Chương 91 - Đau đớn và tổn thương
Mặc dù Thu Thủy Tuyệt xưa nay vẫn lạnh lùng như băng, nhưng Lưu Sương chưa từng thấy hắn phẫn nộ giận dữ như thế. Hắn ôm cây đàn, như đang ôm tâm can bảo bối gì đó vậy.
"Tay của ngươi, không xứng chạm vào cây đàn này!" Hắn lạnh lùng phun ra những lời này, ôm đàn, chậm rãi đi ra ngoài.
Lưu Sương vỗ vềđỉnh đầu đau đớn, mới hiểu ra vừa rồi mình bị Thu Thủy Tuyệt túmtóc, quăng ra đây. Ngón tay đau xót, Lưu Sương yên lặng xé một mảnh vải trên áo, băng ngón tay lại.
Bóng đêm phủ xuống, đêm trên núi không thể so với đêm ở đồng bằng, vô cùng lạnh lẽo. Từ sau khi Thu Thủy Tuyệt giận dữ bỏ đi, chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.
Lưu Sương vừa lại lạnh lại vừa đói, trong phòng đến cả một chén trà nhỏ cũng không có. Thị nữ bên ngoài thì như kẻ điếc, có hô thế nào cũng mặc kệ nàng, căn bản là không nghe lời của nàng, chẳng có ai lên tiếng trả lời nàng.
Rất hiển nhiên là mấy thị nữ đó được Thu Thủy Tuyệt ra lệnh, không có ý định để ý đến nàng. Lưu Sương biết có gọi nữa cũng vô dụng, nên thế chẳng thèm gọi nữa.
Chẳng lẽ đây là biện pháp Thu Thủy Tuyệt dùng để hành hạ nàng, muốn cho nàng chết vì đói vì khát?
May mà trên giường, còn có một chăn bông mỏng, Lưu Sương nằm trên ghế dài, miễn cưỡng qua được một đêm. Giấc ngủ này cực kỳ không thoải mái, ngày hôm sau tỉnh lại, toàn thân đau nhức.
Tới buổi trưa, rốt cục cũng có người lại đây mở khóa, một thị nữ đến truyền lời, nói: "Cung chủ truyền Bạch cô nương qua chỗ cung chủ!"
Lưu Sương theo thị nữ truyền lời, đi đến phòng chính.
Phòng chính bài trí nam tính mà đơn giản, trên mặt đất trải một tấm da bạch hổ, trên tấm da bạch hổ là bàn thấp bằng gỗ lim, trên bàn đang bày đồ ngọt ăn sáng, còn có vài món ăn dân dã.
Thu Thủy Tuyệt mặc trường bào màu trắng, ngồi xếp bằng, búi tóc bằng cây trâm bằng gỗ tùng, nhìn qua cực kỳ thản nhiên nhàn nhã.
Hắn đã tháo mặt nạ quỷ, chỉ đeo một mặt nạ nửa mặt màu đen, lộ ra một đôi môi mỏng và cằm rất đẹp.
Lưu Sương chưa bao giờ ngờ Thu Thủy Tuyệt lạnh lùng mặc tố y lại tố tịnh ưu nhã như vậy.
Từ ngày bị Thu Thủy Tuyệt truy sát, Lưu Sương có nghe giang hồ đồn một ít về Thu Thủy Tuyệt.
Chỉ vì hắn thường xuyên mang mặt nạ quỷ, nên thế chưa có ai nhìn thấy mặt thật của hắn, chính vì thế có rất nhiều lời đồn về dung mạo của hắn.
Có người đồn hắn xấu vô cùng, có vết chàm rất lớn không cách nào chữa được. Cũng có người nói, dung mạo của hắn đẹp như thần tiên trên trời.
