, đem đem một số bình thuốc cho Lưu Sương. Sau đó, đưa thị vệ đi trợ trận Bách Lý Hàn.
- Chương 1 - Nhân duyên sâm
- Chương 2 - Đám cưới sai lầm
- Chương 3 - Động phòng bị vứt bỏ
- Chương 4 - Sự đau đớn của hàn độc
- Chương 5 - Hồi ức 1
- Chương 6 - Hồi ức 2
- Chương 7 - Trong sạch bị hoài nghi
- Chương 8 - Tiếng tiêu ngọt ngào
- Chương 9 - Phạt quỳ
- Chương 10 - Tiểu ma vương
- Chương 11 - Trong sạch
- Chương 12 - Lương y như từ mẫu
- Chương 13 - Thu hút
- Chương 14 - Ám sát hay là đùa bỡn
- Chương 15 - Nhân hình ám khí
- Chương 16 - Xem mạch
- Chương 17 - Đả thương ly biệt
- Chương 18 - Lại sai lầm rồi
- Chương 19 - Không còn quan hệ
- Chương 20 - Giả hồn nhiên, chân tàn nhẫn
- Chương 21 - Vô pháp vô thiên
- Chương 22 - Đoạn Khinh Ngân
- Chương 23 - Tiến cung
- Chương 24 - Ám sóng lớn
- Chương 25 - Khóc lóc
- Chương 26 - Hoài nghi
- Chương 27 - Dây dưa
- Chương 28 - Cường hôn
- Chương 29 - Tức giận
- Chương 30 - Cướp đoạt
- Chương 31 - Mi Vũ
- Chương 32 - Đúng là nàng
- Chương 33 - Nghe đàn
- Chương 34 - Bát nước hắt đi
- Chương 35 - Xích phượng
- Chương 36 - Thoát hiểm
- Chương 37 - Dịu dàng trong chớp mắt
- Chương 38 - Tương kính như tân
- Chương 39 - Hắn yếu ớt
- Chương 40 - Cảnh đẹp ngày lành
- Chương 41 - Vũ nữ
- Chương 42 - Ý trung nhân
- Chương 43 - Hạnh phúc chỉ là trong chớp mắt
- Chương 44 - Chẳng nhẽ không thành toàn
- Chương 45 - Khắc khẩu
- Chương 46 - Quỷ diện
- Chương 47 - Cực hình
- Chương 48 - Trên vách núi
- Chương 49 - Trò đùa tàn nhẫn
- Chương 50 - Động tức tự hữu tình
- Chương 51 - Cầu nàng chữa sẹo
- Chương 52 - Hắn quỳ xuống
- Chương 53 - Một đóa hoa đào
- Chương 54 - Bảo vệ nàng
- Chương 55 - Hắn muốn nạp trác phi (1)
- Chương 56 - Hắn muốn nạp trác phi (2)
- Chương 57 - Sư huynh gửi thư
- Chương 58 - Dâng trà
- Chương 59 - Động phòng sai (1)
- Chương 60 - Động phòng sai (2)
- Chương 61 - Sai lầm nối tiếp sai lầm
- Chương 62 - Yến hội (1)
- Chương 63 - Yến hội (2)
- Chương 64 - Mô Tịch Tịch khiêu chiến
- Chương 65 - Vẽ tranh
- Chương 66 - Địch ý
- Chương 67 - Âm mưu
- Chương 68 - Dược
- Chương 69 - Độc dược (1)
- Chương 70 - Độc dược (2)
- Chương 71 - Sự đau đớn của hàn độc
- Chương 72 - Cắn hắn
- Chương 73 - Giao phong
- Chương 74 - Si mê cuồng nhiệt
- Chương 75 - Sát cục
- Chương 76 - Sư huynh thật là tốt
- Chương 77 - Thân phận của sư huynh
- Chương 78 - Sư huynh động phòng
- Chương 79 - Bóng đêm rất mê người
- Chương 80 - Vô sắc
- Chương 81 - Hắn cũng chẳng khá hơn nàng