Đương nhiên, Lưu Sương cảm thấy lời đồn thứ hai đáng tin hơn, bởi vì giờ phút này nàng đang nhìn thấy rất rõ ràng đôi môi mỏng và chiếc cằm với đường nét rất hoàn hảo của hắn, với đôi môi và cằm đấy thì hắn không thể nào xấu được.
Nhìn thấy Lưu Sương tiến vào, Thu Thủy Tuyệt ngẩng mặt, con mắt lãnh liệtngươi thản nhiên đảo qua người Lưu Sương.
"Lại đây đi, bồi bổn cung chủ ăn." Hắn lạnh lùng nói.
Một lúc lâu sau Lưu Sương mới nhận ra hắn gọi mình, bảo nàng bồi hắn ăn cơm, muốn nàng hầu hạ hắn sau? Lưu Sương đương nhiên là không muốn, nhưng kẻ trước mắt này là ai chứ? Là Cung chủ Thu Thủy Cung giết người không chớp mắt, giết chết nàng chẳng qua chỉ giống như đưa ngón tay dí chết một con kiến. Nàng đương nhiên sẽ không ngu đến mức đi tìm chết.
Không nói một lời nào, Lưu Sương bước tới,rót rượu cho hắn. Đứng cạnh hắn, thấy hắn liếc mắt đến món nào thì vội vàng gắp cho hắn.
Từ nhỏ đến lớn Lưu Sương chưa từng hầu hạ ai, trò nhìn mặt đoán ý, còn phải phối hợp tay kịp thời, thật mệt muốn chết. Chỉ cần lỡ một nhịp, Thu Thủy Tuyệtsẽ không lưu tình dùng đũa đánh lên tay nàng.
Đũa của hắn vừa dời đi, trên bàn tay trắng đẹp như ngọc liền hằn đỏ, vừa đau vừa nhức.
Chẳng qua chỉ đụng vào cây đàn của hắn chút xíu, mà hắn lại đối xử với nàng tàn nhẫn ác độc như vậy, thật không hổ là cung chủ Thu Thủy Cung. Hình như là vì nàng đã đụng vào đàn của hắn, hắn chỉ hận không thể chặt tay nàng ngay lập tức.
Cây đàn đó quý giá đến vậy sao?
Lưu Sương cắn răng, chịu đựng đau nhức, tiếp tục gắp thức ăn cho Thu Thủy Tuyệt.
Thu Thủy Tuyệt nheo mắt. Nhìn Lưu Sương vẫn quật cường cứng cỏi, đáy lòng rung động như dây đàn.
Bữa ăn này thật quá dài, Lưu Sương vừa phải chịu sự đau nhức, còn phải chịu đựng cơn đói, bữa tối qua nàng còn chưa được ăn, nhưng, đối mặt một bàn đầy thức ăn, lại chỉ được nhìn chứ không được ăn, dày vò như vậythật khiến người khác rất khó chịu.
Rốt cục hắn cũng ăn xong, có thị nữ mang chén nước vào, Thu Thủy Tuyệt uống rồi súc miệng. Đứng dậy, đi về phía ghế dài nhắm mắt nằm dưỡng thần. Một thị nữ đứng sau lẳng lặng đấm lưng cho hắn.
Ánh mặt trời vàng óng của mùa thu tiến qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt Thu Thủy Tuyệt, hàng lông mi sau mặt nạ dày mà dài. Ngay lúc Lưu Sương tưởng rằng hắn đã quên sự tồn tại của mình, thì hắn lại lạnh lùng mở miệng: "Đem nữ tử này quay về phòng phía tây!"
Hai thị nữ có tuổi đi tới, lãnh đạm nói với Lưu Sương: "Đi thôi!"
Chỉ sợ lần này về phòng phía tây, sẽ thêm một ngày không nhìn thấy Thu Thủy Tuyệt, các thị nữ này không có lệnh của hắn, sẽ không đưa cơm cho nàng, nàng có lẽ sẽ chết đói thật. Nghĩ đến điều này, Lưu Sương nhẹ giọng nói: "Cung chủ, ngài thiên tân vạn khổ bắt ta đến đây, không phải muốn để ta chết đói chứ!"
Thu Thủy Tuyệt giương hàng lông mi lên, mở cặp mắt đen như mực, khóe môi khẽ nhếch lên, cười tà nói: "Ta quên mất, ngươi vẫn chưa ăn cơm. Nếu đã như thế, bổn cung chủ đem chỗ cơm thừa đó thưởng cho ngươi!"
Mấy thị nữ đang dọn đống thức ăn thừa của Thu Thủy Tuyệt nghe vậy, dừng động tác, có chút thương xót nhìn Lưu Sương.
"Các ngươi đưa cho Bạch cô nương chỗ thức ăn đó!" Thu Thủy Tuyệt lãnh đạm vừa cười vừa nói:
Một lục y thị nữ bưng lên một tô to, đi về phía Lưu Sương. Tới trước mặt Lưu Sương, thì lẳng lặng đứng lại, đôi mắt đẹp nhìn nàng với vẻ rất cảm thông.
Lưu Sương đưa mắt nhìn, đây là tô lớn đựng canh, bên trong có canh thừa, còn có mấy khúc xương Thu Thủy Tuyệt gặm xong vứt vào đấy.
Thu Thủy Tuyệt bảo nàng ăn thứ này sao?
Lưu Sương đưa mắt, lạnh lùng nhìn Thu Thủy Tuyệt. Thấy hắn đang bầy ra bộ dạng rất hứng thú như xem kịch.
Lục y thị nữ thấy Lưu Sương không đưa tay nhận, liền khom lưng đặt xuống đất, tình cảnh này, dường như là đang cho chó ăn.
Lưu Sương giận đến không thở được, sĩ khả sát bất khả nhục (kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục). Nàng cắn răng, oán hận nhìn Thu Thủy Tuyệt chằm chằm.
"Không muốn ăn sao?" Thu Thủy Tuyệt hết hứng nhìn nàng, phất tay nói: "Nếu đã như thế, lại bê xuống đi! Các ngươi cũng lui ra hết đi."
Các thị nữ lục tục lui ra ngoài, Thu Thủy Tuyệt nhíu mày nhìn Lưu Sương nói: "Thu Thủy Cung của ta không nuôi kẻ chơi không, nếu muốn ăn cơm, thì phải nhờ vào bản lĩnh của ngươi. Như vậy đi, từ hôm nay trở đi, ngươi làm thị tỳ của ta, ít nhiều gì cũng có cơm ăn, đồng ý không?"
Lưu Sương biết rõ ý tứ củaThu Thủy Tuyệt, không phải là muốn hành hạ nàng sao? Nhưng điều này nàng còn chịu đựng được, trước mắt nàng chưa muốn chết.
"Thị tỳ cũng là người, nếu như cung chủ có thể đối xử với Lưu Sương như là người, thì làm thị tỳ cũng được!" Lưu Sương thản nhiên nói.
"Hay lắm, nếu đồng ý thì rửa chân cho bổn cung chủ trước đi!" Thu Thủy Tuyệt dứt lời, duỗi thẳng chân, gác lên ghế, đưa mắt nhìn Lưu Sương một cách lạnh lùng.
Vẫn chưa tối, rửa chân làm cái gì chứ, chẳng qua chỉ muốn hành hạ nàng. Lưu Sương chịu đựng sự không cam lòng, bình tĩnh đi tới, tháo tất của Thu Thủy Tuyệt. Lại lấy chậu, đi múc nước, pha xong nước thì bê qua chỗ hắn.
Thử thấy nước đủ độ ấm rồi mới nhúng chân Thu Thủy Tuyệtvào.
Tay vẫn đau vì bị hắn dùng đũa đập, dính nước lại càng nhức nhối. Lưu Sương chịu đựng đau đớn, rửa chân cho Thu Thủy Tuyệt.