- Chương 82 - Bị thương
- Chương 83 - Xin người ra đi
- Chương 84 - Hàn đến
- Chương 85 - Quyết đấu
- Chương 86 - Kinh diễm
- Chương 87 - Khinh bạc
- Chương 88 - Phò mã
- Chương 89 - Nụ hôn điên cuồng
- Chương 90 - Lạnh lùng tàn nhẫn
- Chương 91 - Đau đớn và tổn thương
- Chương 92 - Coi hắn như cháu
- Chương 93 - Yêu hơn chính mình
- Chương 94 - Vì người mà chết
- Chương 95 - Dã nhân
- Chương 96 - Một cái ôm
- Chương 97 - Nói mơ
- Chương 98 - Mưu mẹo của Hàn
- Chương 99 - Hắn đau lòng
- Chương 101 - Huyết sắc hồi ức
- Chương 102 - Đối mặt hắn thế nào
- Chương 103 - Một kiếm thử tình
- Chương 104 - Nhát kiếm chí mạng
- Chương 105 - Ghen
- Chương 106 - Giải hàn độc
- Chương 107 - Bị bắt
- Chương 108 - Vũ Mị
- Chương 109 - Ngữ ra kinh người
- Chương 110 - Dã tính hành hạ
- Chương 111 - Mưu kế
- Chương 112 - Nàng là nữ tử
- Chương 113 - Vẻ đẹp dã tính
- Chương 114 - Nữ trang
- Chương 115 - Ép buộc và phản kháng
- Chương 116 - Tranh ngựa
- Chương 117 - Tương thị nhất tiếu
- Chương 118 - Yêu nàng sao?
- Chương 119 - Cuộc chiến của nữ nhân
- Chương 120 - Hãm hại
- Chương 121 - Phá âm mưu
- Chương 122 - Tư niệm quá sâu
- Chương 123 - Hắc Y tóc bạc
- Chương 124 - Đại chiến Hàn và Mộ Dã
- Chương 125 - Lạnh lùng đợi nàng
- Chương 126 - Thiện biến như hắn
- Chương 127 - Tình phi đắc dĩ
- Chương 128 - Long chi phấn tường
- Chương 129 - Ép gả
- Chương 130 - Giọt lệ rơi trên lòng bàn tay
- Chương 131 - Đêm động phòng
- Chương 132 - Trọng yếu chính là gặp mặt
- Chương 133 - Một loại duyên pháp
- Chương 134 - Đánh cuộc
- Chương 135 - Mê Hồn đan
- Chương 136 - Bách Lý Băng
- Chương 137 - Quan chiến
- Chương 138 - Chỉ xích thiên nhai
- Chương 139 - Biểu lộ
- Chương 140 - Liễm diễm phong tình
- Chương 141 - Tranh mỹ
- Chương 142 - Tình chàng ý thiếp
- Chương 143 - Hưu thư
- Chương 144 - Bán mình Túy hoa lâu
- Chương 145 - Hàn nổi giận
- Chương 146 - Khí tình độc
- Chương 147 - Triền miên
- Chương 148 - Tiếp tục triền miên
- Chương 149 - Bách Lý Tuyết
- Chương 150 - Gặp lại không vui
- Chương 151 - Một tấm lòng trong sáng
- Chương 152 - Gả
- Chương 153 - Quần nam loạn vũ
- Chương 154 - Gặp nhau như mộng
- Chương 155 - Không buông tay
- Phiên ngoại - Chương 1 - Cơn ghen của Hoàng Đế (Thượng)
- Phiên ngoại - Chương 2 - Cơn ghen của Hoàng Đế (Hạ)
- Phiên ngoại - Chương 3 - Hy Chiếu và Hà Úy
- Phiên ngoại - Chương 4 - Hoàng hậu là quan trọng nhất (Thượng)
- Phiên ngoại - Chương 5 - Hoàng hậu là quan trọng nhất (Hạ)