Thu Thủy Tuyệt cúi đầu, nhìn mái tóc dài đen bóng của Lưu Sương, trong lòng run lên.
Hắn vốn không phải người hay làm khó dễ thuộc hạ, nhưng mà, đối mặt với nữ tử quật cường này, không biết vì sao, nội tâm hắn luôn bị rung động không thể ức chế, điều này làm cho hắn giận cực kỳ.
Nàng chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay hắn, nàng dám động vào đàn của tiểu công chúa, dám ...làm rối loạn trái tim hắn.
Mà lúc này, nàng cúi đầu, chịu đựng sự đau nhức trên tay, rửa chân cho hắn. Từ góc độ này, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng một bên mặt của nàng rất đẹp, đôi lông mày yểu điệu đang nhíu lại, còn có cổ trắng nõn thon mịn.
Ngực đột nhiên có cảm giác như bị bóp nghẹt, hắn hung hăng đá một cái, chậu nước bị lật, nước văng tung tóe.
"Ngươi có biết rửa chân hay không đấy, cút ngay." Hắn lạnh lùng vừa nói vừa làm nàng bị thương.
Thị nữ bên ngoàinghe tiếng đi vào, Thu Thủy Tuyệt lạnh lùng hạ lệnh: "Chuẩn bị cơm cho cô ta, đừng để cô ta chết."
"Đi thôi!" Mấy thị nữ lạnh lùngnói với Lưu Sương, các nàng chưa từng thấy cung chủ tức giận, trong ấn tượng của các nàng, cung chủ mặc dù lạnh lùng, nhưng đối xử với thuộc hạ tốt vô cùng. Không biết nữ tử này đã làm gì quá đáng mà cung chủ lại tức giận như thế.
Ban đêm, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu.
Lưu Sương ngồi trong tây phòng, vỗ về vết thương trên tay, trái tim trào lên cảm giác thê lương chua xót.
Nàng có thể chạy trốnsao? Chẳng lẽ nàng thật sự phải chết ở Thu Thủy Cung!
Lưu Sương lấy kim sang dược trong túi thuốc, đắp lên vết thương, vết thương đã chạm nước, nếu không đắp thuốc, chỉ sợ sẽ sinh mủ.
Lưu Sương tắt đèn, yên lặng ngồi trong phòng. Trăng sáng đọng ở chân trời, chiếu thứ ánh sáng nhàn nhạt, không gian như phủ một tầng sương.
Trong sân yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng vang như cô phượng thê minh.
Lưu Sương cả kinh, nhìn ra ngoài, thấy ánh trăng chiếu xuống sân rất rõ ràng.
Dưới trăng soi vằng vặc, hàn quang bốn phía, có kiếm ảnh lưu lại. Một bóng đen bay vọt ra sân, ra là Thu Thủy Tuyệt đang múa kiếm. Dưới ánh trăng, bóng kiếm như hành vân lưu thủy bao lấy hắn, khiến kẻ khác không thể nhìn thấy hắn một cách rõ ràng.
Mặc dù Lưu Sương không biết võ công, nhưng nhìn kiếm pháp của Thu Thủy Tuyệt, vẫn cảm thấy được hắn có một nỗi buồn trong sâu thẳm cõi lòng.
Bóng kiếm mờ mịt như sương khói. Kiếm pháp của hắncực kỳ tinh diệu, kiếm khí như thanh sương hàn băng, lãnh ý thấm người. Hoa đang nở trong sân, dưới sự tàn phá của kiếm, lặng lẽ rụng xuống, thê lương bi ai không nói nên lời.
Sống trên đời này, ai mà chẳng có nỗi sầu.
Lưu Sương nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Không ngờ Thu Thủy Tuyệt nghe được tiếng thở dài của Lưu Sương. Đột nhiên tung người nhảy lên, trong màn hoa rơi rụng, trong kiếm quang chói sáng, mang theo hàn ý, đâm thẳng về phía Lưu Sương.
Lưu Sương lại càng hoảng sợ, không thể nghĩ ra được Thu Thủy Tuyệt sẽ đâm kiếm về phía nàng, nếu hắn đâm trúng, nàng đành xuống suối vàng mà thôi. Vội vàng lùi về sau một bước, nhưng chưa kịp nhấc chân, kiếm của Thu Thủy Tuyệtđã tới rồi.
Kiếm của Thu Thủy Tuyệtquá nhanh, như sấm vang chớp giật, xuyên qua màn cửa bằng lụa mỏng, hướng thẳng vào cổ họng Lưu Sương, trong lúc nhất thời Lưu Sương không thể né tránh. Cổ họng cũng đã cảm thấy hàn ý của kiếm.
Thu Thủy Tuyệt thật sự muốn giết nàng sao? Giết mà không thèm lên tiếng trước một câu.
Nhưng mà, kiếm kia không đâm vào Lưu Sương, mà dừng lại trước mặt nàng một tấc.
Lưu Sương trợn tròn mắt bình tĩnh nhìn hắn, dưới ánh trăng, đôi mắt hắn lấp lánh như sao, con ngươi như hàn băng ngàn năm của phương bắc. Trong tích tắc, Lưu Sương đột nhiên cảm thấy đôi mắt này rấtquen thuộc, nhưng nàng đã nhìn thấy đôi mắt này ở đâu chứ.
Lưu Sương bình tĩnh đứng đó, không nhúc nhích, nếu cử động, chọc giận hắn, nàng mất mạng là chắc.
Bốn mắt kinh ngạc nhìn nhau, hàn ý trong mắt Thu Thủy Tuyệt dần dần biến mất, thay thế vào đó là sự phức tạp.
Đang còn sững sờ, đột nhiên có tiếng bước chân đi đến.
"Cung chủ, thiếp thân thị nữ của trưởng công chúacầu kiến!" Một thị nữ bẩm bảo với Thu Thủy Tuyệt.
Tay Thu Thủy Tuyệt run rẩy, hắn thu kiếm rồi hờ hững xoay người, thanh âm lạnh lùng: "Truyền nàng tiến vào!"
Lưu Sương kinh hồn vỗ vỗ ngực, cảm thấy thật kinh khủng. Đến khi bình tĩnh lại, nàng mới biết, vừa nhặt lại được một mạng.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy một thị nữ vội vã đi đến, tới trước mặt Thu Thủy Tuyệt, thị nữ đó cung kính thi lễ nói: "Bái kiến cung chủ. Trưởng công chúa muốn gặp cung chủ, nói là có chuyện quan trọng thương lượng!"
Thu Thủy Tuyệt cẩn thận tra kiếm vào vỏ, thản nhiên nói: "Biết rồi, ta qua đây!"
Trưởng công chúa? Hay là trường cung chủ?
Lưu Sương không xác định được mình nghe thấy cái gì? Nhưng mà, từ thần sắc Thu Thủy Tuyệt mà phán đoán,rất hiển nhiên, hắn cực kỳ tôn kính người này.
Chẳng lẽ Thu Thủy Cung có hai cung chủ, bởi vì người kia lớn tuổi hơn, nên gọi là trường cung chủ?
Nếu có hai cung chủ, vì sao giang hồ chỉ nhắc đến sự tồn tại của một người?
"Trông coi cô ta!" Thu Thủy Tuyệt lạnh lùng ra lệnh, xoay người đi ra ngoài.
Lưu Sương lên giường, nằm xuống, trong đầu hiện lên đôi mắt của Thu Thủy Tuyệtkhi nãy.
Băng hàn, lạnh lùng, giảo hoạt mà mị hoặc, là đôi mắt của ai chứ.
- Chương 1 - Nhân duyên sâm
- Chương 2 - Đám cưới sai lầm
- Chương 3 - Động phòng bị vứt bỏ
- Chương 4 - Sự đau đớn của hàn độc
- Chương 5 - Hồi ức 1
- Chương 6 - Hồi ức 2
- Chương 7 - Trong sạch bị hoài nghi
- Chương 8 - Tiếng tiêu ngọt ngào
- Chương 9 - Phạt quỳ
- Chương 10 - Tiểu ma vương
- Chương 11 - Trong sạch
- Chương 12 - Lương y như từ mẫu
- Chương 13 - Thu hút
- Chương 14 - Ám sát hay là đùa bỡn
- Chương 15 - Nhân hình ám khí
- Chương 16 - Xem mạch
- Chương 17 - Đả thương ly biệt
- Chương 18 - Lại sai lầm rồi
- Chương 19 - Không còn quan hệ
- Chương 20 - Giả hồn nhiên, chân tàn nhẫn
- Chương 21 - Vô pháp vô thiên
- Chương 22 - Đoạn Khinh Ngân
- Chương 23 - Tiến cung
- Chương 24 - Ám sóng lớn
- Chương 25 - Khóc lóc
- Chương 26 - Hoài nghi
- Chương 27 - Dây dưa
- Chương 28 - Cường hôn
- Chương 29 - Tức giận
- Chương 30 - Cướp đoạt
- Chương 31 - Mi Vũ
- Chương 32 - Đúng là nàng
- Chương 33 - Nghe đàn
- Chương 34 - Bát nước hắt đi
- Chương 35 - Xích phượng
- Chương 36 - Thoát hiểm
- Chương 37 - Dịu dàng trong chớp mắt
- Chương 38 - Tương kính như tân
- Chương 39 - Hắn yếu ớt
- Chương 40 - Cảnh đẹp ngày lành
- Chương 41 - Vũ nữ
- Chương 42 - Ý trung nhân
- Chương 43 - Hạnh phúc chỉ là trong chớp mắt
- Chương 44 - Chẳng nhẽ không thành toàn
- Chương 45 - Khắc khẩu
- Chương 46 - Quỷ diện
- Chương 47 - Cực hình
- Chương 48 - Trên vách núi
- Chương 49 - Trò đùa tàn nhẫn
- Chương 50 - Động tức tự hữu tình
- Chương 51 - Cầu nàng chữa sẹo
- Chương 52 - Hắn quỳ xuống
- Chương 53 - Một đóa hoa đào
- Chương 54 - Bảo vệ nàng
- Chương 55 - Hắn muốn nạp trác phi (1)
- Chương 56 - Hắn muốn nạp trác phi (2)
- Chương 57 - Sư huynh gửi thư
- Chương 58 - Dâng trà
- Chương 59 - Động phòng sai (1)
- Chương 60 - Động phòng sai (2)
- Chương 61 - Sai lầm nối tiếp sai lầm
- Chương 62 - Yến hội (1)
- Chương 63 - Yến hội (2)
- Chương 64 - Mô Tịch Tịch khiêu chiến
- Chương 65 - Vẽ tranh
- Chương 66 - Địch ý
- Chương 67 - Âm mưu
- Chương 68 - Dược
- Chương 69 - Độc dược (1)
- Chương 70 - Độc dược (2)
- Chương 71 - Sự đau đớn của hàn độc
- Chương 72 - Cắn hắn
- Chương 73 - Giao phong
- Chương 74 - Si mê cuồng nhiệt
- Chương 75 - Sát cục
- Chương 76 - Sư huynh thật là tốt
- Chương 77 - Thân phận của sư huynh
- Chương 78 - Sư huynh động phòng
- Chương 79 - Bóng đêm rất mê người
- Chương 80 - Vô sắc
- Chương 81 - Hắn cũng chẳng khá hơn nàng
- Chương 82 - Bị thương
- Chương 83 - Xin người ra đi
- Chương 84 - Hàn đến
- Chương 85 - Quyết đấu
- Chương 86 - Kinh diễm
- Chương 87 - Khinh bạc
- Chương 88 - Phò mã
- Chương 89 - Nụ hôn điên cuồng
- Chương 90 - Lạnh lùng tàn nhẫn
- Chương 91 - Đau đớn và tổn thương
- Chương 92 - Coi hắn như cháu
- Chương 93 - Yêu hơn chính mình
- Chương 94 - Vì người mà chết
- Chương 95 - Dã nhân
- Chương 96 - Một cái ôm
- Chương 97 - Nói mơ
- Chương 98 - Mưu mẹo của Hàn
- Chương 99 - Hắn đau lòng
- Chương 101 - Huyết sắc hồi ức
- Chương 102 - Đối mặt hắn thế nào
- Chương 103 - Một kiếm thử tình
- Chương 104 - Nhát kiếm chí mạng
- Chương 105 - Ghen
- Chương 106 - Giải hàn độc
- Chương 107 - Bị bắt
- Chương 108 - Vũ Mị
- Chương 109 - Ngữ ra kinh người
- Chương 110 - Dã tính hành hạ
- Chương 111 - Mưu kế
- Chương 112 - Nàng là nữ tử
- Chương 113 - Vẻ đẹp dã tính
- Chương 114 - Nữ trang
- Chương 115 - Ép buộc và phản kháng
- Chương 116 - Tranh ngựa
- Chương 117 - Tương thị nhất tiếu
- Chương 118 - Yêu nàng sao?
- Chương 119 - Cuộc chiến của nữ nhân
- Chương 120 - Hãm hại
- Chương 121 - Phá âm mưu
- Chương 122 - Tư niệm quá sâu
- Chương 123 - Hắc Y tóc bạc
- Chương 124 - Đại chiến Hàn và Mộ Dã
- Chương 125 - Lạnh lùng đợi nàng
- Chương 126 - Thiện biến như hắn
- Chương 127 - Tình phi đắc dĩ
- Chương 128 - Long chi phấn tường
- Chương 129 - Ép gả
- Chương 130 - Giọt lệ rơi trên lòng bàn tay
- Chương 131 - Đêm động phòng
- Chương 132 - Trọng yếu chính là gặp mặt
- Chương 133 - Một loại duyên pháp
- Chương 134 - Đánh cuộc
- Chương 135 - Mê Hồn đan
- Chương 136 - Bách Lý Băng
- Chương 137 - Quan chiến
- Chương 138 - Chỉ xích thiên nhai
- Chương 139 - Biểu lộ
- Chương 140 - Liễm diễm phong tình
- Chương 141 - Tranh mỹ
- Chương 142 - Tình chàng ý thiếp
- Chương 143 - Hưu thư
- Chương 144 - Bán mình Túy hoa lâu
- Chương 145 - Hàn nổi giận
- Chương 146 - Khí tình độc
- Chương 147 - Triền miên
- Chương 148 - Tiếp tục triền miên
- Chương 149 - Bách Lý Tuyết
- Chương 150 - Gặp lại không vui
- Chương 151 - Một tấm lòng trong sáng
- Chương 152 - Gả
- Chương 153 - Quần nam loạn vũ
- Chương 154 - Gặp nhau như mộng
- Chương 155 - Không buông tay
- Phiên ngoại - Chương 1 - Cơn ghen của Hoàng Đế (Thượng)
- Phiên ngoại - Chương 2 - Cơn ghen của Hoàng Đế (Hạ)
- Phiên ngoại - Chương 3 - Hy Chiếu và Hà Úy
- Phiên ngoại - Chương 4 - Hoàng hậu là quan trọng nhất (Thượng)
- Phiên ngoại - Chương 5 - Hoàng hậu là quan trọng nhất (Hạ)